Hôn Nhân Giả

Chương 7




Chương 8

Edit: Pingki

Thấy bộ dạng như không thể tin được của cô, Lâm Trình nhướng mày: “Tôi làm cơm kỳ quái lắm sao?”

Cố Ái tròn mắt nhìn anh chăm chăm, tay gãi gãi đầu, nhíu mày trầm ngâm, rồi sau đó bỗng cười toe toét: “Hình như cũng không kỳ quái lắm, anh xuất sắc như vậy, chắc không có chuyện gì là không làm được ha.”

Nghe cô nói mình xuất sắc, Lâm Trình sửng sốt, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn cô, vẻ nghiền ngẫm hỏi: “Tại sao lại cho rằng tôi xuất sắc?”

Cố Ái liếc mắt anh một cái: “Bởi vì ở đây không ai là không biết Tiểu Trình gia a.”

Trong giới tiểu thư danh giá nhà giàu các cô, không ít người sùng bái, yêu thầm Lâm Trình, mấy người đó thường xuyên tụ tập lại rồi rỉ tai cho nhau nghe Tiểu Trình gia thần bí, uy nghiêm, lợi hại cỡ nào, sản nghiệp Lâm gia lớn như vậy, chính là do một mình anh đứng ra cai quản. Mấy cô nàng háo sắc kia còn thường xuyên bàn tán với nhau Tiểu Trình gia anh tuấn khôi ngô thế nào, phong độ làm sao, nói anh chỉ cần đứng một chỗ, cả người cũng toát ra phong thái tự tin, nhìn qua thôi cũng có thể khiến bất cứ cô gái nào ao ước được nương tựa vào anh. Còn nói anh tuy vẻ ngoài luôn lạnh lùng xa cách, nhưng khi làm việc lại rất lịch sự, khí khái, rất có năng lực.

Trước đây, Cố Ái chỉ một lòng một dạ để ý đến Thẩm Luật Ngôn, mỗi lần tụ họp với mấy người chị em, nghe họ nói đến Lâm Trình, cô cũng mơ hồ có chút ấn tượng đến anh: một người đàn ông lạnh lùng mà vĩ đại được rất nhiều phụ nữ theo đuổi!

Có điều, hai ngày qua, được tiếp xúc với Lâm Trình, cô cũng cảm nhận được người đàn ông này quả thực là một người xuất sắc vô cùng.

Nghe Cố Ái trả lời anh xuất sắc là vì nghe người ta đồn, chứ không phải là do cô tự phát hiện ra cái xuất sắc của anh, Lâm Trình ít nhiều có chút thất vọng. Nhưng thất vọng qua đi, rồi lại bất đắc dĩ cười khổ. Ở trong mắt cô, anh có vĩ đại ưu tú bao nhiêu thì có khác gì? Cô có người mình thích trong lòng, người đó lại chẳng phải là anh, đó chính là sự thật.

Không nghĩ đến mấy chuyện không vui này nữa, Lâm Trình xoay người đi vào bếp.

Một mình anh bận rộn nấu nướng trong phòng bếp, còn Cố Ái thì ngượng ngùng ngồi lại trong phòng khách xem TV, được một lúc, cô ôm Quai Quai đặt sang một bên, đứng dậy đi rửa tay rồi sau đó cũng vào giúp anh một tay. Vừa vào bếp, cô mới chú ý quan sát Lâm Trình, trên người anh đang mặc một chiếc áo T-shirt màu trắng phối với quần kaki màu nhạt ở nhà, chỉ là phối đồ ngẫu nhiên nhưng trông rất đẹp rất thoải mái, gần gũi, nhìn theo bóng lưng của anh, cô có cảm giác thực mạnh mẽ vững chãi.

Ngơ ngác đứng ở cửa phòng bếp nhìn Lâm Trình một hồi lâu, sau đó mới nhẹ nhàng đi đến bên cạnh anh.

Tràn ngập căn phòng bếp là mùi thơm của món ăn, Cố Ái hít một hơi thỏa mãn rồi nói: “Mùi hương rất thơm, ăn vào nhất định sẽ rất ngon đây.”

Lâm Trình không nói gì, chỉ gật đầu tán thành lời cô.

Thấy anh gật đầu đáp lại mình, Cố Ái cười cười: “Để tôi giúp anh một tay làm cơm.” Nói xong, lập tức cầm lấy bó rau đặt trên bàn, “Để tôi đi rửa rau.”

Hai con người chẳng hề quen biết, ở cùng nhau một chỗ, không nói với nhau một lời nào, bầu không khí thực ngượng ngùng, hơn nữa, sau này bọn họ còn phải ở chung dưới một mái nhà, quan hệ dù sao cũng phải cải thiện một chút, không thể lúc nào cũng đối với nhau lạnh như băng như thế này. Cho nên, Cố Ái vừa rửa rau, vừa bắt chuyện câu được câu không với anh.

Có vẻ như bản tính con người bẩm sinh là thích đi hỏi chuyện tình cảm của người khác, mà người đó lại là tiểu Trình gia Lâm Trình, chuyện riêng tư lại càng khiến người xung quanh thấy tò mò hơn, Cố Ái tay làm, miệng cũng không nghỉ: “Anh có người mình thích không? Cô gái trong đoạn phim hôm trước là bạn gái của anh sao?”

“Có, nhưng không phải cô ta.”

Nghe Lâm Trình nói có người trong lòng, tinh thần bát quái của Cố Ái trong nháy mắt bị kích thích, hưng phấn hỏi ngay: “Hôm nào rảnh cho tôi xem ảnh của cô ấy nha, tôi rất tò mò không biết kiểu phụ nữ anh thích là gì đấy. À uhm, tôi đoán, chắc chắn phải là tiểu thư danh giá đúng không, như thế mới xứng với anh.”

Nghe Cố Ái nói như vậy, sắc mặt Lâm Trình lộ ra chút không vui, hờ hững nói: “Cô ấy sao, có lúc khiến người ta cảm thấy rất đáng yêu, rất ấm áp, nhưng mà cũng có lúc…” Anh liếc mắt sang nhìn cô một cái, ngữ khí nhấn mạnh thêm: “Khiến người ta thấy đáng ghét vô cùng.” Giống như bây giờ vậy.

Thấy sắc mặt Lâm Trình không vui, Cố Ái nghĩ có lẽ mình hỏi hơi nhiều, đành phải chuyển đề tài: “Vậy ai dạy anh nấu ăn vậy? Là mẹ anh sao?” Nhắc đến mẹ anh, Cố Ái đột nhiên có chút hâm mộ nói: “Mẹ anh đúng là vừa trẻ lại vừa xinh đẹp, tuyệt đối không giống với người sắp qua tuổi năm mươi, trông vào chỉ khoảng bốn mươi tuổi là cùng.”

Ở buổi hôn lễ hôm trước, khi Cố Ái nhìn thấy mẹ của Lâm Trình, quả thực không tin vào mắt mình, bởi vì mẹ của anh ta thật sự rất trẻ, cực kì trẻ tuổi.

Lâm Trình lúc này đang thái rau, nghe cô nhắc tới mẹ mình, tay anh bất giác run lên, nhát dao tiếp theo không kiềm chế được liền cắt vào tay mình, máu không ngừng tuôn ra. Lâm Trình rên lên một tiếng, Cố Ái thấy vậy liền cuống quít đứng dậy, nhìn đến vết thương trên tay anh, cô vội vàng đẩy anh ra khỏi phòng bếp, để anh ngồi ngay ngắn lên sô pha, cô lại vội vàng chạy đi tìm hòm thuốc sơ cứu.

“Anh không sao chứ? Đều là tại tôi, nói lung tung làm anh mất tập trung mới bị thương thế này.” Nhìn thấy máu chảy ở tay anh, Cố Ái có chút tự trách, thật cẩn thận xử lý vết thương giúp anh, động tác hết sức nhẹ nhàng, vẻ mặt lại cực kì căng thẳng.

Thấy Cố Ái khẩn trương xử lí vết thương cho mình, trong lòng Lâm Trình bỗng cảm thấy thực ấm áp, nhưng vừa nghĩ đến người mẹ kia, ánh mắt trong tích tắc trở nên ảm đạm, giọng điệu có chút ưu thương: “Người phụ nữ mà em thấy ở hôn lễ kia chỉ là mẹ nhỏ, không phải là mẹ ruột của tôi.”

“Thì ra là như vậy.” Cố Ái gật gật đầu, không nói thêm lời nào, tiếp tục băng bó cho anh.

Sở dĩ Cố Ái hiểu lầm người phụ nữ ở hôn lễ kia là mẹ Lâm Trình, là bởi vì khi đó trông quan hệ hai người họ thật sự rất hòa thuận, tựa như là mẹ con ruột thịt vậy.

Vết thương băng bó xong xuôi, Cố Ái mới thoải mái thở dài nhẹ nhõm.

“Anh cứ ngồi ở đây nghỉ ngơi đi, để tôi đi nấu cơm.” Cố Ái nói xong liền đứng dậy, nhưng cô mới vừa đứng lên, Lâm Trình lại giữ tay cô lại, lòng bàn tay anh thật ấm áp, Cố Ái sửng sốt, quay đầu nghi hoặc nhìn Lâm Trình.

“Tôi không thích bỏ dở nửa chừng, hơn nữa, chút vết thương này đối với tôi không đáng kể gì hết. Để tôi làm là được rồi.” Anh kéo mạnh tay, cả người Cố Ái liền đổ ngồi xuống sô pha: “Bây giờ em ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này, không được đi vào bếp làm ồn tôi nữa.”

So với những tổn thương mà mấy năm qua anh phải chịu đựng, chút vết thương này quả thực không đáng là gì.

Một lần nữa trở lại phòng bếp, Lâm Trình cẩn thận chuẩn bị đồ nấu ăn.

Mẹ anh trước đây từng nói, nam tử hán đại trượng phu, đối với người con gái mình yêu, nếu cưới cô ấy về nhà mình, thì phải biết quý trọng, dùng tất cả sinh mệnh để yêu thương, để bảo vệ cho cô ấy.

Khi đó, nhìn mẹ bận rộn ở trong bếp nấu ăn, anh cũng vào học lén, cười nói rằng sau này nếu anh cưới được người con gái mình yêu, bữa cơm đầu tiên của gia đình, anh nhất định sẽ đích thân xuống bếp nấu cho cô ấy ăn. Đây là lần đầu tiên sau tân hôn của hai người ăn cơm ở nhà, cho nên, cũng xem như là thực hiện lời hứa với mẹ, tự tay anh làm tất cả.

Nghĩ đến mẹ, đáy mắt Lâm Trình bỗng nhiên hồng hồng.

Thực ra, khi nãy sở dĩ anh không cho Cố Ái đi theo vào trong này, không phải là sợ cô làm phiền mình, mà là anh sợ mình kích động. Nhìn theo bóng lưng cô rửa đồ ăn, cô bận rộn quanh nhà bếp, anh luôn có một nỗi xúc động tiến lên ôm lấy eo cô mà âu yếm yêu chiều.

Nghĩ đến vậy, Lâm Trình đột nhiên thở dài rồi cười khổ, có lẽ kiếp trước của anh nghiệp chướng nặng nề chăng, cho nên kiếp này, hai người phụ nữ anh yêu thương đều không ở bên anh lâu dài.

Năm anh mười tám tuổi mẹ đã bỏ anh mà đi, còn Cố Ái, mặc dù cô đang là vợ anh, nhưng trái tim hai người lại thực xa cách, không làm sao đến gần nhau được.

——–Greenhousenovels.com———

Dưới ánh đèn trùm thủy tinh xa hoa lộng lẫy, hai người ngồi đối diện nhau đang ăn cơm.

“Ngon quá, Lâm Trình, anh thật lợi hại. Tay nghề của anh so với đầu bếp có khi còn nấu ngon hơn nhiều!” Ăn cơm Lâm Trình nấu, Cố Ái lại càng thêm khâm phục anh không thôi, bật ngay ngón tay cái lên mà khen: “Thật không nghĩ tới, anh lợi hại đến thế này!”

Lâm Trình nhìn bộ dạng cô lúc này, không khỏi cười cười: “Ăn thấy ngon là được rồi, nếu em thích, ngày nào tôi cũng nấu cho em ăn.”

Thấy nụ cười ôn hòa trăm năm mới gặp một lần của Lâm Trình, Cố Ái có chút ngượng ngùng: “Để anh ngày nào cũng phải xuống bếp, vậy không hay cho lắm.”

“Không có gì không hay hết, trước kia tôi ở một mình ngày nào cũng tự nấu ăn cho mình. Bây giờ cùng lắm cũng chỉ là nấu thêm cho em một phần mà thôi.”

“Thì ra là như vậy, hèn gì anh nấu ăn ngon như thế, ắt hẳn đây là thành quả vì được rèn luyện thường xuyên.”

Nhìn cô ăn ngon miệng như vậy, Lâm Trình cảm thấy thực mỹ mãn mà mỉm cười.

Từ khi mẹ anh qua đời, anh vẫn ở một mình như vậy, thỉnh thoảng mới quay về đại trạch của Lâm gia, hoặc là Lâm Chính Phong có việc tìm anh thì anh mới về. Mà thực ra thì, ở một mình anh rất lười xuống bếp nấu ăn. Mỗi ngày khi tan tầm, anh đều lái xe đi loanh quanh khắp thành phố, vừa ngẫm nghĩ đến chuyện của mình. Bất chợt thấy nhà hàng nào vừa mắt, anh liền ghé vào đó gọi bữa tối cho mình.

Anh luôn cô độc, bởi vì anh không có bạn bè.

Cũng là vì anh đã đủ mạnh mẽ, mạnh đến mức không cần người bạn nào.

Trong giây phút thất thần, anh bỗng nghe thấy tiếng Cố Ái hỏi: “Bạn bè của anh có bao giờ được nếm qua tay nghề của anh chưa? Bọn họ có thường xuyên quấn quít lấy anh đòi anh nấu cho họ ăn không?”

“Tôi không có bạn bè.”

“Cái gì? Không có bạn bè? Không phải chứ?” Cố Ái là người đi đâu cũng có bạn, cho nên nghe thấy người ta nói không có một người bạn nào, cảm giác đầu tiên của cô chính là không thể tin nổi, cô nhướng mi nhìn anh: “Thế thì cô đơn lắm, muốn đi chơi cũng không có ai chơi cùng.”

Nghe cô nói như vậy, Lâm Trình ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái: “Em tin không, nếu bây giờ tôi muốn đi đánh golf, sẽ có rất nhiều người tranh giành nhau đến sân golf chờ tôi đấy.” Anh nói xong, lại ung dung bới thêm cho mình một chén cơm nữa. Khi anh nói chuyện điệu bộ thực kiêu ngạo không ai bì nổi. Bình thường, Cố Ái rất ghét mấy tên đàn ông ngông cuồng tự cao tự đại như vậy, nhưng khi người đó là Lâm Trình, cô lại cảm thấy đó là đương nhiên, bởi vì anh vốn dĩ là người không ai bì nổi rồi.

Anh vừa nói xong, bầu không khí nhất thời trở nên im ắng.

Cố Ái cúi đầu ăn cơm, rồi lại đột nhiên ngẩng đầu lên: “Nếu đến sinh nhật mình, anh muốn được tặng quá gì?”

Sinh nhật anh chỉ còn một tuần nữa là đến.

Có điều, anh có thể khẳng định, Cố Ái chắc chắn không biết sinh nhật anh là ngày nào.

Anh lại càng có thể khẳng định, Cố Ái hỏi như vậy kỳ thật là muốn anh tư vấn cho cô, hôm nay là sinh nhật của Thẩm Luật Ngôn, cô nên mua quà gì tặng cho hắn ta.

Xem ra, cô hôm nay đã quyết định, không làm chương trình radio nữa, mà là tham gia tiệc sinh nhật của người đàn ông trong lòng mình.

Nghĩ đến cô chọn tiệc sinh nhật bạn trai mà hủy bỏ tiết mục, Lâm Trình có chút tức giận, giọng điệu không khỏi trở nên gắt hơn: “Quà sinh nhật này, chỉ cần là người phụ nữ tôi yêu tặng thì dù là gì tôi cũng thích. Còn những người khác đưa, dù quý giá thế nào thì cũng như nhau thôi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.