Chương 251: Tôi Không Cho Phép
Đáng tiếc là khi Đông Phương Vũ rống lên những điều này, Mộ Như cũng hét vào mặt anh: "Đông Phương Vũ, anh đương nhiên không biết cái gì, đồ cầm thú, không, anh không bằng cả cầm thú.... "
Hai người hét lên với nhau, sau đó Đông Phương Vũ liên tục lắc đầu Tịch Mộ Như, kết quả là không ai nghe thấy ai la mắng cái gì.
Đúng lúc này, cửa bị đẩy ra, Trịnh Nhất Phàm bước vào vừa cầm một chai giấm trên tay vừa hét lên: "Mộ Như, anh đã mua giấm về rồi đây, còn mua cả món em thích nhất..."
Trịnh Nhất Phàm dừng lại trước khi anh hét lên hết câu, bởi vì anh đột nhiên phát hiện ra Tịch Mộ Như không ở trong phòng ăn mà ở phòng khách, bên cạnh cô có một người đàn ông, mà người đàn ông này là em chồng của của Mộ Như, cũng là anh họ thứ hai của anh.
"Anh họ, hôm nay là đêm giao thừa, nếu không về đón Tết ở Đông Phương gia, anh có ở lại đây không? Chẳng lẻ chuẩn bị cùng em đón một năm mới sao?" Trịnh Nhất Phàm sửng sốt một chút, sau đó bước nhanh tới phòng khách đưa cho Mộ Như cái nháy mắt ra hiệu cô vào phòng đi, cứ để anh ở đây.
“Tụ tập với cậu?” Đông Phương Vũ hừ lạnh một tiếng, mặt lạnh lùng nói: “Nhất Phàm, anh đã nói với cậu Tịch Mộ Như là chị dâu họ trước đây của cậu, không thể để em và cô ấy ở bên nhau được, cậu và cô ấy là điều không thể, dì Mai chắc chắn sẽ không đồng ý.
“Tôi có nói phải cần sự đồng ý của dì sao?” Trịnh Nhất Phàm lạnh lùng nói, sau chế nhạo lời nói của Đông Phương Vũ. “Anh họ, tôi sẽ tuyên bố một lần nữa, chuyện của tôi không liên quan gì đến Đông Phương gia của anh, chúng tôi có quyền được tự do ở bên nhau, những người ở Đông Phương gia không có quyền kiểm soát tôi".
"Haha, nếu cậu đã quả quyết như vậy, vậy thì tôi sẽ nói hết những lời không phải giữa những người thân", trên mặt Đông Phương Vũ nhanh chóng tràn ngập vẻ châm chọc, anh hừ lạnh: "Cậu cho rằng nếu không nói chuyện, thì có nghĩa là chúng ta không có quan hệ gì, đúng không? Cậu có nghĩ rằng... "
"Tôi không nghĩ gì cả," Trịnh Nhất Phàm lạnh lùng giành lấy lời của Đông Phương Vũ, nhìn anh ta một cách yếu ớt nói: "Đúng, một nửa dòng máu của Đông Phương gia đang chảy trong cơ thể tôi, nhưng điều này thì có nghĩa gì? Chẳng lẽ nói anh có quyền can thiệp vào cuộc sống của tôi sao? Tôi sợ là không phải như vậy."
“Ý cậu là - cậu sẽ ở bên cô ấy đúng không?” Khuôn mặt của Đông Phương Vũ xanh méc, Trịnh Nhất Phàm chết tiệt, thực sự không đụng phải bức tường thì sẽ không nhìn lại.
"Đúng," Trịnh Nhất Phàm trả lời rất đơn giản, sau đó anh thậm chí không nhìn Đông Phương Vũ nói: "Tôi nghĩ Tịch Mộ Như là một người phụ nữ tốt, trong xã hội bây giờ có rất ít người phụ nữ tốt, thật sự rất khó để gặp một người phụ nữ như vậy."
Đông Phương Vũ sững sờ khi nghe được lời nói của Trịnh Nhất Phàm, sau đó hừ lạnh: "Có nhiều phụ nữ như vậy, tại sao phải là Tịch Mộ Như? Tôi đã cắt đứt với cô ấy, để tìm một người mới..."
“Ha, anh họ đúng là có rất nhiều phụ nữ,” Trịnh Nhất Phàn chế nhạo, nhìn Đông Phương Vũ châm chọc: “Chỉ là, anh họ, anh khẳng định những người phụ nữ có quan hệ với anh tất cả là vì tiền của anh hay là họ thực sự yêu anh?"
“Cậu?” Đông Phương Vũ gần như tức muốn ói ra máu, sau đó lạnh lùng nhìn anh nói: “Trịnh Nhất Phàm, cậu đừng hét lên trước mặt tôi, tôi nói cho cậu biết, cậu và Tịch Mộ Như không thể ở bên nhau, tôi không cho phép chuyện đó xảy ra!"