Hôn Nhân Giả

Chương 57




Buổi sáng ngày hôm sau, lúc Lữ Dĩnh rời giường, đã nhìn thấy Cố Ái đang ở trong phòng bếp làm bữa sáng, ánh mặt trời chiếu lên người cô ấy, tạo thành một hình ảnh vô cùng xinh đẹp, ngáp một cái thật dài rồi đi vào bếp, Lữ Dĩnh nghịch ngợm đứng sau ôm chầm lấy Cố Ái: “Ái Ái, sáng sớm đã vào bếp, đúng chuẩn hình mẫu mẹ hiền vợ đảm nha.”

Cố Ái bật cười, quay người lại nhéo lấy cái mũi của cô nàng: “Cậu cho rằng ai cũng sẽ giống như cậu sao?”

Lúc Cố Ái quay lại nhìn mình, Lữ Dĩnh không khỏi sửng sốt vài giây, bởi vì hai mắt Cố Ái lúc này có chút sưng đỏ, tuy rằng cô ấy trang điểm rất đậm, nhưng cũng không thể giấu hết được nét mệt mỏi trên gương mặt. Lữ Dĩnh nhíu mày, trong đầu không khỏi suy đoán tối hôm qua Cố Ái có lẽ đã khóc, miệng cô mấp máy, muốn nói gì đó để an ủi, nhưng cô lại không biết gì về chuyện trong quá khứ của Cố Ái, cho nên hiện tại cô không biết mình nên nói gì, đành chọn cách đơn giản là ôm lấy cô ấy thật chặt.

Được làm đồng nghiệp của Cố Ái hai năm qua, cô thật sự rất thích Cố Ái.

Nghiêng đầu tựa lên vai Cố Ái, Lữ Dĩnh đột nhiên nói: “Ái Ái, cậu thực sự làm mình ghen tị chết đi được.”

“Sao lại nói vậy?”

“Bởi vì mình từ một cô nhân viên nhỏ bé để lên đến chức trợ lý hành chính cao cấp bây giờ cũng mất đến bốn năm mới có được, còn cậu thì sao, cậu chỉ cần đến hai năm để từ một nhân viên nhỏ như mình mà leo lên chức giám đốc, chức vị cao hơn so với mình chưa nói, thời gian làm việc thế nhưng lại chỉ ngắn bằng một nửa của mình!” Lữ Dĩnh nói xong, tay với xuống hông Cố Ái sờ soạng: “Cậu nhìn cậu xem, vì để được thăng tiến mà khiến bản thân phải mệt mỏi không biết thành dạng gì, cậu sờ xem có chút thịt nào không?” Lữ Dĩnh lại nhéo nhéo bên đùi Cố Ái, thở dài thườn thượt: “Ái Ái, có đôi khi mình thấy đau lòng vì cậu lắm,”

Cố Ái hai năm qua đã dồn biết bao nhiêu sức lực vào công việc, thân là đồng nghiệp cô là người biết tường tận nhất.

Mỗi lần công việc chưa hoàn thành cô đều phải ở lại công ty để tăng ca, những lúc đó cô đều bắt gặp Cố Ái cũng đang ở lại công ty miệt mài làm việc như mình. Còn những ngày bình thường, Cố Ái cũng sẽ nán lại để làm việc tiếp.

Lúc này tuy rằng ôm lấy cô ấy, kề sát vào lưng nghe tiếng tim đập từng nhịp, nhưng Lữ Dĩnh lại cảm thấy dường như mình vẫn không thể hiểu hết được Cố Ái.

Ngày còn ở Zurich, Cố Ái là bạn gái của Otto, nhắc tới Otto kia, tuy rằng chân bị tàn phế, chỉ có thể ngồi trên xe lăn, nhưng trong xã hội thượng lưu ở Zurich, anh ta chính là một nhân vật được mọi người kính trọng vô cùng, có tri thức hiểu lễ nghĩa, tao nhã, lại có tiền có thế, số tiền anh ta làm ra được trong một phút đồng hồ có lẽ còn nhiều hơn người khác kiếm cả đời.

Còn ở thành phố S này, Cố Ái lại có một vị chồng trước dường như cũng rất nhiều tiền, Lữ Dĩnh nhíu mày, người đàn ông nào bên cạnh của cô ấy cũng lắm tiền, vì sao cô ấy lại muốn ra sức làm việc như vậy?

“Ái Ái, sao cậu phải liều mạng làm việc vậy chứ?” Lữ Dĩnh nghĩ ngợi, hay là hỏi ra miệng, hai người là bạn thân mà, có lẽ sẽ dễ cởi mở hơn.

Cố Ái cào tóc, nhẹ nhàng cười: “Đương nhiên là muốn nuôi bản thân rồi.”

Nuôi sống bản thân? Không biết như thế nào, khi những từ này thốt ra từ miệng cô ấy, trong lòng Lữ Dĩnh lại có một cảm giác vô cùng xót xa. Hai hàng lông mày của cô khẽ nhíu lại, thật cẩn thận nhìn sang Cố Ái hỏi: “Bên cạnh cậu có hai người đàn ông có nhiều tiền như thế, cậu còn sợ không ai nuôi được cậu sao?”

Trong lòng Lữ Dĩnh nghĩ, nếu bên mình cũng có hai người đàn ông giàu có như thế, cô nhất định sẽ từ chức ngay lập tức, để họ nuôi mình, cả ngày thoả sức ăn ngon mặc đẹp, nếu quá nhàm chán thì năm ba bữa lại hẹn bạn thân đi spa làm đẹp, dạo phố mua sắm. Thỉnh thoảng, cùng nhau đi xem ca kịch, hay là đi xem trình diễn thời trang. Hoặc xách hành lý lên đi du lịch quanh những thành phố phụ cận vài ngày… Cô nhất định sẽ tận tình hưởng thụ cuộc sống riêng của mình một cách thực ý nghĩa, mới không đem thời gian lãng phí ở công việc này.

Nghe Lữ Dĩnh nói như vậy, Cố Ái nhún vai, cười nhẹ rồi đáp: “Tiền đó là tiền của bọn họ, có liên quan gì tới mình sao?”

Hết thảy những gì xảy ra ở ba năm trước đã khiến cô hiểu ra rằng: dựa vào bất kì ai đều không đáng tin, ở thời khắc quan trọng nhất, chỉ còn bản thân mình là đáng để dựa dẫm được.

Bây giờ cô ra sức làm việc, dùng tiền lương mình kiếm ra để nuôi sống chính mình, từng ngày trôi qua phong phú mà yên tâm. Có lẽ, cô bây giờ muốn mua một món đồ xa xỉ sẽ tốn nửa tháng tiền lương, nhưng đồ do chính tiền mình làm ra mua được, cảm giác vô cùng thoả mãn.

Bây giờ cô là một người hoàn toàn độc lập, sẽ không còn sợ bị ai phản bội, hay sợ bất luận kẻ nào bỏ rơi mình.

***

Dùng bữa sáng xong, Cố Ái lại trang điểm lại một chút nữa, thay một bộ trang phục OL chỉnh tề, rồi sau đó khoác tay Lữ Dĩnh cùng ra khỏi cửa.

*OL: Office lady

Tối hôm qua cô đã nói những lời rất tuyệt tình với Lâm Trình, như vậy có lẽ anh ta sẽ không đến quấn quít lấy cô nữa.

Thở phào nhẹ nhõm, nhìn ánh sáng mặt trời ấm áp, Cố Ái mỉm cười: Mỗi một ngày mới đến, còn sống, là sẽ còn được tận hưởng cuộc đời tươi đẹp sáng lạn. Những thứ khiến bản thân buồn bã, hãy cứ dẹp sang một bên đi.

Ngay lúc cô bước vào phòng làm việc, vừa mới đặt mình ngồi xuống, bỗng nghe thấy có ai đó gọi tên mình, ngẩng đầu lên cô liền nhìn thấy một anh chàng đưa hoa đang ôm một bó hồng cực lớn đi về phía mình.

“Cố tiểu thư, đây là hoa của một vị tiên sinh tặng cô, anh ấy nói, chúc cô sinh nhật vui vẻ.”

Sinh nhật vui vẻ…

Cố Ái vỗ trán, cô sao lại quên mất, hôm nay là sinh nhật của mình. Thở dài một hơi, cô lại già thêm một tuổi nữa sao?

Cô còn đang cảm thán, lại nghe đồng nghiệp cùng văn phòng đồng thanh hô lên: “Chúc mừng sinh nhật.” Lại có người bắt đầu làm hoạt náo, hát lớn bài chúc mừng sinh nhật, Cố Ái bật cười, mọi người ở đây thực đáng yêu, tiếp sau đó là những lời chúc phúc ấm áp nhất…

Cuộc sống thực tốt đẹp làm sao, nhìn đám người đáng yêu trước mặt, khóe miệng Cố Ái càng lúc càng cong hơn.

Hoa đưa đến nặc danh.

Có điều, không cần động não cô cũng đoán ra được, ngoại trừ Lâm Trình ra thì còn người nào khác? Cô nhìn bó hoa một cái, lại nhìn mọi người đang phấn chấn đổ dồn ánh mắt về phía cô, cô thực sự không muốn phá hư bầu không khí ấm áp này. Nghĩ vậy, cô mỉm cười nhận lấy hoa từ người đưa hoa, rồi sau đó ký nhận.

Ôm bó hoa vào lòng, Cố Ái ghé mũi cảm nhận, hoa thực sự rất thơm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.