Edit: Pingki Đàn ông ai cũng rất trọng thể diện, cô không thể cứ chọc mãi vào vết sẹo của anh ta được, nếu bây giờ nói có sét đánh này nọ anh đừng tới nữa thì không được hay, cho nên, ngồi suy nghĩ một lát, Cố Ái gãi đầu, xem ra phải nói dối thôi. Vì thế cô gọi điện lại cho Lâm Trình, giả bộ như vừa nhớ ra gì đó: “Lâm ca ca, anh không phải đến nữa đâu, tôi chợt nhớ ra là tôi có một người bạn ở gần đây, bây giờ tôi sẽ đến chỗ cô ấy ở tạm vậy.” Nói xong, cô còn cố ý giả bộ ngáp dài một cái: “Giờ đã muộn thế này rồi, tôi mệt quá, không muốn về nhà nữa. Tôi phải gọi điện thoại cho bạn mình đây, hẹn anh ngày mai gặp lại, ngủ ngon.” Vừa dứt lời liền cúp điện thoại, quăng điện thoại sang một bên, Cố Ái thở dài nằm gục trên vô lăng, không biết bây giờ nên làm gì.
Nằm úp sấp một hồi, cô ngồi thẳng lên bắt đầu mở danh bạ điện thoại tìm người, nghĩ xem nên gọi cho ai.
Gọi cho Giang Giang? Hay là gọi cho Tả Dật? Khẽ nhíu mày, nếu gọi cho hai người bọn họ, bọn họ nhất định sẽ hỏi cô sao không gọi cho Lâm Trình trước, đến lúc đó cô phải trả lời như thế nào? Đi nói thật là Lâm Trình sợ sét đánh sao? Nếu cô đi kể lung tung rằng Tiểu Trình gia sợ sấm sét, Lâm Trình kia không bóp chết cô mới là lạ. Nói dối là cô và Lâm Trình cãi nhau? Dựa theo tính tình bát quái của hai người đó, nhất định sẽ truy hỏi cô đến cùng nguyên nhân vì sao lại xích mích, đến lúc đó một lời nói dối kéo theo trăm lời nói dối. Cố Ái nhăn mũi, nhiều chuyện chi bằng bớt một chuyện, tuyệt đối không thể tìm hai người đó.
Tiếp tục lục tìm thông tin, đột nhiên cô nhìn thấy số điện thoại của Thẩm Luật Ngôn.
Nơi ở của Thẩm Luật Ngôn hình như cách nơi này không xa, hơn nữa nhìn ngoài trời mưa càng ngày càng lớn, trong lòng Cố Ái không khỏi mừng thầm, liền mặt dày bấm gọi cho anh. Đây chính là cơ hội ngàn năm có một để tiếp cận người trong lòng mình a~~~
Nhìn chăm chăm vào màn hình di động rồi hít thật sâu mấy cái, cô lấy hết can đảm bấm nút gọi đi.
Chuông chờ điện thoại vang lên không biết bao nhiêu lần mới thấy bên kia bắt máy, tiếp đó trong điện thoại truyền sang tiếng nói nửa mê nửa tỉnh, mơ hồ không rõ của Thẩm Luật Ngôn: “Cố tiểu thư, em gọi có chuyện gì không?”
Nghe được giọng nói của người trong lòng, Cố Ái chỉ cảm thấy tim mình đập nhanh kinh khủng, tuy rằng khóe miệng bất giác giương lên, nhưng khi nói chuyện ngữ khí vẫn không tránh khỏi hồi hộp mà ấp a ấp úng: “Xe…xe của em giữa đường bị chết máy, mà giờ trời đang mưa rất lớn, xung quanh lại tối đen như mực, em cảm thấy rất sợ, anh có thể đến đây đón em được không? Em đang ở gần nhà anh.” Vì để tranh thủ tình cảm và đồng tình của anh, khi nói chuyện, cô cố hết sức làm cho giọng của mình nghe thực đáng thương hết sức.
“Bây giờ tôi sẽ qua đó đón em. Em nhớ khóa xe thật kỹ, ở yên trong xe đó, đừng chạy lung tung ra ngoài.” Nghe giọng nói tràn đầy thân thiết của Thẩm Luật Ngôn, anh còn đồng ý đến đón cô, Cố Ái chỉ cảm thấy toàn thân tràn đầy tràn đầy hạnh phúc, “Vậy em cảm ơn anh trước.”
Thẩm Luật Ngôn tiếp điện thoại xong mới bật đèn lên, ngáp một cái rồi đi thay đồ ra ngoài.
Phòng ngủ của anh ta trang trí theo phong cách châu Âu, mạnh mẽ mà duy mĩ, đồ trang trí cũng không xa hoa quá mức, nhưng lại làm cho người ta cảm giác nhẹ nhàng mà rất thời thượng. Con người anh ta cũng vậy, có chút anh tuấn, nhưng lại rất hấp dẫn ánh nhìn người khác.
Mơ mơ màng màng mặc quần áo vào, tiện tay cầm lấy chai nước hoa để trước gương xịt thoang thoảng lên người rồi mới đi ra khỏi cửa. Anh ta có một thói quen, trên người không có hương nước hoa phảng phất tuyệt đối sẽ không đi ra ngoài. Giống như mấy người phụ nữ không trang điểm thì không chịu gặp ai vậy. Một khi đã hình thành thói quen rồi thì sẽ rất khó thay đổi, hơn nữa, đây dường như cũng không phải thói quen xấu gì. Huống chi, anh ta vốn là một nhà thiết kế thời trang, chú trọng cách ăn mặc, bề ngoài của mình cũng là điều bình thường.
Nước hoa anh ta thường xuyên là nhãn hiệu Versace, nhưng hương mới vừa nãy hình như là CK, Thẩm Luật Ngôn lái xe nên cơn buồn ngủ cũng dần tiêu tán, nghe mùi hương nhàn nhạt trên người mình, anh ta cười khẽ, thỉnh thoảng thay đổi hương nước hoa cũng không tệ lắm.
———-Greenhousenovels———–
Sau khi điện thoại ngắt máy, Cố Ái vẫn cầm di động nhìn tên Thẩm Luật Ngôn mà ngây ngô cười. Anh ấy thật sự muốn đến đón cô. Đang mơ mộng, đột nhiên như bừng tỉnh, nếu dựa theo cá tính của Thẩm Luật Ngôn, anh tới đón cô, sau đó nhất định sẽ đưa cô về nhà mình chứ không mang về nhà anh.
Cố Ái nhíu mày, cô không muốn về nhà, bởi vì cô rất muốn đến nhà anh thăm một lần, nhìn xem nhà của người trong mộng của cô rốt cuộc trông thế nào. Cô thích anh, cho nên cô muốn biết tất cả những gì liên quan đến anh.
Nghĩ một hồi, Cố Ái thế nhưng lại xuống xe, đứng đó cho mưa xối một hồi. -_-
Nếu giờ toàn thân cô ướt sũng, như vậy Thẩm Luật Ngôn nhất định sẽ mang cô về nhà anh, để cho cô tắm rửa một cái rồi mới đưa cô về nhà, vậy là cô là có thể đến thăm nhà anh như ý nguyện rồi. Thẩm Luật Ngôn là một người ưa sạch sẽ ngăn nắp, Cố Ái nghĩ, nhà của anh ắt hẳn cũng là sạch sẽ gọn gàng vô cùng đi?!
Cố Ái ở bên này thì mặc sức mơ mộng về người yêu trong mộng của mình, còn ở nhà, Lâm Trình lại đang sốt ruột muốn chết. Anh từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên cảm thấy được chính mình thực TMD yếu đuối, ấy vậy mà lại sợ sấm sét.
Thông minh như anh, làm sao lại không biết Cố Ái sở dĩ nói đến nhà bạn, kì thật là vì cô thấy có sấm chớp, muốn chừa cho anh chút mặt mũi mà thôi.
Mưa càng ngày càng nặng hạt, hơn nữa, tiếng sấm lại vang vọng phía chân trời.
Một màn máu chảy đầm đìa kia cùng với tia chớp như rạch ngang bầu trời lại hiện lên trong đầu anh. Làm cho anh khó chịu lại đau lòng. Nhưng nghĩ đến Cố Ái có lẽ đêm nay sẽ phải ở ngoài kia một mình cả đêm, anh liều mình cắn chặt răng, tay run rẩy quyết tâm đẩy cửa đi ra ngoài.
Bung dù đi nhanh ra sân, anh nhắm mắt hít một hơi thật sâu, một lát sau, sắc mặt trắng bệch ngẩng đầu nhìn tia chớp, nắm đấm siết chặt: Sợ hãi con mẹ nó biến hết đi! Anh là Lâm Trình, là người không gì là không làm được trong lòng của cô. Sợ hãi gì chứ, anh sẽ vượt qua nó.
Tuy rằng đã hạ quyết tâm như vậy, nhưng những hình ảnh mà anh không bao giờ muốn nhớ tới vẫn không ngừng hiện ra trước mắt anh, làm cho lòng dạ anh hoang mang rối bời, không thể nào an tĩnh được.
Vừa phải vật lộn với nỗi sợ hãi của chính mình, vất vả lắm mới lái xe đến được chỗ Cố Ái, cảnh tượng anh phải chứng kiến lại là: Thẩm Luật Ngôn đỡ người Cố Ái vào xe của hắn ta.
Thẩm Luật Ngôn cũng là một người có vóc người cao lớn, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác với anh, Thẩm Luật Ngôn là kiểu người luôn làm người ta cảm thấy ấm áp gần gũi. Lúc này hắn ta lại đang mặc quần áo ở nhà, loại khí chất nhu hòa lại càng đậm nét hơn.
Hắn cẩn thận đỡ lấy người Cố Ái, cả người cô bây giờ hoàn toàn ướt đẫm, còn hắt xì một cái thật to, cho nên hắn đem áo khoác của mình cởi ra khoác lên người cô, rồi sau đó ôm lấy vai cô. Cố Ái tựa vào lòng hắn mà mỉm cười hạnh phúc, nét mặt mang theo chút thẹn thùng của tiểu nữ sinh, khi ai đó thật tâm thích một người sẽ biểu lộ tự nhiên giống như thế.
Lâm Trình ngồi trong xe ngây ngốc nhìn một màn như vậy, miệng chua sót cười: Người xứng với cô hẳn phải là một người ấm áp nhu hòa như Thẩm Luật Ngôn mới phải, còn người luôn lạnh lùng như anh, làm sao có thể xứng với mặt trời?
Nhìn hai người bọn họ, anh cảm thấy mắt mình chua sót đau đớn, không muốn nhìn thêm một giây nào nữa, anh phóng xe thật nhanh rời khỏi nơi này.
Như nguyện ý được tới nhà của Thẩm Luật Ngôn, trong lòng Cố Ái âm thầm nhảy nhót. Nhưng khi vào trong rồi, cô không khỏi giật mình: “Nhà của anh ‘rộng’ thế này sao?!” Trong phòng quả thực trống trải vô cùng, không có đồ đạc lung tung bừa bộn bày khắp nơi, nhìn quanh một lượt, Cố Ái lại quay sang cười ngọt một cái: “Nhưng mà em thích.” Căn phòng mang hơi thở mạnh mẽ, trống trải nhưng lại khiến người ta cảm giác tự do tự tại vô cùng.
Thẩm Luật Ngôn không đáp lời cô, chỉ săn sóc đem một chiếc áo T-shirt của anh ta đưa cho cô: “Em mau tắm đi, nếu không sẽ cảm lạnh đó.”
“Cảm ơn.”
Đi vào phòng tắm, Cố Ái cầm áo của Thẩm Luật Ngôn kê lên mũi hít một hơi, trên đó còn lưu lại hương nước hoa Versace nhàn nhạt. Nghĩ mình tắm xong sẽ mặc áo của anh, trong lòng cô liền dâng lên một cảm giác thực mãnh liệt tuôn trào.