Hôn Nhân Dục Vọng: Cố Phu Nhân Muốn Chạy?

Chương 36: Chương 36




Anh không ghét em, lại càng không cảm thấy thương hại em.

Hắn thật sự muốn thốt ra lời ấy nhưng những dòng chữ trong cuốn sổ kia lại khiến hắn không thể làm được.

Cố Tư Dật nhẹ nhàng buông cô ra, hắn cười nhạt rồi lạnh lùng đứng dậy.

Tiêu Nhã ngồi trên giường, thẫn thờ nhìn bóng dáng hắn rời đi rồi đột nhiên....

*Uỳnh

Cô ngã xuống, hắn lập tức quay đầu.

Tư Dật sửng mắt nhìn cô ngất trên giường.

"TẠ ĐÔ!!!"

Nghe thấy tiếng gọi, cậu lập tức xông vào phòng.

"Có chuyện gì ạ?!?!"

"Gọi bác sĩ Mục đến đây, NHANH LÊN!!!!"

Vừa nghe lệnh, Tạ Đô lập tức chạy ra ngoài gọi điện cho bác sĩ Mục.

Bác sĩ Mục ngồi trong văn phòng bệnh viện, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo liên hồi.

Anh chàng liền bắt máy.

"Alo?"

"Tới Cố gia lẹ lên má ơi!!!"

"Hả?"

*Tút tút tút.....

Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra lại bị cúp máy.

Thân làm bác sĩ mà cứ như chân sai vặt, Mục Y Lập vừa mặc áo khoác vừa tức giận lầm bầm.

"Haizzz, gọi là phải đến, không đến thì chỉ còn cái nịt.

Khổ thật!"

- ---------

Chỉ trong chốc lát, bác sĩ Mục đã đến nơi.

Anh chàng hớt hải chạy vào trong nhà, vừa đến sảnh thì đã thấy Tạ Đô đứng đợi.

"Ei, tui phải khám cho ai......."

Chưa kịp chào hỏi, chưa kịp nói hết câu, Tạ Đô vừa nhìn thấy anh chàng liền lập tức lôi đi.

Bác sĩ Mục chưa kịp hoang mang thì đã đứng trước cửa phòng.

Đôi lúc anh chàng còn nghi ngờ Cố gia đối xử với bác sĩ không giống người.

"Úi chà, ai là người cần khám đây?"

Vừa mới mở cửa, bác sĩ Mục liền nhận thấy.....tâm trạng cực kì bất ổn của Tư Dật.

Mục Y Lập toát cả mồ hôi.

Công việc này đúng là nay sống mai chết mà.

"Khám cho cô ấy!"

Hắn không nhìn anh chàng mà chỉ ra lệnh.

Bác sĩ Mục nhìn khuôn mặt xanh xao của Tiêu Nhã rồi bệnh nghề nghiệp lập tức trỗi dậy, anh chàng lấy đồ nghề để khám.

"Có triệu chứng gì không?"

"Bị ngất"

"..."

Thay vì hỏi hắn thôi thì anh chàng tự thân vận động.

Mục Y Lập áp tai nghe, kiểm tra tim, mạch máu,.....Và cuối cùng anh chàng gượng cười nhìn Tư Dật.

"Có thể bớt nhìn để tôi khám được không? Cậu đang làm tôi cảm thấy áp lực với cái khuôn mặt đe dọa đó đấy!"

"Không"

"..."

Sớm biết câu trả lời này, anh chàng chỉ có thể chấp nhận.

Sau một hồi kiểm tra, Mục Y lập cũng có kết quả.

Anh chàng đột nhiên đặt tay lên vai Tư Dật rồi giở cái giọng nghiêm túc mà nói chuyện.

"Tôi nói cái này cậu đừng có buồn nhé, chứ tôi là tôi buồn lắm!"

Hai mày của hắn bất chợt nhíu lại, bệnh của cô....nghiêm trọng lắm sao?

"Cô ấy ngất vì......bị đói.

Phụt, hahahahah, tôi buồn cười dã man.

Bị ngất vì đói mà còn bảo một bác sĩ chuyên nghiệp như tôi khám bệnh, Cố gia mấy người là đang tạo cơ hội cho tôi có việc làm à?"

Mặt hắn đột nhiên tối sầm lại.

Tạ Đô đứng bên cạnh chỉ biết nhắm mắt cầu mong tương lai của bác sĩ Mục đây sẽ "tốt đẹp"....

"Tạ Đô...."

"Vâng?"

"Có vẻ như tầng hầm phải xây thêm phòng giam rồi"

"...."

"Bác sĩ Mục, tôi hi vọng anh sẽ tận hưởng"

Vừa dứt lời, Tư Dật liền nở nụ cười thân thiện.

Mục Y Lập lạnh cả sống lưng.

Bất chợt anh chàng liền nhận ra nụ cười ấy....không phải là một tin vui....

Còn.....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.