Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn

Chương 211: Chap-211




Chương 212: Khoảnh Khắc Xấu Hổ

Trịnh Nhất Phàm ôm Mộ Như đi về phía xe của anh, vì họ đến khá muộn nên xe của anh dừng cách lối vào đại sảnh khoảng 300 mét.

Khi đưa tay chạm vô tình chạm vào quần cô, anh liền thấy hơi ướt, lông mày cau lại, vào mùa đông lạnh giá như thế này, cô lại vừa thay đồ trong phòng dành cho khách của Đông Phương gia, như vậy cô sẽ không thể mặc một chiếc quần ướt như vậy được?

Khi ra tới xe, anh từ từ thả Mộ Như xuống, để cô đứng trên mặt đất bằng một chân, nửa người cô dựa anh, anh rút chìa khóa xe rồi mở cửa ra.

“Mộ Như, tại sao quần của em lại ướt như thế?” Trịnh Nhất Phàm không nhịn được hỏi khi bế Mộ Như vào xe: “Lúc nãy em ngã trên mặt đất có dính nước à? (Mình nghĩ từ bây giờ đổi cách xưng hô giữa bác sĩ Trịnh và Mộ Như cho nó thân mật)

Quần ướt? Mộ Như sửng sốt trong chốc lát, sau đó liền cảm thấy bụng dưới đau nhói, rồi từ hạ thể tràn ra một dòng chất lỏng ấm áp, trong phút chốc cô đã hiểu tại sao quần lại ướt.

Đây là chuyện xấu hổ nhất mà cô gặp phải trong 19 năm qua, đó là khoảnh khắc khủng khiếp nhất, nhưng cô lại ở bên Trịnh Nhất Phàm, rồi anh lại vô tình chạm vào quần cô mà cảm thấy nó bị ướt.

Lúc này, Tịch Mộ Như dù muốn khóc thì cũng không được.

Tại sao cô lại bối rối như vậy, đơn giản là vì cô không còn là một cô gái nữa mà là một người phụ nữ đã từng phá thai, sau khi phá thai thì thời kỳ sinh lý của cô lại thay đổi hẳn. Dù có xảy ra chuyện gì thì cô vẫn luôn nhớ kỳ kinh nguyệt lúc trước.

Tệ nhất là máu sớm không ra muộn không ra mà lại ra vào lúc này, nguyên nhân khiến cô không cảm thấy gì có lẽ là vì cơn đau ở mắt cá chân đã lấn át cơn đau ở bụng dưới nên...

Bây giờ làm thế nào đây? Nhờ Trịnh Nhất Phàm hởi người giúp việc của Đông Phương gia xem có băng về sinh không sao? Nhưng anh là đàn ông, anh sẽ giải thích chuyện này với Đông Phương Mai như thế nào?

Cái chuyện hàng tháng chết tiệt này, cho dù hôm nay nó có đến, thì cũng phải đến trước khi cô đi chơi hoặc có thể đợi cô về? Tại sao nó lại đến ngay lúc này? Đây không phải là để giết cô sao?

Cô thực sự - không có cách nào để kêu cứu, cũng không thể rơi nước mắt!

Nhìn ghế phụ chật hẹp nơi Trịnh Nhất Phàm giúp cô kéo cửa xe, nhất thời không nghĩ ra được gì, lúc này cô thật sự muốn tìm một miếng đậu hũ, đập vào đầu để chết đi cho xong.

Hôm nay cô không đủ xui xẻo sao?

Đi cùng Trịnh Nhất Phàm đến bữa tiệc sinh nhất bất ngờ ở Nhất Thốn Mặc của Đông Phương gia, cô muốn giúp vợ chưa cưới của Đông Phương Vũ lấy nước ấm mà bị té, cuối cùng cô lại bị Đông Phương Mai làm nhục khi đang tắm.

Bây giờ, vào lúc này, cô cuối cùng cũng đã theo Trịnh Nhất Phàm chuẩn bị về nhà. Thì Chúa thực sự lại sắp xếp cho cô một cuộc tấn công bất ngờ.

Người xưa có câu nói xui xẻo thì bị nước lạnh uống vào răng, bây giờ cô mới thực sự cảm thấy sâu sắc về câu nói này.

(Mình thực sự không biết dịch sao với câu này luôn)

Người ta nói không có lối thoát, nhưng khi cô liếc nhìn chiếc xe, thì không thấy đường ra.

Trong tiểu thuyết có viết khi người nào đó gặp nạn, hắn luôn nguyện ý tìm được cái hố để chui xuống, lúc này đây, cô rất muốn làm được chuyện này, nhưng mấu chốt là cô đã được Trịnh Nhất Phàm đỡ vào xe, chiếc xe được làm bằng thép, không có lỗ khoan trên mặt sàn, thậm chí không có một cái lỗ .

Ánh mắt cô lại nhanh chóng nhìn lướt qua chiếc xe, Trịnh Nhất Phàm đang ngồi trên ghế lái, cô lại quét mắt về hàng ghế phía sau nhưng cô lại không nhìn thấy một hộp khăn giấy nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.