Chương 324: Bỏ Cô Rời Đi 5
Dụ dỗ anh? Mộ Như choáng váng, đầu óc không phản ứng kịp, dây thần kinh như bị vật nặng làm đứt mạch, cô dụ dỗ anh khi nào? Tại sao cô không biết?
“Tôi không có, làm sao tôi có thể dụ dỗ anh?” Mộ Như theo bản năng giải thích, chật vật xoay người trở về ghế phụ.
“Không?” Đông Phương Vũ hừ lạnh một tiếng, càng ngày càng khống chế thân thể của cô không cho cô giãy giụa…
Nụ cười xấu xa trên khuôn mặt tuấn tú của Đông Phương Vũ, anh thì thầm: "Vốn dĩ tôi không có hứng thú với em lắm, nhưng từ khi em chủ động đem mình đến của cho tôi, nếu em không vừa ý tôi thì đó không phải là biện minh cho... "
Chủ động đem mình đến tận cửa? Mộ Như chỉ cảm thấy thật nhục nhã, cô chủ động đem mình đến tận cửa cho anh từ khi nào?
Không đời nào! Cô muốn cự tuyệt, không thể dây dưa với anh nữa, tuy cô không còn là vợ của Đông Phương Măch nhưng dù sao cô vẫn là người phụ nữ của Đông Phương Mặc, Đông Phương Vũ lại là em trai của Đông Phương Mặc.
Tay chân của cô bắt đầu giãy giụa trong tuyệt vọng, bồn chồn không yên, cô hét lớn: "Đông Phương Vũ, đừng xúc phạm tôi, buông tôi ra!"
Xúc phạm cô? Cô vốn là người phụ nữ của anh, anh muốn cô nghĩ ra từ ngữ phản biện lại anh, người phụ nữ này không phải là thủ khoa của thành phố sao? Cô không thể sử dụng đùng từ ngữ được sao?
Đông Phương Vũ trực tiếp lựa chọn bỏ qua lời nói của Tịch Mộ Như, động tác trên tay vẫn tiếp tục, cho dù Mộ Như có chống cự thế nào cũng vô dụng!
Mộ Như vừa khóc vừa cầu xin vừa vùng vẫy kháng cự, hy vọng người đàn ông BT nàu có thể tỉnh táo lại mà trả cho cô một chút nhân phẩm.
Thật tiếc khi anh không thể để ý đến tiếng khóc của cô, lời cầu xin của cô hoàn toàn không có tác dụng vơi Đông Phương Vũ, đối với Đông Phương Vũ, sự phản kháng của cô như lấy trứng trội đá, không có tác dụng gì với anh cả.
Ở bên đường cao tốc, dưới ánh đèn đường mờ ảo, xe ô tô lao qua không ngừng, không ai để ý trong chiếc Mercedes-Benz đang đậu bên đường, lúc này đang lộ ra một cảnh xuân mơ hồ...
Một lúc lâu sau, cuộc chiến cuối cùng cũng dừng lại, một lúc lâu sau, nam nữ cũng trở về chỗ ngồi của mình.
Đông Phương Vũ quay sang nhìn người phụ nữ bên cạnh, mái tóc rối bù, gò má đẫm lệ, trong lòng khẽ động, anh không nhịn được vươn tay, dùng đầu ngón tay thô bạo lau nước mắt trên má cô, ánh mắt anh đầy dịu dàng hiếm có, anh cảm thấy vô cùng tội lỗi vì hành vi thô lỗ của mình vừa rồi.
Mộ Như đưa tay lên gạt bàn tay đang sờ soạng trên má mình, bướng bỉnh quay mặt sang một bên, lúc này sự dịu dàng giả tạo cùng lời xin lỗi của anh chỉ khiến cô cảm thấy càng thêm buồn nôn.
Đông Phương Vũ nhìn bàn tay bị cô gạt ra, cau mày nhưng không tức giận, đưa tay sờ vào chìa khóa, định khởi động xe, nhưng chuông điện thoại lúc này lại vang lên.
Anh nhanh chóng cầm điện thoại lên xem một lượt rồi nhanh chóng nhấn nút trả lời, giọng Khuông Doanh Doanh phát ra từ điện thoại: "Vũ, anh đang ở đâu? Không phải chúng ta đã hẹn sẽ cùng nhau ăn tối trong nhà hàng rồi sao? Em đã ở đây hơn nửa tiếng rồi, anh sao vẫn chưa tới? "
“Ồ, trên đường bị kẹt xe, sẽ tới ngay!” Đông Phương Vũ nhanh chóng phản ứng, sau đó cúp điện thoại, quay sang nhìn Mộ Như ngồi bên ghế phụ, lạnh lùng nói: “Cút ngay!"
Mộ Như sững sờ, nhìn nam nhân trước mặt với ánh mắt vô cùng oán hận, đột nhiên không biết lấy đâu ra dũng khí, nhanh chóng dùng tay đẩy cửa xe, sau đó nhảy ra khỏi xe, mạnh tay đóng cửa xe lại.
Ngay khi cô vừa bước xuống, chưa kịp quay đầu lại thì chiếc xe bên cạnh đã nhanh chóng nổ máy rồi phóng đi như một mũi tên.