Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn

Chương 226: Chap-226




Chương 227: Tất Cả Là Do Sinh Đôi Mà Ra

“Cô không phải Tịch Mộ Tuyết?” Lamhx Lôi Đình dường như không tin lời của Mộ Như, hừ mũi lạnh lùng nố: “Tịch Mộ Tuyết, cô nghĩ rằng cô có thể lừa tôi bằng cách vẽ hoa văn trên trán của cô sao? Đơn giản là cô đã đánh giá thấp tôi rồi."

“Tôi không vẽ, tôi đã có nó từ khi sinh ra, đây là vết bớt”, Mộ Như nhanh chóng biện hộ, giọng càng lúc càng vội vàng: “Anh Lãnh, nếu anh không tin, anh có thể mang nó đi rửa bằng xà phòng. Nếu là do vẽ lên, chắc chắn xà phòng có thể rửa sạch."

Lãnh Lôi Đình nắm lấy tóc mái trước trán cô nghiêm túc nhìn một hồi, sau đó lấy dao găm ra cào lên vết bớt của Mộ Như, thấy máu chảy xuống, cuối cùng mới xác nhận là thật.

“Cô không phải là Tịch Mộ Tuyết, vậy tại sao cô lại giống Tịch Mộ Tuyết như vậy?” Lãnh Lôi Đình vẫn không định buông tha cho cô, “Hơn nữa, giọng nói của cô rất giống cô ta.”

“Bởi vì tôi và Tịch Mộ Tuyết là chị em sinh đôi”, Mộ Như vội vàng giải thích, “Chỉ là từ nhỏ tôi có một vết bớt nên bố tôi không cần tôi, nên mọi người bên ngoài chỉ gặp Tịch Mộ Tuyết mà chưa từng gặp tôi, về phần giọng nói thì có lẽ cũng là do sinh đôi."

“Hai chị em sinh đôi?” Lãnh Lôi Đình cười vào điều này, sau đó gật đầu nói: “Tốt lắm, tuy rằng cô không phải là Tịch Mộ Tuyết, nhưng cô cũng là em gái của Tịch Mộ Tuyết, vậy nên nói cho tôi biết, Tịch Mộ Tuyết bây giờ đang ở đâu?”

"Tôi không biết", Mộ Như lắc đầu nhìn người đàn ông có râu ria nói rất thành thật: "Tôi và Tịch Mộ Tuyết đã không gặp nhau hai tháng rồi. Kể từ khi nhà họ Tịch phá sản, tôi đã không nhìn thấy cô ta... "

“Đùa gì vậy?” Lãnh Lôi Đình lạnh lùng cắt đứt lời nói của Mộ Như, sau đó hừ lạnh một tiếng nói: “Mau nói ra tung tích của Tịch Mộ Tuyết, nếu không, hôm nay cô sẽ không bao giờ có thể bước ra khỏi đây.

Nghe xong, Mộ Như không nhịn được cao giọng quát: "Anh Lãnh, anh thật quá đáng. Tôi không biết anh tại sao lại muốn giữ tôi ở đây?"

"Bởi vì cô là em gái của Tịch Mộ Tuyết", Lãnh Lôi Đình vô cảm giải thích, sau đó xua tay nói: "Mau nói ra nơi ở của Tịch Mộ Tuyết, bằng không, đừng trách tôi tàn nhẫn."

"Tôi thật sự không biết", Mộ Như vẫn nói thật, nhìn Lãnh Lôi Vũ, gần như cầu khẩn hét lên: "Tôi thực sự không biết, nếu tôi biết cô ta ở đâu, tôi đã tìm cô ta từ lâu rồi, còn nữa, tôi sẽ không ngu ngốc đến mức tự giết mình."

Những lời này của Mộ Như đều là sự thật, thật đáng tiếc lời này rơi vào tai của Lãng Lôi Đình lại giống như đang bao che, cho nên hắn sẽ không tin hai chị em cô không liên lạc với nhau.

"Nếu tôi không cho cô khổ sở một chút, tôi đoán chừng cô sẽ không nói", Lãnh Lôi Đình nói, quơ cây gậy trong tay lên nói: "Đáng lẽ phải đánh đầu cô cho đến khi nở hoa, nếu cô chủ động nói cho tôi biết địa chỉ của Tịch Mộ Tuyết, tôi sẽ không đánh đầu cô nữa?"

Mộ Như rút lui theo bản năng, cây gậy gỗ trên tay Lãnh Lôi Đình rất dày, trên đó có hình con rắn, cô biết đó là cây gậy chuyên dùng để đánh người.

“Không chịu nói cho tôi biết?” Lãnh Lôi Đình thấy cô chỉ lùi mà không lên tiếng, vì vậy cây gậy gỗ nhanh chóng rơi về phía hai chân cô, đồng thời hắn t quát: “Vậy tôi sẽ cắt chân cô trước, từ nay không cho cô ra khỏi căn phòng này nữa."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.