Hôn Nhân Hờ Với Người Chồng Phúc Hắc

Chương 153




Chương 153: Đã trưởng thành hơn rất nhiều.

Người đi đường lần lượt tụ tập xung quanh, ai nấy đều la mắng tên trộm.

Cô gái cầm ví tiền, mở ra kiểm tra một lượt thì thấy không bị thiếu thứ gì, cô ấy thẹn thùng đỏ mặt: “Chào anh, em là Molly.”

Tiêu Bảo Lộc nhướng mày, giật giật khóe miệng: “Chào cô, tôi tên là Hoa Hồng.” Anh ta nửa đùa nửa thật nói.

Molly cười một tiếng, gương mặt toát đầy vẻ si mê: “Em có thể mời anh ăn cơm được không?”

Ban đầu, Tiêu Bảo Lộc muốn từ chối, nhưng quay sang nhìn thấy Tô Phương Dung, anh ta lại đổi ý, khẽ gật đầu nói: “Cũng được, chỉ là…” Tiêu Bảo Lộc dừng lại, quay người nắm lấy bả vai Tô Phương Dung: “Tôi muốn đưa cô ấy đi cùng.”

Tô Phương Dung sững sờ: “Không cần…”

“Cần!”

Cô khó hiểu trừng mắt liếc anh ta một cái, Tiêu Bảo Lộc lại làm bộ như không nhìn thấy: “Cô ấy là bạn gái của tôi.” Anh ta mặt không đổi sắc nói dối.

Tô Phương Dung cứng ngắc quay đầu lại, thấp giọng hỏi: “Ở trước mặt người ngoài mà cũng cần phải làm vậy sao?”

“Cần!”

“Vì sao chứ?”

“Vì trông cô ấy như đang muốn tán tỉnh tôi vậy.”

“…”

“A…” Nhìn hai người thì thầm nói chuyện với nhau, Molly không khỏi hụt hẫng: “Thế nhưng rõ ràng là lúc nãy cô gái này bảo anh không phải là bạn trai của cô ấy mà.”

“Cô ấy mắc cỡ.”

“Phương Dung nhà tôi dễ xấu hổ hơn so với các cô gái khác.” Nói xong, anh ta nhìn cô đầy tình cảm.

Tô Phương Dung hít sâu một hơi, tự nói với bản thân rằng thế giới này rất tươi đẹp, không thể tùy tiện tức giận được.

“Không phải là cô muốn mời chúng tôi ăn cơm sao?” Tiêu Bảo Lộc cười một tiếng, lộ ra tám cái răng.

Molly mặt ủ mày chau khẽ gật gật đầu.

Ba người cùng nhau rời đi, để lại tên trộm cho quần chúng hóng drama xung quanh.

Tên trộm: Tôi đã chọc đến ai cơ chứ?

Bọn họ đi tới một quán ăn bình dân. Tô Phương Dung và Tiêu Bảo Lộc cùng nhau ngồi xuống, Tiêu Bảo Lộc đưa tay chống cằm, trông có vẻ không hứng thú lắm.

Molly cầm tờ menu lên đọc, chợt dừng lại, cẩn thận hỏi: “Em có thể gọi thêm một người tới ăn cùng không?”

Tiêu Bảo Lộc khẽ gật đầu, đáp: “Cô là chủ mà, cho dù cô có gọi thêm mười người nữa tới cũng không có vấn đề gì hết.” Anh ta thản nhiên nói đùa.

Molly cười một tiếng, sau đó đứng dậy, ra ngoài cửa gọi điện thoại.

“Sao em lại phải lạnh lùng như thế làm gì?”

“Nếu như tôi biểu hiện nhiệt tình, thì như vậy có khác gì cho người ta cơ hội đâu?”

“Ái chà, cậu hai nhà họ Tiêu đổi tính rồi cơ đấy? Này, chị thấy cô bé kia trông cũng được phết đấy chứ.”

“Chỉ là cũng được mà thôi, còn không đẹp bằng chị.”

“…” Tô Phương Dung dừng lại, huých cùi chỏ vào ngực anh ta: “Tiêu Bảo Lộc, phải biết kính trọng người lớn đi.”

Tiêu Bảo Lộc ho ba tiếng: “Ôi Phương Dung ơi là Phương Dung, chị mà cứ động tay động chân như thế này, một ngày nào đó, chị sẽ mất tôi đó.” Nói đoạn, anh ta đưa hai tay lên ôm ngực, biểu cảm đau khổ như sắp khóc đến nơi.

“Đây là có chuyện gì thế?” Molly đi tới, trông thấy bộ dáng ủ rũ cúi đầu của Tiêu Bảo Lộc.

“Không có gì.” Thấy cô ấy bước đến, Tiêu Bảo Lộc lập tức thay đổi sắc mặt sau một giây, tay lại chống lấy cằm, mắt nhìn về phía xa xăm.

“Phụt.” Tô Phương Dung trông thấy thế suýt thì sặc nước.

“Oscar nợ em một tượng vàng đấy.”

“Cảm ơn chị đã khen.” Hai người liếc mắt nhìn nhau, lập tức hiểu được suy nghĩ của đối phương.

Chỉ một lúc sau, ngoài cửa truyền đến một giọng nói nhỏ bé: “Chị ơi…” Một bé gái mặc váy trắng, tay cầm chiếc gậy dò đường khua khoắng xung quanh.

“Nhan Ninh, chị ở đây.” Molly đi tới, ôm lấy cô bé.

“Đây chính là người bạn mà cô muốn mời đến ư?” Tiêu Bảo Lộc không ngờ rằng đó lại là một bé gái khiếm thị.

Molly khẽ gật đầu, lại hơi xấu hổ nói: “Nhà nghèo mà, chẳng mấy khi mới được đi ăn một bữa, nên em muốn đưa em ấy đến đây.”

Nhan Ninh ngẩng đầu về phía Molly, đôi mắt xám xịt không có tiêu điểm: “Chị ơi…” Cô bé khẽ gọi, giọng nói hơi run rẩy.

Molly xoa xoa đầu cô bé, nói: “Đây là các bạn của chị, còn có một anh siêu siêu đẹp trai nữa đó nha.” Molly không quên khen ngợi Tiêu Bảo Lộc.

Nhan Ninh cái hiểu cái không nhẹ gật đầu, Molly đưa cô bé đến ngồi bên cạnh mình. Có thể thấy cơ thể nhỏ bé của Nhan Ninh vẫn luôn run rẩy.

“Em gái đáng yêu quá.” Tô Phương Dung nhìn cô bé, chân thành khen ngợi.

“Đương nhiên rồi! Nhan Ninh chính là người đẹp nhất trong tất cả các bạn nhỏ ở khu tập thể đó!”

“Ha ha…” Tiêu Bảo Lộc bật cười thành tiếng, cô gái này thật đúng là thẳng thắn quá mà.

“Cô bé tên là Nhan Ninh à?”

“Đúng vậy! Cũng bởi vì vẻ ngoài xinh xắn nên được gọi là Nhan Ninh.” Molly vô cùng kiêu ngạo.

“Vậy cô bé họ gì?” Tiêu Bảo Lộc tùy tiện hỏi một chút.

Molly chợt ngừng lại, khuôn mặt có chút cô đơn.

Gương mặt nhỏ của Nhan Ninh cũng hơi nhăn lại, cô bé sờ lên tay của Molly, đáp: “Cháu không có bố mẹ…”

Cô bé nhỏ giọng nói tiếp: “Là chị Molly nhặt cháu về từ bãi rác. Ở đó còn có cả các em trai, em gái khác giống cháu nữa.” Giọng nói non nớt lộ vẻ buồn bã.

Bầu không khí ở bàn ăn vô cùng yên tĩnh. Tô Phương Dung hơi mím mím môi, đưa tay sờ lên khuôn mặt của Nhan Ninh, hỏi: “Vậy còn những em trai, em gái kia đâu?”

Nhan Ninh nhìn về phía Molly, cảm giác được Molly nhẹ gật đầu, lúc này cô bé mới trả lời: “Anh cả với anh hai đến trường mẫu giáo rồi. Còn anh ba với em năm thì đang ngủ. Vì trưa nay cháu không ngủ nên mới bị gọi tới đây.”

“Ra vậy.” Tô Phương Dung khẽ gật đầu, nhìn Molly một chút. Một cô gái ăn mặc giản dị mộc mạc, mà lại có thể nuôi nhiều đứa trẻ như vậy, thật đúng là không thể nào tưởng tượng được.

“Molly, những đứa trẻ này đều là…” Tô Phương Dung không biết mình có nên hỏi ra hay không.

Molly thở dài, biểu cảm bất đắc dĩ trả lời: “Tất cả đều là em trai, em gái của em, có thể là do em giàu lòng thương người, những đứa trẻ ấy đều bị vứt bỏ, em cũng chỉ là tình cờ gặp phải mà thôi.”

“À.” Tô Phương Dung nhẹ gật đầu, không ngờ rằng cô gái mê trai mà mình vừa gặp lại có một tấm lòng lương thiện như vậy.

“Vậy cô định nuôi mấy đứa trẻ này đến bao giờ?” Tiêu Bảo Lộc – người từ nãy đến giờ vẫn không lên tiếng – đột nhiên hỏi một câu.

Molly lắc lắc đầu, tỏ vẻ không biết.

“Cô có tiền hay không?”

“Em không có.”

“Thế xem ra cô cũng có năng lực ra phết đấy nhỉ? Tôi thấy cô vẫn còn đang đi học thì phải.” Lời nói lạnh lùng của Tiêu Bảo Lộc khiến cho người nghe không khỏi khó chịu.

Molly cúi đầu ngày càng thấp, nhỏ giọng thì thầm: “Em cũng không còn cách nào khác.”

Tô Phương Dung nhướng mày, đập vào tay Tiêu Bảo Lộc: “Em không cần phải lo lắng quá đâu, có thể làm được đến đâu thì làm đến đó, nếu như gặp khó khăn gì thì có thể tới tìm chị. Tốt xấu gì thì chị cũng đã là mẹ của một đứa trẻ rồi.”

“Ơ, chị đã kết hôn rồi ạ?”

“Đúng vậy.”

Molly trộm liếc nhìn sang Tiêu Bảo Lộc, thở dài một hơi: “Không ngờ, đúng là không ngờ mà.”

“Không ngờ cái gì cơ?”

“Hoa nhài cắm bãi phân trâu.” Molly buột miệng nói.

“Ha ha… ” Tiêu Bảo Lộc phì cười: “Phương Dung ơi là Phương Dung, cô ấy bảo chị là phân trâu kìa.”

Molly lập tức che miệng: “Chị ơi, em không có ý đấy đâu!”

“Chị biết.” Tô Phương Dung bất đắc dĩ nhắm mắt lại, cô cũng biết là Phương Dung chỉ buột miệng mà thôi.

Nhan Ninh yên lặng ngồi cạnh, cũng không nói chuyện gì.

“Chị ơi, em khát nước.” Cô bé nhỏ giọng nói, thế nhưng Molly đang mải nói chuyện, không nghe thấy cô bé gọi mình.

Tiêu Bảo Lộc nheo nheo mắt, rót một cốc nước, sau đó đưa vào trong tay cô bé: “Uống đi.”

“Cháu cảm ơn ạ.” Nhan Ninh lễ phép cầm lấy cốc nước, sau đó cẩn thận nếm thử một ngụm.

Nhìn bé gái xinh xắn như búp bê ở trước mặt, không hiểu sao Tiêu Bảo Lộc cảm thấy có chút vui vẻ.

“Mắt của cô bé đã khám bác sĩ chưa?” Đột nhiên, Tiêu Bảo Lộc lên tiếng hỏi.

Tất cả mọi người đều im lặng.

Một lúc lâu sau, Nhan Ninh mới nhỏ giọng nói: “Là em không muốn đi.”

“Vì sao thế?”

“Chị Molly nuôi chúng cháu rất vất vả. Với lại, đôi mắt này cũng chẳng có tác dụng gì mấy.” Cô bé nói một cách bình thản, thốt ra những lời không hề phù hợp với độ tuổi của mình: “Cháu vô cùng vui vẻ khi được ở cùng với các anh trai và em trai!”

Tô Phương Dung sững sờ, nhìn cô bé trước mặt, cô không khỏi cảm thấy đau lòng. Tiêu Bảo Lộc không hỏi tiếp nữa, anh ta chăm chú quan sát hai chị em Molly.

Molly là một cô gái đơn giản, không suy nghĩ nhiều, đương nhiên sẽ không cảm thấy đau buồn, cô ấy vẫn cười vô cùng vui vẻ. Đột nhiên, Molly khẽ vẫy tay gọi Tô Phương Dung: “Chị ơi…”

Tô Phương Dung nghiêng người: “Sao thế?”

“Em nói cho chị biết một bí mật.”

“Bí mật gì vậy?”

“Em muốn kiếm một ông chồng thật giàu có.”

Lời này khiến cho Tô Phương Dung cảm thấy rất thú vị, cô liền hỏi: “Tại sao?”

“Bởi vì như thế thì có thể nuôi được đám em trai, em gái của em rồi.” Molly hi hi ha ha cười.

“Mấy ông nhà giàu bây giờ, không phải già thì chính là xấu.”

“Đâu phải là tất cả đâu.” Molly hếch mặt về phía Tiêu Bảo Lộc, chép chép miệng: “Anh ấy cũng không tệ mà, nếu như không phải là chị chiếm trước thì em đã xông lên luôn rồi.” Nói xong, gương mặt Molly nhăn lại như quả mướp đắng.

Tô Phương Dung bật cười thành tiếng, Molly đúng là một cô gái không bình thường mà. Đột nhiên, cô nhớ tới một câu ở trên mạng – những cô gái có tâm địa tốt thường rất hay cười – mà Molly cũng không ngoại lệ.

Nói chuyện một hồi, các món ăn cũng đã được đưa lên đầy đủ. Molly ăn đến say sưa ngon lành, còn Nhan Ninh thì lại rất cẩn thận, có một miếng thịt mà cô bé cứ nhai đi nhai lại.

Tiêu Bảo Lộc gắp một miếng thịt vào bát của Nhan Ninh: “Ăn đi.” Anh ta nhẹ nhàng nói.

Nhan Ninh hơi sững sờ, chọc chọc đôi đũa vào trong bát, sau đó nhanh chóng nuốt miếng thịt trong miệng xuống bụng: “Cháu cảm ơn ạ.”

Ăn cơm xong xuôi, tất cả mọi người giải tán, ai về nhà nấy.

Trước cửa quán ăn, sau khi chào tạm biệt với Tô Phương Dung, Molly liền ôm Nhan Ninh định rời đi.

“Đợi chút đã.” Giọng nói của Tiêu Bảo Lộc vang lên.

Molly dừng bước: “Có chuyện gì thế ạ?”

“Cái này cho cô, nếu như sau này không tìm được việc làm hẳn hoi tử tế, thì cô cứ đến tìm tôi.” Tiêu Bảo Lộc lấy danh thiếp ra đưa cho Molly.

Molly chỉ cảm thấy tấm danh thiếp trong tay nặng trịch, đôi mắt hơi cay cay, bọn họ mới chỉ gặp nhau một lần.

Tô Phương Dung đứng đằng sau họ cười cười: “Nếu như bận bịu quá thì em có thể đưa Nhan Ninh qua chỗ chị chơi.”

“Ở nhà chị cũng có một đứa cần trông.” Tô Phương Dung cười, đi tới trước mặt bọn họ, nhéo nhéo cái mũi của Nhan Ninh: “Trong nhà dì cũng có một anh trai xấp xỉ tuổi cháu đó.”

“Vâng.” Nhan Ninh nhẹ gật gật đầu: “Cháu cảm ơn dì ạ.”

“Ngoan lắm.” Tô Phương Dung khẽ xoa đầu cô bé.

“Hẹn gặp lại nhé.” Nói xong, Tô Phương Dung xoay người, đứng cạnh Tiêu Bảo Lộc. Hai người nhìn theo chị em Molly rời đi.

Tô Phương Dung thở dài: “Một cô bé đáng yêu như vậy, tại sao lại có người nỡ vứt bỏ cơ chứ? Chẳng lẽ không phải là con ruột của họ hay sao?”

“Không phải tất cả mọi người đều giống như chị.” Tiêu Bảo Lộc thản nhiên nói: “Lòng dạ con người là thứ khó lường nhất trên thế gian này.”

Tô Phương Dung nhẹ gật đầu, không thể phủ nhận, anh ta nói rất đúng.

Một cơn gió nhẹ thổi tới, Tô Phương Dung hơi rụt rụt bả vai. Thấy thế, Tiêu Bảo Lộc lập tức cởi áo khoác phủ lên người cô.

“Tiêu Bảo Lộc, hình tượng của em trong mắt chị có chút thay đổi rồi.”

“Thay đổi như nào?”

“Trước kia chị cho rằng em là đứa bé không chịu lớn, là một cậu ấm đích thực không hơn.”

Gương mặt Tiêu Bảo Lộc lập tức tối sầm lại: “Tệ như vậy sao?”

“Ha ha ha.” Tô Phương Dung bật cười thành tiếng: “Nhưng mà hôm nay, chị cảm thấy em đã trưởng thành hơn rất nhiều rồi đó. Những câu mà em nói với Molly lúc ăn cơm, thực chất không phải là em muốn mắng cô ấy, cũng không phải là cười nhạo cô ấy không biết tự lượng sức mình. Em chỉ là muốn nhắc nhở Molly phải có chừng mực. Có lòng tốt giúp đỡ người khác thì cũng phải nhìn lại xem mình có đủ năng lực để thực hiện hay không.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.