Chương 325: Bỏ Cô Rời Đi 6
Mộ Như bị bỏ rơi bên lề đường cao tốc, nhìn những chiếc xe đang lao vun vút đi xa, nỗi đau bị bỏ rơi trong tim...
Đêm đã khuya, Mộ Như không biết đi đâu, thật ra cô không còn nơi nào để đi ngoại trừ Nhất Thốn Mặc của Đông Phương gia.
Cô phải bắt xe buýt để về Nhất Thốn Mặc, nhưng đây là đường cao tốc, đã hơn 21 giờ tối, rất ít xe buýt trên đường cao tốc, huống hồ trên đường cao tốc lại càng không có bến xe buýt.
Có khá nhiều taxi đi đường cao tốc, nhưng lại không có xe trống để kêu, taxi chỉ đi đường cao tốc theo yêu cầu của khách.
Trong tình huống này, Mộ Như hoàn toàn không thể dừng một chiếc xe ô tô nào, những chiếc xe riêng chắc chắng sẽ không tấp vào, vì họ lo lắng cô là kẻ lừa gạt.
Cuối cùng cô chỉ có thể đi trên đường cao tốc, may mà cô không đi giày cao gót, nhưng thể chất và tinh thần đều kiệt quệ nên cô không có ý định đi bộ nữa.
Cô không khỏi suy nghĩ, nếu cô chạy đến giữa đường rồi bất ngờ bị xe tông chết, cô tự hỏi liệu đó có được tính là do tai nạn mà chết theo lời của Đông Phương Mặc quy định hay không?
Nhưng cô lo lắng nếu người lái xe ô tô có lương tâm không đâm chết cô, cô chỉ bị thương rồi được đưa đến bệnh viện, cuối cùng là chính cô gặp xui xẻo.
Vì vậy, cô đi như thế này, vừa đi vừa nhìn những chiếc taxi trên đường, hễ nhìn thấy chiếc taxi là cô lại đưa tay ra chặn lại, cầu mong một chiếc xe trống chạy qua.
Khoảng hai tiếng sau, cuối cùng cô cũng dừng được một chiếc taxi, anh tài xế tốt bụng cho xe dừng lại, anh ta nói xe anh ta là xe về nên đi đường cao tốc cho nhanh, thấy cô dừng xe trên đường cao tốc muộn quá nên mới dừng lại.
Mộ Như vội vàng đeo túi trước ngực ngồi vào hàng ghế sau, nói với tài xế taxi nơi mình đi, đương nhiên không dám nói là Nhất Thốn Mặc, chỉ nói là đến bờ biển phía đông.
Hai mươi phút sau, cuối cùng cô cũng trở về Nhất Thốn Mặc ở bờ biển phía đông, đã gần nửa đêm, khi vệ sĩ thấy cô về muộn như vậy liền cảm thấy lạ nhưng cũng không hỏi nhiều mà cho cô vào.
Nhất Thốn Mặc yên tĩnh trong màn đêm, chắc hẳn mọi người đều đã ngủ, dưới ánh đèn đường mờ ảo, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng mèo rừng cùng côn trùng, thì không có tiếng người.
Cô thận trọng đi về phía Mai Uyển ở lưng chừng núi, trong lòng thầm cầu mong đêm nay Đông Phương Mặc sẽ không đến Mai Uyển, cầu mong đêm nay cô trở về muộn sẽ không bị anh phát hiện.
Thế nhưng khi cô vừa dùng chìa khóa mở cửa phòng mình trên lầu hai Mai Uyển, còn chưa kịp vươn tay bật đèn thì trong bóng tối đã có một giọng nói hơi già nua và khàn khàn vang lên: “Em đã trở về?"
Hai tay chuẩn bị bật đèn trên tường của Mộ Như lập tức trượt xuống, thân thể bất giác rùng mình một cái, hai tay không khỏi nắm chặt cái túi trên ngực, bây giờ phải làm sao đây, làm sa Đông Phương Mặc lại ở đây?
Khi Mộ Như còn chưa kịp suy nghĩ thì đèn trong phòng lập tức sáng lên, căn phòng tối om liền như ban ngày, Đông Phương Mặc ngồi trên xe lăn, khuôn mặt như vỏ cây già vẫn ở trên mặt anh.
“Em đi đâu vậy?” Giọng nói của Đông Phương Mặc già nua, khàn khàn mang theo một tia tức giận không thể kiềm chế được, việc Mộ Như về nhà vào lúc này hiển nhiên khiến anh rất tức giận.