Hôn Nhân Giả

Chương 63




Cố Ái nghiêng đầu áp vào lưng Lâm Trình, từng lời anh nói ra truyền vào tai cô thực rành mạch rõ ràng: “Ái Ái, người anh nhớ tới vẫn là em, không một lúc nào anh không nghĩ tới em.”

Không có lúc nào là không nhớ tới cô, là như thế này sao?

Cố Ái có chút không tin mỉm cười chua sót cười, bàn tay đặt lên vị trí trái tim của anh: “Nói thật cho em biết, ở nơi này vẫn là của em, hay là của Nhậm Mạn Mạn rồi?”

Đương nhiên là cô, vẫn mãi mãi là của cô, Lâm Trình nhẹ nhàng túm lấy tay cô đặt vào lòng bàn tay mình, chậm rãi xoay người đối mặt nhau: “Trong đó vẫn đầy ắp hình ảnh của mình em thôi.”

“Vậy chứ anh đặt cô bạn gái tin đồn Nhậm Mạn Mạn của anh ở nơi nào?” Cố Ái ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, hỏi thẳng không hề tránh né: “Lâm Trình, anh cùng Nhậm Mạn Mạn đã lên giường cùng nhau bao nhiêu lần rồi?”

“Anh và Nhậm Mạn Mạn chỉ là bạn bè bình thường, chưa từng làm chuyện gì mờ ám với nhau, dù chỉ một lần cũng không.” Lâm Trình nói xong, cúi người hôn lên môi cô: “Ái Ái, em phải tin tưởng anh, anh chỉ yêu mình em, nếu muốn thì cũng chỉ muốn cùng em.”

Nụ hôn của anh thực nóng bỏng, như muốn làm cho cô phải tan chảy.

Anh kéo quần áo trên người cô xuống, chẳng mấy chốc, hai người đã ở trong tình trạng như nhau.

Cảm nhận được vật nóng rực dưới thân anh, ma xui quỷ khiến thế nào, Cố Ái lại đưa tay nắm lấy nó, cả người Lâm Trình run rẩy, lập tức ôm chặt lấy cô áp lên trên tường.

Cô chủ động khiêu khích, nụ hôn của Lâm Trình lại càng nhiệt tình nóng bỏng hơn.

Lâm Trình giữ chặt hai má của cô, đôi môi chậm rãi trượt xuống xương quai xanh gợi cảm, Cố Ái thở gấp, ánh mắt nhìn anh mê ly, lúc này cô đột nhiên hỏi: “Vì sao anh không hỏi em, xem em và Otto rốt cục có quan hệ thế nào? Đã từng lên giường với nhau hay không?”

Cô hỏi xong, liền cảm giác động tác của Lâm Trình đột nhiên dừng lại.

Giữa lúc hai người đang làm chuyện thân mật nhất, bỗng nhắc đến một người thứ ba, chính là một điều tối kỵ làm hỏng bầu không khí nóng bỏng. Nhưng cô thật sự rất muốn biết cô hỏi như vậy, Lâm Trình sẽ có thái độ như thế nào, anh có ghét bỏ cô không?

Giây tiếp theo, Lâm Trình vuốt ve mái tóc của cô, ánh mắt thâm tình nhìn cô: “Ái Ái, chỉ cần em quay trở lại bên cạnh anh là tốt rồi.” Anh nói xong, tiếp tục nụ hôn đang dang dở, nhưng có lẽ lần này không tính là hôn, mà giống như đang cắn xé, anh dùng anh dùng răng nanh cắn lên cổ cô, toàn thân Cố Ái như bị điện giật làm run rẩy, hai tay ôm anh càng chặt thêm…

Thật sự chỉ cần cô trở lại bên anh, còn anh không cần quan tâm cô có từng lên giường với người đàn ông khác sao?

Mặc kệ có phải là đang mơ hay không, cô thật sự rất muốn được ở bên cạnh anh một lần nữa.

Nghĩ vậy, Cố Ái nói: “Lâm Trình, nếu anh muốn gạt em, thì hãy gạt hết đời này được không?”

“Anh chưa từng gạt em, chưa bao giờ, anh yêu em, mãi không thay đổi.”

Anh sẽ yêu cô trọn đời này, cô nguyện ý tin tưởng.

“Lâm Trình, đừng làm ở trong này, lên giường được không?” Cô ghé vào tai anh thở hổn hển, đầu nghiêng tựa lên bờ vai anh: “Lâm Trình, em và Otto không hề có chuyện gì hết, chưa bao giờ, dù một lần cũng không.”

Tuy rằng chỉ cần cô trở lại bên anh là tốt rồi, suốt ba năm qua cô và Otto đã từng phát sinh những chuyện gì, anh không muốn nghĩ tới, cũng không muốn chạy theo cô truy vấn, nhưng lúc này nghe chính cô nói như vậy, khóe miệng Lâm Trình vẫn không nhịn được mà cong lên. Ôm chặt lấy cô cùng ra khỏi phòng tắm.

Buổi sáng ngày hôm sau, thời tiết đẹp vô cùng, ánh nắng tươi sáng mà ấm áp.

Lâm Trình vốn đã tỉnh từ rất sớm, nay từ lúc thức dậy, anh chỉ nằm một chỗ ngắm Cố Ái còn ngủ say mà bật cười.

Nhẹ nhàng đưa tay chạm khẽ lên cái mũi của cô, đôi mắt xinh đẹp, cái miệng nhỏ nhắn, Lâm Trình cúi người khẽ đặt một nụ hôn lên đôi môi của cô.

Hôn xong cái đầu tiên, lại không kìm lòng được mà tiếp cái thứ hai, cái thứ ba nữa…

Đến lần thứ sáu không nỡ rời xa đôi môi ngọt ngào, Cố Ái đột nhiên mắt.

Anh nghĩ rằng Cố Ái sẽ mắng anh là sắc lang, nhưng anh lại không nghĩ tới, Cố Ái thế nhưng lại ôm đầu của anh kéo xuống, chủ động đáp lại nụ hôn của anh.

Sự chủ động của cô khiến tâm tình anh trở nên tốt vô cùng, hơn nữa buổi sáng chính là lúc tinh lực của đàn ông dồi dào nhất, hai tay anh ôm chặt eo Cố Ái, vội vã muốn chiếm lấy cô một lần nữa. Nhưng còn chưa được năm phút đồng hồ, bờ vai của anh lại bị Cố Ái hung hăng cắn một ngụm, cô dùng sức rất mạnh, Lâm Trình không khỏi bị đau mà rên thành tiếng.

Tiểu nha đầu này, lại đùa giỡn như thế!

Lâm Trình giả bộ căm phẫn nhìn cô: “Ái Ái, muốn cắn anh cũng được nhưng không được dùng sức như vậy!”

Cố Ái cảm thấy Lâm Trình có đôi khi chẳng khác nào một con tắc kè hoa, một giây trước còn giả bộ như tức giận, giây tiếp theo dường như biến thành một người khác, một bộ ủy khuất đáng thương không chịu nổi: “Ái Ái, em cắn mạnh thế này, người ta đau lắm.”

Người ta cái em gái nhà anh!

Cố Ái quăng cho anh một cái nhìn khinh bỉ, rồi sau đó lại nhào tới cắn vào vai anh thêm một ngụm nữa: “Cho anh đau, đau chết anh đi! Em còn chưa than vãn gì, anh nói đi, tối hôm qua anh rốt cục đã ép em bao nhiều lần? Vì sao em…” Nghĩ lại, Cố Ái thẹn thùng kéo chăn lên che mặt: “Phía dưới của em đau lắm!” Nói xong lại lộ đầu ra ngoài: “Lâm Trình, anh là đồ đáng ghét!”

“Nơi này đau sao?” Tên khốn Lâm Trình này thế nhưng lại đưa tay đặt vào chỗ đó của cô, Cố Ái đỏ mặt, làm mặt phụng phịu gật đầu.

Thật là một cảm giác kỳ quái vô cùng…

Ba năm xa cách Lâm Trình, lâu ngày gặp lại vẫn ầm ĩ giống như trước kia, làm sao có thể cả một đêm dài, anh lại có thể khiến mối quan hệ giữa hai người trở nên hòa hợp như vậy? Tựa như chưa từng ngăn cách suốt mấy năm dài.

Cố Ái nhìn theo thân ảnh của anh để trần nửa người đi xuống giường giúp cô tìm thuốc mỡ, khóe miệng thoáng cong lên.

“Ái Ái, đừng lộn xộn, để anh thoa thuốc cho em.” Lâm Trình nói xong, ngón tay liền vói tới nơi nào đó, tuy rằng toàn thân đã bị anh chạm vào hết, nhưng để anh giữa ban ngày tự mình xức thuốc vào nơi nào đó cho cô, Cố Ái thật sự có chút không thể chịu nổi, nhưng tên vô lại kia lại chẳng cảm thấy chút gì thẹn thùng, vẻ mặt nghiêm túc vừa làm vừa lẩm bẩm: “Tối hôm qua cũng chỉ làm có bốn lần, sao lại thành thế này, Ái Ái nhà anh xem ra yếu ớt lắm, không thể chịu nổi vài lần lăn qua lăn lại rồi.”

Bốn lần!!! Lại còn “có bốn mà thôi”!!!

Cố Ái phát điên, nâng chân lên đá thẳng vào mặt anh: “Lâm Trình, anh đi chết đi.”

Cẩn thận bôi thuốc cho Cố Ái xong, Lâm Trình mặc quần áo vào, xuống giường đi chuẩn bị bữa sáng cho cô.

Cố Ái vẫn tiếp tục làm tổ trong chăn, cảm giác được người khác hầu hạ thật tốt, lúc này tâm tình cô vô cùng dễ chịu, túm lấy chiếc gối của Lâm Trình ôm vào lòng, ra sức hít vào mùi hương còn vương lại của anh, cô bổng có một cảm giác thực thư thái.

Ôm chặt gối của anh, Cố Ái nhắm mắt lại ngủ nướng.

Nửa giờ sau, Cố Ái vươn mình, dậy mặc áo ngủ rồi bước xuống giường, không muốn đi dép trong nhà, cô để mặc hai bàn chân trần đi ra khỏi phòng ngủ, bước thẳng tới phòng bếp.

“Ái Ái, sao không đi dép vào mà lại để trần thế này? Sàn nhà lạnh lắm em biết không?” Lâm Trình bất đắc dĩ thở dài một tiếng, cúi người bế cô lên, “Đi dép vào nhé.”

“Không lạnh, sàn nhà không lạnh gì mà.” Cố Ái nói xong, bắt đầu giãy dụa trong lòng anh: “Ở nhà em chỉ thích được đi chân trần thôi.”

“Không được ầm ĩ. Trời lạnh thế này cóng chân thì làm sao bây giờ?” Lâm Trình tỏ ra thực cương quyết, ôm cô đi thẳng vào phòng ngủ, tay xoa bóp hai lòng bàn chân của cô rồi giúp cô tìm dép xỏ vào, anh khẽ nhéo cái mũi của cô: “Anh sẽ cho người lắp đặt hệ thống sưởi ấm sàn nhà, khi đó em thích đi chân trần thế nào cũng được.”

Cố Ái mỉm cười ngọt ngào, hai tay vòng lên cổ anh, trao anh một cái hôn thật kêu: “Lâm ca ca tốt với em nhất.”

Điều hòa trong phòng đã mở ở mức ấm nhất, cho nên lúc này Cố Ái chỉ mặc một lớp áo ngủ mỏng đi lại trong phòng Lâm Trình cũng không có ý kiến gì.

Lâm Trình đang làm cơm được nửa chừng, đột nhiên nghe được tiếng chuông cửa vang lên.

Lâm Trình nhíu mày, sớm thế này ai lại đến nhà anh?

Anh vốn định đi mở cửa, nhưng Cố Ái lại nhanh nhảu nói với anh: “Lâm ca ca, để em mở.”

Cô mới vừa đi đến trước cửa, đang đưa tay kéo cửa ra, chợt thấy Lâm Trình từ phòng bếp đi ra, giọng tràn đầy vẻ ghen tuông trách móc: “Ái Ái, vào thay bộ đồ mới rồi hãy mở cửa, đừng để cho người nào khác chiếm tiện nghi như vậy.”

Cúi đầu nhìn chiếc áo ngủ gần như trong suốt trên người mình, Cố Ái ngượng ngùng: “Em biết rồi.”

Tiện tay túm lấy chiếc áo Lâm Trình treo trước cửa mặc vào, Cố Ái xoay người lại nhìn Lâm Trình, ngốc nghếch nháy mắt mấy cái: “Trông em thế nào?”

Thân hình anh rất cao lớn, áo của anh khoác trên người Cố Ái lập tức như biến thành một chiếc váy, hơn nữa, quần áo mùa đông rất dày, Cố Ái mặc vào trông không khác gì gấu bắc cực, mập mạp mà đáng yêu.

Lâm Trình bật cười: “Ái Ái nhà anh đáng yêu vô cùng.”

Đáng yêu là được rồi.

Cố Ái xoay người mở cửa, nhưng khi cánh cửa được kéo ra, nhìn thấy người đang đứng bên ngoài, sắc mặt Cố Ái lập tức đen lại,

Người tới là Nhậm Mạn Mạn.

Trên tay của cô ta còn mang theo bữa sáng, xem ra là tới để đưa bữa sáng cho Lâm Trình.

Cố Ái cười lạnh một tiếng, ngữ khí mang theo chút vẻ kì quái: “Lâm Trình, có người mang bữa sáng tới cho anh đây.” Nói xong, cô quay người đi thẳng vào phòng ngủ.

Anh thật sự đã lâu rồi không còn liên lạc với Nhậm Mạn Mạn, Lâm Trình thật sự không nghĩ tới, sáng nay Nhậm Mạn Mạn lại tự mình đến thăm.

Nhìn người đứng ngoài cửa, Lâm Trình nhíu mày: “Sao em lại tới đây?”

“Em… Em tình cờ đi ngang qua, tiện thể đi lên thăm anh một chút.” Nhậm Mạn Mạn cúi đầu xuống, “Xin lỗi, em thật sự, thật sự… Không nghĩ tới Cố tiểu thư lại ở đây.” Cô nói xong liền xoay người bỏ đi, bữa sáng trong tay bị siết chặt như hằn lên da thịt.

Cô thật sự không biết Cố Ái ở đây, bởi vì nếu biết trước, cô sẽ không đến quấy rầy anh.

Từ sau khi biết Cố Ái trở về, vì không muốn khiến Lâm Trình phải phiền toái, cô liền cùng Hạ Điền hợp tác tạo thành scandal tình ái, cư dân mạng đối với mối quan hệ giữa hai người tỏ ra vô cùng tán thưởng, trước mắt vận may của cô càng ngày càng nhiều, công việc cũng trở nên bận rộn hơn.

Tối hôm qua sau khi quay một cảnh khó trong phim, mà nói đúng ra, từ chín giờ tối hôm qua cho tới bảy giờ sang này mới hoàn thành, khi kết thúc, đạo diễn nói mọi người được nghỉ ngơi nửa ngày, cô liền tự lái xe về nhà, vừa lúc đi qua nhà Lâm Trình, chợt nảy lên ý nghĩ muốn lên thăm xem dạo này anh thế nào.

Tuy rằng anh và cô không còn liên quan gì tới nhau, nhưng cô lại không thể không để ý tới anh, cô biết Cố Ái vẫn còn chưa tha thứ, vẫn còn giận dỗi Lâm Trình, cũng biết hiện tại Cố Ái đang có một người bạn trai tên Otto…

Cô lần này đến, chỉ là muốn giúp anh gieo một quẻ, an ủi tâm tình anh, không nghĩ tới, mọi chuyện rốt cục lại…

Nhậm Mạn Mạn có chút tự trách thở dài, chậm rãi đi về phía xe của mình.

Cố Ái trở lại phòng ngủ, tự tay kéo áo Lâm Trình ra ném phăng xuống đất.

Khi Lâm Trình đi vào phòng, lập tức nhìn thấy Cố Ái đang hung hăng dùng chân dẫm đạp lên chiếc áo của mình.

“Ái Ái, đừng hiểu lầm được không?” Lâm Trình biết, hiện tại anh xem như hết đường chối cãi, nhưng vẫn cố hết sức muốn giải thích cho cô: “Anh và Nhậm Mạn Mạn không phải như em nghĩ, bọn anh thực sự đã rất lâu rồi không hề liên lạc gì với nhau. Anh cũng không biết hôm nay sao cô ấy lại đột nhiên tới đây nữa.”

“Đã lâu không có liên lạc gì với nhau? Hôm nay lại đột nhiên đi tới? Lâm Trình, anh đang xem tôi như đồ ngốc phải không? Tôi chỉ tới nhà anh duy nhất lần này đã bắt gặp cô ta tới, nào có chuyện trùng hợp như vậy được? Ý của anh có phải là tôi không đến thì cô ta cũng sẽ không đến có phải không?” Cố Ái căm giận nhìn anh, “Anh là tên lừa gạt, đồ đại lừa gạt, từ đầu tới cuối chỉ biết lừa gạt tôi, giờ xem như tôi đã nhìn rõ, Lâm Trình, anh đang muốn bắt cá hai tay chứ gì?”

Nghĩ vậy, Cố Ái thở phì phò cầm lấy túi xách, rút từ trong bao ra vài tờ tiền giá trị lớn đỏ chói ném thẳng vào mặt Lâm Trình: “Anh nhớ cho kỹ, tối hôm qua không phải là anh ngủ với tôi, mà là tôi ngủ với anh, đây coi như tiền phí trả công qua đêm. Cầm lấy đi.”

Cô thế nhưng lại cầm tiền ném vào mặt anh, Lâm Trình chỉ cảm thấy tự tôn của chính mình trong nháy mắt bị người ta chà đạp không thương tiếc.

Nhìn Cố Ái phẫn nộ, Lâm Trình chỉ biết cười chua sót, nếu hôm nay người ném tiền vào mặt anh là một kẻ nào khác, anh chỉ sợ không nhịn được mà đá bay kẻ đó ra ngoài, sau đó sẽ khiến anh từ đó về sau sống không bằng chết, nhưng người này lại là Cố Ái, là người mà anh yêu, cô đang giẫm lên tôn nghiêm của anh, mặc dù anh vô cùng tức giận, nhưng rốt cục cũng chỉ bất lực.

Chậm rãi hạ mình ngồi xuống, Lâm Trình nhặt những tờ tiền vương vãi trên sàn nhà lên, rồi sau đó xếp gọn lại bỏ lại vào trong tay Cố Ái: “Ái Ái, em tức giận anh hiểu được, em tin anh cũng được, không tin anh cũng được, anh đều phải giải thích rõ ràng cho em. Giữa anh và Nhậm Mạn Mạn thực sự trong sạch, vì sao hôm nay cô ấy đột nhiên xuất hiện ở đây, chính anh cũng không biết nữa.” Nói xong, Lâm Trình thở dài một hơi, ánh mắt nhìn cô vô cùng nghiêm nghị: “Em cũng không thể mỗi lần tức giận liền không kiểm soát được những lời mình nói ra, chí ít, em cũng nên giữ lại cho anh một chút tôn nghiêm.”

Nhìn những tờ tiền trong tay, lại ngẩng đầu lên nhìn Lâm Trình, Cố Ái khẽ nhíu hai hàng lông mày của mình, cô vừa rồi quả thực giận quá mất khôn, mới đi làm chuyện ngu xuẩn là cầm tiền ném vào mặt anh.

Dù muốn tổn thương thế nào cũng không nên đi làm tổn thương tự tôn của người khác, đây chính là giới hạn của mỗi người, vừa rồi quả thực cô rất quá đáng, Cố Ái cắn cắn môi: “Em xin lỗi.” Nhưng chuyện nào ra chuyện nấy, chuyện anh lừa gạt cô phải tính thế nào đây? Cố Ái nói xin lỗi xong, lập tức thay bằng ánh mắt khiêu khích: “Lâm Trình, anh vẫn luôn đùa giỡn tôi, anh giải thích thế nào?”

Cố Ái vẫn đáng yêu như trước, biết sai liền sửa, nhưng vẫn không quên tranh luận ý kiến của mình.

Ái Ái mà anh yêu, vẫn như trước kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.