Chương 293: Không Được Bên Nhau 4
Lúc Mộ Như lại tỉnh dậy đã là trưa ngày hôm sau, A Mẫn ngồi bên giường, trên tủ đầu giường có một bát cháo thịt nạc gan heo bốc khói nghi ngút.
Thấy cô tỉnh lại, A Mẫn lập tức cười nói với cô: "Cô Tịch, cô đã ngủ rất lâu rồi, hôm nay tôi mới đi làm lại, biết cô trở về, tôi..."
A Mẫn vốn dĩ muốn nói tôi rất vui khi được gặp lại cô, nhưng khi lời sắp nói ra, cô chợt nhớ tới lời Liễu mẫu đã nói, bà nói Mộ Như không còn là thiếu phu nhân nữa, mà là tình nhân của thiếu gia.
Thử nghĩ xem cô bị giáng địa vị thừ thiếu phu nhân xuống thành tình nhân, thì sẽ buồn quá, vui cái gì chứ?
Biết được ý tứ trong lời nói của A Mẫn, Mộ Như khó khăn nở một nụ cười, nhìn bát cháo thịt nạc gan heo trên tủ đầu giường, nói nhỏ: "Tôi đói bụng."
"Ồ, vậy tôi sẽ giúp cô thổi nguội ngay", A Mẫn nghe cô nói đói, liền bưng bát cháo thịt nạc gan heo đến bên cửa sổ, mở cửa sổ để gió lùa vào, còn bàn tay của cô ấy thì cứ dùng thìa khuấy bát cháo thịt nạc gan heo.
Mộ Như chống xuống giường ngồi dậy, sau đó bước xuống giường đi về phía phòng tắm, lúc rửa tay mới phát hiện chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của mình đã bị mất tích.
Nhẫn cưới của cô, chiếc nhẫn cưới của Trịnh Nhất Phàm khi cầu hôn cô, cô mới đeo nhẫn cưới được hai ngày, nhưng khi tỉnh dậy sau cơn mê thì nó đã biến mất.
Kỳ thật không cần hỏi cũng biết là do Đông Phương Mặc mang đi, anh quả thực là một con sói hung ác, không thể để lại cho cô một vật kỉ niệm nào.
Mộ Như sống ở 10 ngày Mai Uyển để hồi phục, Lưu Hạo mỗi ngày đều sẽ thay băng cho cô, mỗi ngày A Mẫn đều chăm sóc cô ba bữa cơm, về phần Đông Phương Mặc thì chưa từng xuất hiện.
Mai Uyển là một biệt thự cổ ở Nhất Thốn Mặc, chỉ cao hai tầng nhưng có vị trí đẹp nhất trong toàn bộ Nhất Thốn Mặc, vì nó nằm trên một con dốc, đứng trên ban công có thể phóng tầm mắt ra toàn cảnh Nhất Thốn Mặc.
Đứng trên ban công, nhìn cái sân vừa dài vừa rộng của Nhất Thốn Mặc, giống như dinh thự của Tây Vương trong bộ phim cổ trang, nơi cô và A Mẫn từng trồng hoa tulip đã trở thành mảnh đất với không gian rộng rải nhưng không có gì cả, nó trở thành mảnh đất cằn cỗi.
Sáng nay, khi A Mẫn mang đồ ăn sáng cho cô, cô ấy nhẹ nhàng nói với cô Đông Phương Tuấn đã về đón Tết Nguyên Đán, nhưng hôm nay cậu ấy lại đi, thực ra cậu ấy đã ở nhà hai ngày qua, nhưng thật đáng tiếc là mọi người đều không nói cho cậu ấy biết những tin tức ở Nhất Thốn Mặc, vì vậy cậu ấy cũng không biết cô sống ở Nhất Thốn Mặc.
Mộ Như cảm thấy Đông Phương Tuấn không cần biết cô sống ở đây, bởi vì Đông Phương Tuấn cũng không thể giúp được cô, nếu biết, cậu ấy có thể vẫn đến gặp Đông Phương Mặc gây rắc rối.
Tất nhiên, A Mẫn cũng nói với cô hai ngày qua Đông Phương Mặc nhìn có vẻ rất bận rộn, có thể là liên quan đến việc bắt đầu năm mới của công ty nên anh thường đi sớm về muộn, dù sao thì tập đoàn Đông Phương cũng là một tập đoàn lớn nên rất bận rộn vào những ngày đầu năm mới.
Ngoài ra, nhị thiếu gia Đông Phương Vũ cũng rất bận rộn, dù vẫn có ở nhà nhưng thỉnh thoảng cũng không có ở, dù vó ở thì cũng mang theo con gái của thị trưởng Khuông Doanh Doanh theo về, quan hệ giữa hai người có vẻ rất thân thiết.
A Mẫn cũng nói tối qua cô ấy nghe dì Mai nói Đông Phương Vũ sắp kết hôn với Khuông Doanh Doanh, nhưng cô ấy không biết đó có phải là sự thật hay không.
Mộ Như nghĩ, dù đúng hay sai, thì cũng không liên quan gì đến cô, tóm lại hiện tại cô cũng chỉ là tình nhân của Đông Phương Mặc mà thôi!