Chương 234: Tịch Mộ Như Em Ở Đâu
Anh không nghe điện thoại, anh ít khi ngủ ngon vì nhóm của bác sĩ Lâm thích chơi những trò chơi bổ dưỡng này, như thể quấy rầy giấc ngủ của mọi người khiến họ rất vui.
Thật tiếc khi điện thoại liên tục đổ chuông, như thế nó sẽ không bao giờ ngừng đổ chuống nếu anh không bắt máy. Vì vậy, anh không chỉ che đầu, mà còn lấy chăn bông bịt tai lại, chỉ nghĩ đó là chuông quấy rối giấc ngủ của mình.
Cuối cùng khoảng mười phút sau, chuông điện thoại di động ngừng lại, trong phòng yên tĩnh trở lại, liền đem đầu ra khỏi chăn muốn nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
Tuy nhiên, anh sớm đã phát hiện sau khi bị đánh thức, anh đã không còn ngủ được nữa, có lẽ là do tiếng chuông điện thoại di động ồn ào quá lâu, lúc này mới không buồn ngủ chút nào.
Anh duỗi thắt lưng kéo người ngồi dậy, nửa đêm không ngủ được rất đau nên bật đèn đầu giường mở ngăn kéo, nghĩ đến việc tìm một điếu thuốc để hút.
Tuy nhiên, khi tay đang nắm lấy hộp thuốc lá, anh vô tình chạm vào điện thoại di động ở chế độ chờ, màn hình điện thoại di động sáng lên do anh chạm vào, hiện rõ thông báo phía trên.
15 cuộc gọi nhỡ đều từ cùng một số-Tịch Mộ Như!
Tịch Mộ Như? Tịch Mộ Như gọi cho anh?
Anh lập tức sững sờ vài giây, nhìn chằm chằm màn hình trước mặt, cho đến khi màn hình tối đen trở lại, anh mới phản ứng lại, lập tức cầm lấy điện thoại, ấn lên nhìn lại, quả nhiên là ba chữ Tịch Mộ Như!
Tay anh run lên, nhịp tim tăng nhanh trong tích tắc, gần như không có thời gian để suy nghĩ, anh trực tiếp ấn nút gọi lại cho Tịch Mộ Như.
Tuy nhiên, điện thoại vẫn đổ chuông nhưng không có ai trả lời khiến anh không khỏi bối rối, đã một tuần trôi qua kể từ khi Tịch Mộ Như rời đi mà không nói lời từ biệt, điện thoại di động của cô liên tục tắt máy, anh không biết anh đã gọi cho cô bao nhiêu cuộc.
Theo anh, lý do cô đóng cửa là vì cô là vợ của Đông Phương Mặc hay nói cách khác là chị dâu họ của anh, vì vậy cô muốn tránh mặt anh, cô ngừng liên lạc với anh và cũng không muốn anh tìm thấy cô.
Tuy nhiên, gôm nay, đã xảy ra chuyện gì? Cô thực sự gọi cho anh?
Điều này là không những không đúng, mà còn rất sai. Tính cách của Tịch Mộ Như rất mạnh mẽ, anh luôn cảm thấy cô sẽ không gọi cho anh chỉ vì một chuyện nhỏ, có thể bây giờ cô gặp phải vấn đề mà cô không thể giải quyết một mình.
Nghĩ đến đây, trong lòng anh càng thêm lo lắng, nhanh chóng bật đèn tìm quần áo trong tủ, sau đó chạy ra ngoài cửa tiếp tục gọi lại cho Tịch Mộ Như, anh chỉ mong cô có thể trả lời, mong cô có thể nói cho anh biết chuyện gì đang xảy ra với cô.
Một lúc lâu, gần mười cuộc gọi, anh bước vào thang máy, cuối cùng cô cũng bắt máy, liền nghe thấy tiếng di chuyển sột soạt và tiếng thở nhẹ từ trong điện thoại.
“Mộ Như, có phải là Mộ Như không?” Trịnh Nhất Phàm vừa lo lắng hét vào điện thoại di động vừa dùng tay ấn nút đóng thang máy: “Mộ Như, em đang ở đâu? Sao em không nói gì? Có chuyện gì xảy ra vậy?
Vẫn là những âm thanh sột soạt như tiếng côn trùng bò cùng tiếng thở yếu ớt từ điện thoại truyền ra, nhưng không có giọng nói nào của Tịch Mộ Như.
Anh càng ngày càng lo lắng, ngay khi thang máy đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, vừa cửa mở ra, anh lao nhanh ra ngoài, vừa chạy về phía xe của mình, anh vừa liên tục hét vào điện thoại di động: "Mộ Như, mau nói em đang ở đâu?"