Chương 291: Không Được Bên Nhau 2
Anh không ngừng tự nhủ: Quên đi, dù sao cũng chỉ là giây phút này để hai người họ rời xa tình cảm của nhau, dù sao cũng đã ở dưới mắt anh, sau khi họ chia tay, Trịnh Nhất Phàm và Tịch Mộ Nhú sẽ không bao giờ có quan hệ gì nữa.
Anh sẽ không để Trịnh Nhất Phàm ở lại Tân Hải, người phụ nữ của anh không được ngoại tình với người đàn ông khác, huống hồ đó lại là em họ của anh thì còn tệ hại hơn.
Mộ Như đưa tay đẩy Trịnh Nhất Phàm ra một chút, rồi đưa tay lên sờ lên vết thương trên mặt anh, khi chạm vào sống mũi, thấy khuôn mặt anh méo mó vì đau, nước mắt tuôn ra như đứt một sợi tơ, những hạt châu cứ tràn ra, từng chuỗi dài như ngọc trên khuôn mặt gầy gò xanh xao của cô.
Trịnh Nhất Phàm vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang vuốt ve trên mặt mình, nắm chặt trong lòng bàn tay, sau đó từ từ kéo vào ngực rồi ấn chặt vào tim mình, khiến cô cảm thấy trái tim loạn nhịp của mình, trái tim đang đập đó đều được viết bằng tên của cô.
Trên bàn đầu giường, có một thỏa thuận, một thỏa thuận mà cô đã ký, thỏa thuận này nói Tịch Mộ Như sẽ là tình nhân của Đông Phương Mặc 100 năm, nó cũng nói thêm cô không thể chết ngoại trừ thiên tai, bệnh tật và già mà chết, nếu điều khoản bị phá vỡ thì Trịnh Nhất Phàm sẽ sống không bằng chết.
Một điều khoản lãnh khốc như vậy, Mộ Như đã bất đắc dĩ như thế nào, thật ra cô thích chết hơn sống, bởi vì chệt nhất định sẽ tốt hơn chết.
Nhưng mà, nhìn Trịnh Nhất Phàm đứng trước mặt anh, nhìn Ỷinhj Nhất Phàm cả mặt sưng lên, băng gạc dán ở khắp nơi, nhìn Trịnh Nhất Phàm trong mắt cô——
Cuối cùng cô cũng hiểu cô không thể chỉ quan tâm đến suy nghĩ của bản thân mà bỏ qua những ngày tháng tốt đẹp trong tương lai của Trịnh Nhất Phàm.
Trịnh Nhất Phàm yêu cô rất nhiều, là người đàn ông duy nhất trên thế giới này yêu cô, cô không thể ích kỉ không quan tâm đến anh, nếu cô sống không bằng chết thì chắc chắn Trịnh Nhất Phàm sẽ được sống tốt.
Vì vậy, vì anh, vì cuộc đời của anh, cô chọn cho mình sống không bằng chết, chọn để Trịnh Nhất Phàm sống theo lý tưởng của mình, làm những gì anh muốn.
Yêu một người là khiến người ấy sống tốt và chỉ khi người ấy sống tốt thì bạn mới cảm thấy thanh thản.
“Hai người nói chuyện xong chưa?” Đông Phương Mặc thấy hai người vẫn còn đang âu yếm nhau, không khỏi hỏi với giọng hơi già nua khàn khàn: “Trịnh Nhất Phàm, cậu nói xong thì có thể rời đi, xe của A Hạo đang đợi ở ngoài cửa, tôi sẽ đưa cậu trở lại Hồng Kông... "
“Mộ Như thì sao?” Trịnh Nhất Phàm vội vàng giành lời nói của Đông Phương Mặc, nhanh chóng nói: “Tôi muốn cùng đi với Mộ Như, tôi sẽ không tách khỏi cô ấy."
"Không phải cậu đang nói đùa đấy chứ? Tịch Mộ Như đã bán cô ấy cho tôi để cậu khỏi phải vài tù, câu nói xem tôi sẽ để cô ấy đi cùng cậu không?", Đông Phương Mặc chế nhạo lời nói của Trịnh Nhất Phàm.
Trịnh Nhất Phàm nghe vậy, trái tim anh trong phút chốc tan thành tro bụi, nhìn bàn tay của Mộ Như đang nằm trong lòng bàn tay của anh, anh nắm chặt tay lại giống như muốn kẹp chặt tay cô và tay anh vào một bàn tay.
Mộ Như, Mộ Như của anh, vì anh mà tự mình bị đưa vào tay quỷ dữ, anh phải chăm chỉ rèn luyện bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, cả đời này anh cũng không tin rằng mình không thể vượt qua Đông Phương Mặc.