Chương 327: Thiên Thần Gãy Cánh 2
Bây giờ trở về Nhất Thốn Mặc, cô nói với người đàn ông của mình cô bị Đông Phương Vũ xúc phạm, cô không ngờ rằng anh cũng là một tên BT như vậy, anh lại có thể nói cô quyến rũ Đông Phương Mặc, vậy có nghĩ là đó không phải lỗi của Đông Phương Vũ mà là lỗi của cô.
Trước khi Mộ Như kịp phản ứng, Đông Phương Mặc đã xoay xe lăn đi ra ngoài, Tịch Mộ Như, sau khi cô bị Đông Phương Vũ xúc phạm, còn bị Đông Phương Mặc tát mạnh.
Đây là người đàn ông của cô, thậm chí là người đã nuôi cô, sau khi biết cô bị người đàn ông khác ức hiếp, cô nghĩ là anh sẽ giúp cô hết giận, cô nghĩ là anh sẽ tìm người đàn ông đã bắt nạt cô để trừng phạt họ, nhưng-
Vậy mà anh lại đổ lỗi cho cô, cho rằng tất cả đều là lỗi của cô, cho dù cô có bị người đàn ông khác cưỡng bức thì vẫn là lỗi của cô.
Trái tim của Mộ Như đã chết, cô cũng tâm chết hoàn toàn, trong ba tháng đầu tiên bởi vì Đông Phương Mặc đối xử với cô tốt hơn, trái tim có chút ấm áp của cô cuối cùng cũng giảm xuống âm 40 °, lạnh đến mức không thể cảm thấy trái tim mình vẫn còn đập.
Đêm nay, cô lười đến cả tắm rửa, cứ như vậy ngã ở trên giường, mặc quần áo bị Đông Phương Vũ xé toạt, trợn mắt nhìn trần nhà, đầu óc trống rỗng, không biết là cô đã ngủ thiếp đi lúc nào.
Lúc Mộ Như tỉnh lại thì đã hơn 10 giờ sáng ngày hôm sau, từ khi đi vẽ tranh ở phòng tranh Cảnh Hiên, cô chưa bao giờ đến muộn như vậy.
Thật ra cô vẫn chưa muốn dậy, cô cảm thấy đầu óc choáng váng, tối hôm qua cô chỉ ngủ trên giường mà không đắp chăn bông, có lẽ cô bị cảm rồi.
Khi cô dậy, cô vẫn cảm thấy nhức đầu nên lấy điện thoại di động ra gọi cho Thượng Quan Cảnh Thiên, cô nói không thoải mái, nên xin nghĩ một ngày, ngày mai sẽ quay lại.
Sau khi xin nghỉ xong, cô tìm bộ đồ ngủ, đi vào phòng tắm để tắm rửa, đem thân thể ngâm vào nước nóng nửa giờ, tự mình rót cho mình hai ly nước nóng để uống, sau đó liền nhảy lên giường, kéo chăn trùm qua đầu rồi ngủ thiếp đi.
Mộ Như ngủ cả một ngày, bị cảm lạnh nhẹ không cần uống thuốc hay đi tiêm, chỉ cần uống nước nóng đắp chăn ngủ một giấc, cả người liền toát mồ hôi hột.
Khi Mộ Như tỉnh lại, đã 5 giờ chiều, sắp đến giờ ăn tối, cô không khỏi thở dài, quả thật cô là người ít được quan tâm nhất ở Nhất Thốn Mặc, có lẽ có một ngày nào đó cô chết ở Mai Uyển cũng không ai biết.
Cô không biết chết đói có phải là tai nạn hay là tai họa do con người gây ra, nếu được, cô có thể coi là chết đói.
Thật tiếc là con người sẽ không chết nếu chỉ bị đói một hoặc hai ngày, cô đoán cô sẽ không thể chịu đựng được nếu cô đói trong hai ngày, vì vậy cô đã lên kế hoạch trước khi tuyệt thực phải ăn cho no trước.
Khi Mộ Như bước ra khỏi Mai Uyển và từ từ đến nhà ăn cho người giúp việc ở Nhất Thốn Mặc, A Mẫn đã ăn xong bữa tối, khi nhìn thấy cô, cô ấy không thể không hỏi: "Tại sao hôm nay cô không đến ăn sáng?"
"Hôm nay tôi bị cảm, ngủ ở nhà cả ngày rồi", Mộ Như bưng cơm đến ngồi xuống bên cạnh A Mẫn.
"Không hổ là," A Mẫn liếc mắt nhìn cô, sau đó liếc nhìn xung quanh, rồi nói nhỏ bên tai cô: "Nhị thiếu gia bị phạt quỳ ở Phật điện, cô biết không?"
“Tôi không biết.” Mộ Như lắc đầu, sau đó nhìn A Mẫn, sững sờ hỏi: “Tại sao?”