Chương 225: Người Bán Hoa Vô Gia Cư
Mộ như vốn tưởng có thể yên lặng trải qua ngày Tết trong khách sạn nhỏ này, nhưng ai ngờ ngày 28 tháng mười hai âm lịch lại bị đuổi ra ngoài, không còn nơi nương tựa.
Vì lo chợ hoa còn việc, lúc này Mộ Như lại không có thời gian tìm chỗ ở nên xách va li và những đồ dùng cần thiết hàng ngày vào thẳng chợ hoa, nghĩ mình sẽ tìm một nơi ở sau khi chợ hoa đóng cửa vào buổi tối. Bên ngoài còn rất nhiều các khách sạn giá rẻ đang mở cửa.
Thực tế, chợ hoa mới bắt đầu được hai, ba ngày, khối lượng công việc chưa nhiều, không có nhiều người đến mua hoa, nhưng bước sang ngày 28 tháng Chạp âm lịch, khối lượng công việc tăng cao, do nhiều người đều tập trung vào việc mua hoa.
Khi thấy Mộ Như xách vali đi làm, vợ ông chủ cũng vô cùng ngạc nhiên, vội hỏi cô đã xảy chuyện gì, Mộ Như liền nói cô không có chỗ ở, cô phải đợi đến tối để tìm một khách sạn nhỏ để ở.
Vợ ông chủ nghe xong không khỏi cảm thông cho cô, liền vội vàng nói ngày Tết tới đây, các nhân viên khu khu nhà dành cho nhân viên của bọn họ đều đã về quê, nếu cô không phiền thì cô có thể tạm thời ở đó.
Mộ Như vui mừng cảm ơn bà chủ, rồi hỏi bà chủ giá tiền phòng.
Bà chủ chỉ cười nói, "Đừng cảm ơn tôi. Cái chính là công việc của cô làm tôi rất hài lòng. Tôi sẽ không nói gì về tiền thuê. Cô chỉ càn giúp tôi bán vài chậu hoa.
Mộ Như thở phào nhẹ nhõm, tuy công việc ngắn hạn nhưng cuối cùng khi mùa xuân đang đến gần cũng có thể có việc làm, còm có nơi trú mưa trú gió. Điều đó đối với cô, đã rất mãn nguyện.
Phong tục của người Trung Quốc là thay cái cũ bằng cái mới trong dịp Tết Nguyên Đán, vì vậy không chỉ các gia đình phải mua hoa, cây cảnh để trong nhà, mà các công ty lớn nhỏ cũng có quan điểm đó, tất nhiên những người giàu có cũng quan tâm.
Vào ngày 29/12 âm lịch, trời đã chớm tối, khách du lịch đã rất ít, Mộ Như cùng một nhân viên khác thu xếp hoa và cây cảnh chưa bán được rồi cửa khóa lại.
"Mộ Như," bà chủ bước vào nói với cô, "Đừng bán hai chậu lan hồ điệp đó, vừa rồi chủ khách sạn Vân Thiên gọi điện nói sẽ đặt thêm hai chậu lan hồ điệp nữa".
“Hôm nay khách sạn Vân Thiên không phải đã nhận nó rồi sao?” Mộ Như nghi ngờ hỏi: “Trưa nay tôi đã đi giao với A Mĩ, chúng tôi mướn một chiếc xe tải nhỏ để giao 20 chậu”.
"Phải, tôi biết", bà chủ cười giải thích, "nhưng ông chủ khách sạn Vân Thiên nói khách sạn ông ấy có 22 phòng sang trọng. Trong dịp năm mới, mỗi phòng phải đặt một chậu lan hồ điệp để trang trí, như vậy sẽ giúp khách có cảm giác như ở nhà, nhưng ông ấy lại thấy đặt thiếu hai chậu nên cô nhanh chân giao cho ông ấy. "
"Nhưng mà..." Mộ Như hơi do dự, sau đó nhìn sang một đồng nghiệp khác bên cạnh, trầm giọng hỏi: "Một mình tôi có được không? Lan hồ điệp đắt tiền như vậy, tôi sợ..."
"Một mình cô thì có sao", bà chủ cười đưa cho cô 100 tệ rồi nói: "Đi taxi đi, nhà A Mĩ ở ngoại ô, cách đây rất xa, nếu cô nhờ cô ấy giao ở đó, thì sẽ rất khó bắt xe. Cô ở ký túc xá ở khu đô thị, dù đi taxi về cũng không tốn tiền”.
Mộ Như không nói gì, vì vợ ông chủ nói rất đúng, A Mĩ cũng hoàn cảnh như cô, không phải là người giàu có nhưng A Mĩ hạnh phúc hơn chị, vì cô ấy có bố mẹ, tuy cả hai người họ đều là công nhân bình thường, nên điều kiện kinh tế gia đình cũng không dư dả.