Chương 172: Chạm Phải Đông Phương Tuấn
Công việc đầu tiên của Mộ Như tưởng chừng như đơn giản nhưng thực ra lại rất khó thực hiện. Những tờ rơi quảng cáo này bắt buộc phải gửi đi từng người một, thay vì chỉ việc tìm thùng rác rồi vứt đi để kiếm tiền, vì cứ phát một bản, thì người nhận bắt buộc phải để lại số liên lạc, những số liên lạc này phải gửi lại cho công ty, công ty có người chuyên gọi những người đã nhận tờ rỏi khuyến mãi này.
Sáng sớm hôm sau, theo địa điểm mà công ty bất động sản chỉ định, Mộ Như đến một con đường cách khu dân cư cao cấp không xa, ở đây rất đông dân cư, gần đó cũng có những người giàu có, người có tiền cũng có khả năng mua được biệt thự.
Mộ Như cằm túi đựng tờ rơi lên, sau đó đội chiếc mũ chống nắng do Tịch Mộ Tuyết trước đó bỏ lại, đứng ở ven đường đầy bụi, cẩn thận phát từng tờ một.
Công việc này tưởng chừng dễ nhưng thực hiện rất khó, vì nhiều người đi ngang qua không muốn với tay để lấy tờ rơi mà cô phát.
Hết một buổi sáng, mà Mộ Như vẫn chưa phát được một phần ba, buổi trưa mặc dù là giữa tháng mười hai, Tân Hải là thành phố phía nam, trời vẫn rất nóng, cô phải đứng dưới gốc cây để phát.
Buổi trưa vắng người, cô ngồi dưới gốc cây lấy nước khoáng đóng chai ra uống, thực ra cả buổi sáng cô cũng đói nhưng không có tiền tiêu cho cô nên buổi tối hôm qua, cô đã mua một cái bánh mì mua một tặng hai ở trung tâm mua sắm trước khi trung tâm mua sắm đóng cửa.
Cô vừa uống nước vừa nhấm nháp bánh mì khô thì đột nhiên có người dừng trước mặt cô, cô không nhìn rõ người đó, cô đúng là muốn lấy tờ rơi quảng cáo nên vội vàng nhét nước và bánh mì vào trong túi. Sau đó, lấy trang màu khuyến mại rồi đưa nó ra.
"Thưa ngài, đây là bờ biển biệt thự màu xanh lam hướng về phía đông, có tầm nhìn toàn cảnh biển, ngàicũng có thể câu cá từ ban công của mình ngôi biệt thự. Công ty bất động sản về biệt thự của chúng tôi cũng sẽ đưa ra các bất động sản hàng đầu, tức là có hai bất động sản đầu trong làm trung tâm, chúng tôi vẫn đang giảm giá 10%, chúng tôi nghiêm túc xác nhận rằng chúng tôi đang trong quá trình thanh toán 50.000 và 200.000 đồng, đây là giá rất tốt, thưa ngài... "
Mộ Như ngẩng đầu lên nói, nhưng khi nhìn thấy người đứng ở đó, cô không nói được nữa, bởi vì người đứng trước mặt cô lúc này thực ra là - Đông Phương Tuấn!
“Tôi xin lỗi”, Mộ Như nhanh chóng thu lại bàn tay mà cô đưa ra, rồi im lặng bỏ tờ rơi vào túi đồ.
“Mộ Như”, Đông Phương Tuấn thấy cô thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, lập tức vươn tay nắm lấy tay cô, có chút vội vàng nói: “Mấy ngày nay tôi luôn tìm cô, nhưng lại không tìm được cô. Tôi đã đến nhà tang lễ, nhưng họ không biết cô đi đâu. Tôi nghe Trình Phi Nhi nói sáng nay cô phát tờ rơi ở đây."
“Cảm ơn anh đã quan tâm, tôi bây giờ rất ổn!" Mộ Như nhanh chóng kéo tay cô từ trong lòng bàn tay cậu đi ra, lãnh đạm nói: "Đông Phương tam thiếu gia, nếu không có chuyện gì, tôi xin phép đi trước. Hiện tại đã đến giờ làm việc, xin đừng cản trở công việc của tôi, được không? "
"Mộ Như, tôi đã nói với cô là tôi sẽ đưa cô đi nước ngoại... "
" Đủ rồi, Đông Phương tam thiếu gia", Mộ Như nhanh chóng cướp lấy lời của Đông Phương Tuấn, sau đó lạnh lùng nói: "Tôi biết anh luôn muốn tôi rời khỏi "Nhất Thốn Mặc" của Đông Phương gia. Giờ thì ước nguyện của anh cuối cùng cũng được thực hiện rồi không phải sao?"
Khi nói xong, cô chạy ngay đến sân ga công cộng phía trước. Cô không ngờ rằng mình sẽ có thể gặp Đông Phương Tuấn khi cô đang phát tờ rơi ở đây. Trình Phi Nhi chết tiệt, cô ấy sao có thể bán đứng cô chứ?