Hôn Nhân Giả

Chương 6




Lái xe từ ngoại ô thành phố đến trung tâm thành phố cũng mất đến nửa tiếng đồng hồ.

Suốt dọc đường đi, Cố Ái hết mơ màng lại tỉnh dậy cũng phải mấy lần, thấy còn chưa về đến nhà, lại vùi đầu vào ngủ tiếp.

Cô nằm ngủ ngay bên cạnh anh, nghiêng đầu nhìn cô một cái, Lâm Trình mỉm cười hạnh phúc. Mặc kệ mọi chuyện như thế nào, cô vẫn đang ở bên anh, để anh được mỗi giây mỗi phút nhìn thấy cô là tốt lắm rồi.

Nửa tiếng sau, xe dừng lại ở ngay trung tâm của Hải Cảnh sơn trang. (Đại khái nó là khu biệt thự nhìn ra biển – Seaview Resort)

Hải Cảnh sơn trang là khu biệt thự xa hoa nhất của thành phố S, diện tích của nó cũng phải đến hơn 50000 mét vuông (khoảng 5Ha), có khoảng 25 công trình kiến trúc, mỗi công trình chiếm khoảng 1500 mét vuông. Kiến trúc cả khu này được mô phỏng theo phong cách cổ điển của châu Âu, được những nhà kiến trúc sư hàng đầu thế giới đích thân thiết kế.

Nơi này bên ngoài mỗi tòa nhà đều có một khu hoa viên rộng lớn, bên trong lại xây bể bơi có thể bơi được bốn mùa với nhiệt độ ổn định, rạp chiếu phim gia đình, phòng tập thể thao, Spa, nhà ăn theo kiểu phương tây, phòng đọc sách…

Ba năm trước, Lâm Chính Phong mạnh tay chi một lượng tiền lớn mua khu biệt thự nhìn ra biển này.

Trước đó vài ngày, Cố lão gia bảo Cố Ái chọn một trong hai người con trai nhà họ Lâm để làm vị hôn phu tương lai của mình, còn Lâm Chính Phong liền nói với Lâm Trình và Lâm Chuẩn, ai có thể cưới được Cố Ái thì sẽ được đứng tên làm chủ khu Hải Cảnh này. Hiện tại, Lâm Trình đã kết hôn với Cố Ái, đương nhiên, nó đã thuộc về anh. Nói cách khác, về sau nơi này chính là nhà mới của hai người.

Khi xe đến nơi, Cố Ái vẫn chưa tỉnh lại, nhìn cô ngủ thật say, Lâm Trình bất giác tiến đến gần cô.

Dáng vẻ cô khi ngủ trông rất đẹp, bình thản mà thực điềm tĩnh.

Lâm Trình tới gần cô, lẳng lặng nhìn cô hồi lâu. Trên khuôn mặt luôn lạnh lùng cương nghị của anh, lại lộ ra ý cười nơi khóe miệng đang cong cong lên vô cùng dịu dàng. Ninh Phi từng nói, khi anh cười rộ lên, tựa như một làn gió xuân mát lạnh, có thể khiến trái tim tan chảy.

Nhưng lúc này, anh nhìn cô cười, nụ cười lại làm cho người ta đau lòng.

Khóe mắtcủa cô còn vương vệt nước mắt, Lâm Trình nhẹ nhàng giúp cô lau đi. Nhìn cô, anh chợt ngây ngốc, cô rất xinh đẹp, từ nhỏ đến lớn đều được cưng chiều, nâng niu trong lòng bàn tay, cho nên anh nhất định cũng sẽ yêu thương cô như thế, chiều chuộng cô, nghe theo cô, đem những thứ tốt nhất mà anh có được dành hết cho cô.

Đột nhiên, Lâm Trình nhích người đến gần cô thêm một chút, rồi sau đó không kìm lòng được mà cúi đầu hôn lên cánh môi của cô, sợ mình đánh thức cô, cho nên khi hôn, anh chỉ chạm nhẹ mà thôi. Môi của cô mềm mại mà man mát, hôn xong, anh cuống quít quay đầu đi, đưa tay lên sờ vào môi mình như đang tiếc nuối dư vị cuối cùng.

Tay sờ môi vừa cười ngây ngô, đúng lúc này Cố Ái tỉnh lại, hỏi anh: “Về đến nhà rồi sao?”

Vừa rồi mới làm chuyện lén lén lút lút, thế nên khi nghe thấy tiếng của cô, Lâm Trình giật mình có chút hoảng hốt, nhưng giây lát sau, trấn tĩnh lại mà gật đầu: “Xuống xe đi.” Có lẽ là muốn che dấu sự chột dạ của mình, cho nên ngữ khí nói chuyện của anh lúc này so với bình thường còn lạnh hơn, gượng gạo hơn.

Nghe giọng điệu của anh như vậy, Cố Ái sửng sốt, nghĩ thầm có lẽ cô ngủ quên lâu quá, cho nên anh phải chờ mới không vui như vậy. Xấu hổ cười gượng mấy tiếng, cào cào tóc, ăn năn nói: “Xin lỗi nha, tại tôi ngủ say quá, về đến nhà lâu lắm rồi phải không?”

Thấy bộ dạng hối lỗi mà ngượng ngịu của cô, Lâm Trình đau lòng thở dài, ngữ khí bất giác mềm nhẹ hơn: “Em xuống xe đi.”

Thấy anh không còn lạnh nhạt như lúc nãy nữa, Cố Ái cười cảm ơn với anh, rồi sau đó vui vẻ xuống xe, ngoan ngoãn đi theo sau lưng anh vào nhà.

Cửa nhà họ khóa bằng mật mã, Lâm Trình bấm một chuỗi số xong, quay sang nói với Cố Ái: “Mật mã là sinh nhật của em.”

“Sinh nhật của tôi?”

Trông thấy bộ dạng không thể tin được của Cố Ái, Lâm Trình lạnh nhạt giải thích: “Nếu đã là diễn trò thì diễn đến cùng, cài mật mã là ngày sinh nhật của em, điều này sẽ khiến người ta nghĩa rằng chúng ta rất…” Dừng một chút, “Rất yêu nhau!” Ba chữ này nói ra, anh cố ý nhấn mạnh từng chữ một. Cố Ái không nghĩ nhiều, chỉ nở một nụ cười sùng bái với anh: “Anh suy nghĩ thấu đáo thật đó.”

Mở cửa vào nhà, nhìn xung quanh trang trí thật đẹp, ở ngay phòng khách cái gì cần có đều có, Cố Ái chậc chậc lưỡi: “Nơi này quả thực là đẹp hơn, xa xỉ hơn nhà tôi nhiều lần, Lâm gia các người, đúng là giàu có thật.”

Nói xong, đột nhiên một con chó Samoyed ở chỗ sô pha nhanh nhẹn chạy ra phía cửa này.

Chỉ thấy con chó Samoyed kia chạy đến quấn quýt bên chân Lâm Trình, anh liền ngồi xổm xuống, ôm lấy nó.

“Quai Quai ở nhà có ngoan hay không?” Khi Lâm Trình bế con chó lên, giọng điệu nói chuyện thực ôn nhu, hơn nữa bộ dạng anh khi ôm nó cũng thực dịu dàng.

Một người một chó, cảnh tượng thực đẹp mắt.

Cố Ái lui ra phía sau mấy bước, móc di động ra bấm chụp lia lịa.

Thấy cô đang chụp ảnh, Lâm Trình sửng sốt, Cố Ái lại cười tinh nghịch nháy mắt mấy cái với anh: “Vì hình ảnh của hai người rất đẹp, nên tôi không kìm lòng được mà chụp đấy mà.” Tới gần anh, cô đưa ảnh cho anh xem, miệng vẫn không ngừng: “Thỉnh thoảng trông anh đáng yêu không chịu được.”

Đối với lời khen đáng yêu cô dành cho anh, Lâm Trình rõ ràng rất hưởng thụ, đầu gật gật, rất không khiêm tốn mà nói: “Dĩ nhiên.”

Nhìn con chó trong lòng Lâm Trình, Cố Ái khẽ nhíu mày: “Con chó nhỏ này trông thực quen mắt, hình như tôi đã gặp nó ở nơi nào rồi thì phải.”

“Thật sao? Xem ra hai người rất có duyên với nhau.” Lâm Trình nói xong, đem con chó này đưa sang cho cô: “Nó tên là Quai Quai,”

“Quai Quai?” Nghe tên của nó, Cố Ái nhăn mặt, bởi vì, mỗi lần cô dùng máy tính gõ tên mình theo tiếng latin, thì ghép lại chính là ‘gu.ai’, mày nhướng lên, cười chân chó với anh: “Có thể đổi cho nó một cái tên khác được không?”

Lâm Trình lắc đầu, ngữ khí kiên quyết: “Không được!” Nói xong, anh vụng trộm liếc mắt nhìn cô một cái, chỉ thấy cô không hài lòng bĩu môi, bộ dạng trông không thể ngốc hơn nhìn con chó: “Thôi được rôi, anh cứ gọi nó là Quai Quai, còn tôi…” Mắt tinh quái đảo một vòng: “Sẽ gọi nó là Mộc Mộc.”

*2 chữ mộc ghép lại là chữ Lâm.

Mộc Mộc, cô cố ý lấy họ của anh đặt cho con chó? Lâm Trình khẽ cười, rồi sau đó nhanh chóng khôi phục vẻ nghiêm nghị, nói: “Em đi lên phòng ngủ của mình xem thử, xem có vừa lòng hay không?”

Ôm Quai Quai, Cố Ái đi lên căn phòng mà mình sẽ ở sau này, đẩy cánh cửa ra, cô nhất thời ngây người.

Phong cách thiết kế, trang hoàng của căn phòng này thế nhưng lại giống căn phòng của cô ở Cố gia như đúc, trong giây lát nó khiến cô không khỏi có chút hoài nghi có phải mình vừa mở cánh cửa thời gian để quay về nhà mình hay không.

Thấy cô kinh ngạc đến ngây người, Lâm Trình cười thầm, trong lòng khẽ mắng yêu cô một tiếng ‘ngốc nghếch’, ngoài mặt lại giả vờ như không quan tâm: “Ông nội nói em không thích nơi xa lạ, cho nên tôi cố ý tìm người thiết kế như thế này.”

“Cảm ơn anh, tôi rất thích.” Cố Ái cười đến ngọt lịm: “Mà không, phải nói là vô cùng vô cùng vô cùng vô cùng thích mới đúng. Lâm Trình, tôi yêu anh chết mất thôi.”

Yêu anh chết mất, mấy từ này Cố Ái thường xuyên nói với mấy người bạn thân của mình, ý nó đại khái chỉ là rất cảm động mà thôi. Lâm Trình đương nhiên cũng biết câu cửa miệng này của cô, nhưng mà khi này nghe cô nói cô yêu anh đến chết, trong lòng anh cảm thấy thực hạnh phúc mãn nguyện, kìm lòng không được, anh bỗng cười rộ lên, muốn nhịn xuống mà không cách nào làm được.

Sợ cô thấy anh đang cười, Lâm Trình cuống quít xoay người lại, vội vàng đi sang phòng ngủ của mình.

Đợi cho đến khi Lâm Trình cười xong đi ra khỏi phòng, liền thấy Cố Ái đang ôm Quai Quai ngồi ở phòng khách xem TV.

Nhìn cô một cái, Lâm Trình ngồi xuống bên cạnh cô.

Sau đó, anh vươn tay ra trước mặt cô: “Cố tiểu thư, ví tiền của em đâu?”

“Ví tiền? Anh muốn lấy ví tiền của tôi làm gì?” Tuy rằng hỏi như vậy, nhưng Cố Ái vẫn không đợi anh trả lời mà ngoan ngoãn lôi ví từ trong túi xách ra đưa cho anh. Vừa đưa xong, liền thấy Lâm Trình mở ví ra, rồi sau đó đem tấm hình của mình nhét vào trong đó.

Đợi đến khi lâm trành làm xong trả lại cho cô, Cố Ái tò mò mở ra lại xem một cái, là ảnh chụp của anh ta, đang ngẩn người bỗng nghe thấy tiếng nói lạnh lùng của Lâm Trình vang lên bên tai: “Nếu muốn diễn cho giống thật, đương nhiên một chi tiết nhỏ cũng không thể bỏ qua.”

“Ồ.” Cố Ái gật đầu, “Anh đúng là suy nghĩ rất chu đáo.”

Xem bộ dạng gật đầu ngốc nghếch của cô, Lâm Trình bật cười, đang cười lại thấy cô ngẩng đầu hỏi anh: “Vậy trong ví tiền của anh cũng có ảnh chụp của tôi?”

Nhìn ánh mắt của cô, Lâm Trình lập tức ngừng cười, ngồi thẳng lưng lại: “Đương nhiên.”

“Uhm, vậy là ổn rồi.” Giống như vừa đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, Cố Ái bỗng hỏi: “Trong tay anh có ảnh chụp của tôi?” Bọn họ cùng lắm tiếp xúc nhau được mấy lần, anh ta thế nào lại có ảnh của cô nhỉ?

Cô hỏi như vậy, Lâm Trình nhất thời không biết trả lời thế nào.

Anh sao lại không có ảnh của cô, cô nổi tiếng như vậy, rất nhiều lần xuất hiện trên tạp chí, thậm chí còn nhiều hơn cả mấy ngôi sao. Trên mạng nơi nào cũng có hình của cô.

Phải biết rằng, anh đã yêu thầm cô bảy năm, ảnh của cô để trong ví của anh cũng đã bảy năm rồi.

Có điều, trước đó, là anh yêu thầm, hai người không được mấy lần gặp nhau, cũng không có quan hệ quen biết gì, cho nên ảnh của cô để ở trong ví đều chỉ chụp nghiêng mặt, bởi vì anh sợ bị ai đó vô tình nhìn thấy nó, sẽ phát hiện bí mật trong lòng anh.

Hiện tại, giữa anh và cô có một mối quan hệ là hôn nhân, tuy rằng hữu danh vô thực, nhưng dù sao ở trong mắt người ngoài thì đó là sự thật. Cho nên, anh có thể danh chính ngôn thuận để ảnh chụp của cô vào trong ví của mình.

Thấy Lâm Trình không trả lời, Cố Ái lại nhướng mày: “Chẳng lẽ lại là ông nội tôi đưa cho anh?”

“Ảnh của em ở trên mạng nhiều như vậy, chọn đại lấy một tấm đem ra rửa là được mà.” Lâm Trình thản nhiên nói, cúi xuống nhìn đồng hồ một cái, hơn mười hai giờ. Thế nên anh liền đứng dậy: “Để tôi đi làm cơm.”

“Anh làm cơm?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.