Hôn Nhân Của Tôi Chết Năm 16 Tuổi

Chương 9: chap-9




Chương 9: Nhuyễn Muội* Thật Sự Rất Mềm

(*Nhuyễn muội 软妹, bắt nguồn từ tiếng Nhật, dùng để chỉ những cô gái trẻ có ánh mắt nhu hòa, giọng nói dịu dàng, thắt lưng mềm mại, tính cách ôn nhu vv, đại đa số có tính cách ngây thơ ngốc nghếc tự nhiên.)

Đại học C, ký túc xá nữ.

Một người đầu búi tóc đang đi từ hành lang đến ký túc xá, trái phải điều tra một lượt, sau khi xác định hành lang tạm thời không có người, Mạnh Tri mới ngoắc ngoắc tay với nam nhân đang xách vali của cô ở đằng sau, nhỏ giọng nói.

“Nhanh lên nhanh lên, nhanh lên đây.”

Bây giờ Mạnh Tri cảm thấy rất hạnh phúc khi mình đã dậy sớm. Lúc này ở trong vườn trường có không quá nhiều người, cô có thể để Thẩm Hàn Tế mang hành lý của cô vào trong ký túc xá một cách thần không biết quỷ không hay. Sau đó lại thần không biết quỷ không hay đuổi cái tên nam nhân mất đi giá trị lợi dụng này đi.

Mạnh Tri cảm thấy tính toán của mình không thể hoàn hảo hơn được nữa.

Chỉ có điều không thể để tên cu li Thẩm Hàn Tế này biết được anh đang bị lợi dụng là được.

Thẩm Hàn Tế nhìn bộ dạng như điệp viên James Bond 007 của Mạnh Tri, nhẫn nhịn lần cuối, nhấc hành lý lên đi lên hai bước theo hướng mà cô chỉ định.

“Chậm lại! Khoan đi ra!”

Mạnh Tri ngăn Thẩm Hàn Tế lại khi anh định bước thêm hai bước cuối lên cầu thang.

Lần này Thẩm Hàn Tế bị cô bảo lúc dừng lúc đi nhiều lần thực sự nhịn không nổi nữa, cộng thêm việc trên tay đang cầm cái vali to đùng của cô, cho dù có mạnh như thế nào thì cầm mãi cũng sẽ rất mỏi. Anh nhăn mày: “Mạnh Tri em...”

“Suỵt...”Mạnh Tri nhanh chóng giơ ngón trỏ lên bảo anh đừng lên tiếng, vẻ mặt khẩn trương, tay kia chỉ chỉ ra ngoài hành lang ý bảo đang có người ngoài kia.

Lần này Thẩm Hàn Tế không thèm nghĩ đến chuyện có người hay không có người nữa, “Mạnh Tri em rốt cuộc đã xong chưa... ưm...”

Mới nói được một nửa, nam nhân đột nhiên không nói được nữa. Mắt anh bỗng chốc trừng lớn, sau đó dần dần nheo lại, thần sắc trở nên có chút suy ngẫm.

Mạnh Tri dưới tình thế cấp bách đã dùng tay bịt miệng anh lại.

Trên môi là cảm xúc mềm mại của lòng bàn tay cô.

Thẩm Hàn Tế như là muốn nói gì đó, nhưng lại không lên tiếng, chỉ là nhúc nhíc môi một chút, ma sát vào lòng bàn tay của Mạnh Tri, làm nổi lên trận tê dại như điện giật.

Thẩm Hàn Tế nhịn xuống xúc động muốn đưa lưỡi ra liếm lòng bàn tay cô.

Anh muốn nếm thử cô, rất muốn rất muốn, cắn một miếng, từ lòng bàn tay đến cần cổ, cởi bỏ hết áo quần của cô, một cách hợp pháp, cắn cắn, sau đó tách hai chân cô ra, đè cô.

Dù sao bây giờ làm chuyện này cũng là hợp pháp mà.

Thẩm Hàn Tế nghĩ.

Còn Mạnh Tri lại đang nghĩ đến việc lúc nãy cô vừa đi vệ sinh xong đã rửa tay chưa.

Cánh môi mềm mại có chút lạnh lẽo của nam nhân đang nằm trong lòng bàn tay, hơi thở lại đang phả vào mu bàn tay cô. Mạnh Tri cảm thấy cái cảm giác này quá kỳ lạ rồi, liền lập tức thu tay về. Nhưng lại sợ vừa thu tay về anh ta lại mở miệng nói thì sẽ bị người khác phát hiện, thế là cô hít một hơi, nói: “Anh hứa là sẽ không nói gì thì tôi sẽ bỏ tay ra. Nếu đồng ý thì nháy nháy mắt.”

Mí mắt của nam nhân nhẹ nhàng nháy hai cái.

Mạnh Tri thở dài một hơi nhẹ nhõm, nhanh như chớp rụt tay về, chà chà lòng bàn tay còn lưu lại hơi thở của anh vào áo quần.

Thẩm Hàn Tế liếm liếm môi.

Mạnh Tri xoa eo, thò đầu ra hành lang nhìn, xác định người vừa đi ra lúc nãy đã đi rồi mới quay người lại kéo vạt áo của Thẩm Hàn Tế, “Nhanh đi thôi, phòng ký túc xá là 203.”

Thẩm Hàn Tế ngẩng đầu, tiêu sái bước về phía trước.

Bị phát hiện thì sao nào? Anh thật sự không thể gặp ai sao?

Mạnh Tri vẫn đứng ở chổ cũ, nhìn bóng lưng kiên định của nam nhân, không nhúc nhích, chỉ là giật nhẹ khóe môi.

Thẩm Hàn Tế quay người lại, “Em làm gì mà còn chưa đi nữa?”

Mạnh Tri nuốt một ngụm nước miếng, chỉ về hướng ngược lại với anh: “Ờm, anh đi nhầm rồi, 203, hình như ở bên này.”

Mạnh Tri nhìn thấy trên mặt nam nhân vừa đi nhầm đường hiện lên một tia lung túng, nhưng lại giả vờ như không có chuyện gì, quay người lại, mặt không biểu tình đi về hướng cô vừa chỉ.

“Tôi lúc nãy muốn đi đến bên kia xem một chút.” Lúc đi ngang qua cô thì nhỏ giọng nói.

Mạnh Tri bị năng lực gặp chuyện như vậy vẫn có thể bình tĩnh giả vờ của anh làm cho kinh hãi.

Cô lại chà chà lòng bàn tay lúc nãy bưng miệng Thẩm Hàn Tế lại, lắc lắc đầu.

Vẫn là không nên nói cho anh ta biết cô đi vệ sinh xong có thể còn chưa rửa tay, không thì nói không chừng tên nam nhân thích làm bộ nào đó sẽ nói –

“Quả thật là có mùi nhà xí, vừa đúng lúc tôi muốn nếm thử một chút.”

Chậc chậc.

Lúc hai người đến ký túc xá thì mấy người bạn cùng phòng của cô còn chưa đến.

Mạnh Tri nhìn quanh ký túc xá liền cảm thấy không tệ, bốn người một phòng, thiết kế giường hai tầng, có ban công và điều hòa, còn có một phòng vệ sinh riêng.

Thẩm Hàn Tế mang hành lý đến vị trí của Mạnh Tri, mở khóa kéo hành lý ra, muốn lấy đồ ở trong ra.

Đột nhiên có một bàn tay trắng nõn đặt lên tay anh.

Mạnh Tri ngăn lại hành động của Thẩm Hàn Tế: “Mấy thứ này tôi có thể tự làm, anh nên đi làm việc của mình đi. Một mình tôi ở đây được rồi.”

Người đã lợi dụng xong rồi, có thể để anh ta lén lén đi rồi.

Thẩm Hàn Tế: “Tôi không đi làm, không có việc gì làm, không bận.”

Mạnh Tri: “...”

Bên ngoài bắt đầu có tiếng người náo nhiệt. Thời gian không còn sớm nữa, những học sinh khác đều sắp đến cả rồi.

Trong lòng Mạnh Tri lo lắng, nếu như còn chưa đuổi Thẩm Hàn Tế đi, nếu bị bạn cùng phòng phát hiện ra thì phiền phức rồi.

Thẩm Hàn Tế một bên đang thong thả quan sát cách sắp xếp trong phòng, bộ dáng bình luận như đang kiểm tra phòng nhà mình.

Mạnh Tri đã có thể tưởng tượng đến cảnh lúc bạn cùng phòng phát hiện ra Thẩm Hàn Tế.

“Anh trai này thật đẹp trai quá đi, bạn mới à, anh ta là gì của cậu vậy?”

“Là anh họ xa của tớ.”

Sau đó phỏng chừng Thẩm Hàn Tế sẽ lấy lại tiền sinh hoạt mà lúc nãy anh vừa chuyển cho cô.

“Anh trai này thật đẹp trai quá đi, bạn mới à, anh ta là gì của cậu vậy?”

“Là, chồng tớ.”

Mạnh Tri cảm thấy sau này cô không cần lăn lộn trong trường học nữa, chuyện của người trẻ thì một người đã có chồng như cô dính vào làm gì.

Hành lang ngoài kia cũng bắt đầu náo nhiệt lên, ngoài cửa không ngừng có âm thanh người đi lại.

Nói không chừng một chút nữa người ngoài đó chính là bạn cùng phòng của cô.

Trong lòng Mạnh Tri có chút không yên, từ từ đi đến trước mặt Thẩm Hàn Tế, lấy dũng khí: “Tôi thật sự có thể tự làm, anh nhanh đi đi.”

“Hử?” Thẩm Hàn Tế hếch hếch cằm, “Sao tôi lại phải đi, em sắp xếp lại đồ đi, không phải chút nữa hai vợ chồng chúng ta còn có thể đi tham quan trường của em sao?”

Anh cố tình nhấn mạnh ba chữ “hai vợ chồng” này, làm Mạnh Tri nghe thấy tai liền nóng lên

“Anh...” Mạnh Tri giận đến giậm chân.

Ai là vợ chồng với anh chứ.

Mạnh Tri trừng trừng cái khuôn mặt cà lơ phất phơ của anh.

Sau đó hai giây liền chịu thua.

Được thôi, cô bây giờ thực sự chính là vợ chồng với người này.

Thẩm Hàn Tế giơ tay lên xoa xoa đầu của Mạnh Tri: “Mang đồ lên xong liền muốn đuổi tôi đi?”

Đừng cho rằng anh không biết cô đang tính toán cái gì.

“Vậy làm sao anh mới chịu đi?” Mạnh Tri thở hổn hển nói, “Tôi, ký túc xá nữ con trai không được vào!”

Cô đẩy ngực Thẩm Hàn Tế một cái, muốn lấy cái sức yếu ớt của mình đẩy anh ra ngoài: “Tôi thật sự không cần anh lo, anh nhanh đi đi.”

Nam nhân trước mặt bị cô đẩy liền bước lui hai bước, sau cùng dừng ở góc giữa cửa và tường.

Thẩm Hàn Tế cúi đầu nhìn.

“Mạnh Tri, em đánh ngực anh à.”

“Hả!?” Mạnh Tri ngẩng đầu.

Mặt liền đen lại.

Thật sự là trùng hợp quá đi, một bên một cái, dưới tay là cơ ngực rắn chắc của anh.

Mạnh Tri nhanh chóng thu tay về, vẻ mắt sắp khóc đến nơi: “Anh rốt cuộc có đi hay không?”

Thẩm Hàn Tế hơi cúi người xuống: “Sao tôi lại phải đi? Em không giới thiệu cho bạn cùng phòng em biết một chút về chồng của em à?”

“Lúc trước khi chúng ta kết hôn chính là mở một buổi tiệc lớn mời tất cả bạn học lúc đó của em, em quên rồi sao?” Anh thực sự cũng không biết lúc kết hôn là như thế nào nữa, chỉ là mặt không đỏ, tim không đập nói dối cô.

“Tôi,...” Mạnh Tri cúi đầu xuống, vẻ mặt mất mác.

Cô nghỉ học một năm rưỡi, bạn học lúc trước biết cô đã kết hôn cũng không sao, dù sao đều tốt nghiệp cả rồi. Nhưng cô không muốn bạn học bây giờ cũng biết, như vậy quá khác nhau rồi.

Nói thật ra thì, cô còn muốn yêu nữa mà.

Cô nhớ đến ba bức thư bị Thẩm Hàn Tế bắt được, nhớ đến mầm móng yêu sớm bị Thẩm Hàn Tế bóp chết kia, liền tức giận đến nghiến răng.

Tôi đi tìm tình yêu mới, cắm sừng anh.

Đột nhiên của phòng bị gõ: “Có ai không? Tôi vào nhé~”

Còn chưa kịp phản ứng lại thì cửa đã bị mở ra.

Mạnh Tri bị dọa liền lùi về sau một bước, còn vị trí của Thẩm Hàn Tế vừa hay lại ở một góc giữa cửa với tường. Cửa bị đẩy ra, cả người anh liền bị che ở sau cửa.

Một cô gái mang một bộ đồng phục thể thao, tóc buộc đuôi ngựa kéo vali bước vào. Cô nhìn thấy Mạnh Tri đang đừng trước mặt, còn chưa nói gì đã đến tặng một cái ôm, “Cậu có phải là Mạnh Tri vừa xong kỳ nghỉ phép, lúc đi học lại chuyển đến phòng của chúng tớ không? Xin chào, tớ là Lý Duy Nhất.”

Ánh mắt Mạnh Tri không tự chủ nhìn về phía sau cánh cửa.

“Xin chào, tớ là Mạnh Tri.”

Cô nhìn thấy Thẩm Hàn Tế đứng sau cánh cửa đang khoanh tay lại, dường như đang muốn đẩy cánh cửa đang chắn anh ra.

“Trời ạ, Mạnh Tri người của cậu mềm thật đấy, muốn ôm quá đi.” Lý Duy Nhất ôm Mạnh Tri không buông, lưng đối diện với Thẩm Hàn Tế đang đứng sau cửa.

Mạnh Tri bị Lý Duy Nhất ôm, mặt hường về Thẩm Hàn Tế, cô chắp tay lại, cầu xin Thẩm Hàn Tế.

“Cầu anh đó.” Cô dùng khẩu hình nói.

“Gọi chồng.” Mạnh Tri nhìn thấy một vùng âm u, Thẩm Hàn Tế dùng khẩu hình trả lời lại.

Mạnh Tri sửng sốt một chút. Đột nhiên Lý Duy Nhất thả lỏng. Ôm đã đời rồi hình như muốn xoay người đổi vị trí.

Mạnh Tri cuống đến giậm chân, “Chồng.” Cô dùng khẩu hình đáp,

Trên mặt Thẩm Hàn Tế liền mang một nụ cười thỏa mãn.

Lý Duy Nhất giây cuối ghìm chặt Mạnh Tri một cái rồi mới buông ra, một tay cô vỗ vào vai của Mạnh Tri: “Mềm thật đó, nhuyễn muội.”

“Cám ơn.” Mạnh Tri căng thẳng muốn chết, trong lòng nghĩ đều là Thẩm Hàn Tế đang đứng sau cánh cửa, chỉ cần hơi không chú ý một chút là bị phát hiện liền.

Lý Duy Nhất: “Chỉ có điều ngực hơi nhỏ.”

Mạnh Tri: “...” Sợ nhất chính là lời nói thật.

Lý Duy Nhất mang hành lý về chổ mình, nói: “Chổ chúng ta là ký túc xá hỗn hợp, còn hai người nữa chưa đến, một người ngày mai đến, còn một người năm bốn đang thực tập bên ngoài, phỏng chừng sẽ không đến ở.”

“Ờ.” Mạnh Tri gật gật đầu.

“Đúng rồi, cậu có mang theo giấy không,” Lý Duy Nhất đột nhiên hỏi, “Tớ muốn đi vệ sinh nhưng hết giấy rồi.”

Mạnh Tri nhanh chóng lôi bọc giấy chỉ còn lại một ít của mình ra: “Chừng này đủ không?”

“Đủ rồi đủ rồi.” Lý Duy Nhất cầm lấy giấy đi vào phòng vệ sinh.

Một giây sau khi Lý Duy Nhất vào phòng vệ sinh, Thẩm Hàn Tế liền bước ra.

Mạnh Tri nhỏ giọng nói: “Anh nhanh đi đi.”

“Ừm...”

Đột nhiên, cả người cô bị kéo vào một cái ôm đầy hơi thở mát lạnh.

Thực sự rất mềm, vô cùng mềm.

Thẩm Hàn Tế ôm Mạnh Tri, nhớ đến những lời lúc nãy bạn cùng phòng cô nói không sai.

Mạnh Tri mất đến sức chín trâu hai hổ mới có thể thò đầu ra khỏi lồng ngực anh, vẻ mặt lo lắng, nhỏ giọng nói: “Anh nhanh đi đi. Coi như là tôi cầu anh đó, được không.”

Thẩm Hàn Tế một bộ dáng kiên định: “Gọi một tiếng nữa tôi liền đi.”

Mặt Mạnh Tri bỗng chốc đỏ bừng.

Được rồi, nhiều hay ít hơn một tiếng cũng không mất miếng thịt nào. Mạnh Tri nhón chân lên, nhẹ nhàng ghé vào tai Thẩm Hàn Tế nói: “Chồng.”

Gót chân của Mạnh Tri chưa chạm đất, đầu đột nhiên bị ôm lấy. Thẩm Hàn Tế nghiêng đầu, nhẹ nhàng mổ một cái lên trán của Mạnh Tri.

Anh buông cái người đang phát ngốc kia ra, xoa xoa đầu: “Hai vợ chồng chúng ta mỗi lẫn tạm biệt đều phải hôn, em lại quên rồi ư?”

Phòng vệ sinh truyền ra âm thanh xả nước.

Thẩm Hàn Tế bước ra khỏi ký túc xá của Mạnh Tri.

Quả thực có hơi nhỏ, anh nhớ lại hai gò đồi mềm mềm lúc nãy bị đè vào ngực anh khi ôm Mạnh Tri.

Đột nhiên Thẩm Hàn Tế có hơi khinh bỉ bản thân mình sáu năm sau. Đều đã cùng Mạnh Tri kết hôn sinh con rồi, sao lại không cố gắng làm cho của cô lớn thêm một chút nữa.

Nhưng mà, bây giờ bắt đầu cố gắng vẫn chưa muộn, Thẩm Hàn Tế nheo mắt, trên mặt hiện lên một nụ cười thỏa mãn.

Trong ký túc xá, Mạnh Tri cảm thấy trán mình nóng lên, nhất là nơi bị anh hôn lên.

Lý Duy Nhất vừa vẫy vẫy nước trên tay, vừa bước ra. Cô nhìn thấy mặt của Mạnh Tri, liền kinh hô một tiếng: “Trời đất Mạnh Tri, mặt cậu sao lại đỏ như vậy?”

“Có, có sao?” Mạnh Tri nhanh chóng quay người lại.

Cô dùng tay sờ sờ mặt mình, quả thật rất nóng.

Mạnh Tri nhớ đến Thẩm Hàn Tế, nhớ đến những lời lúc nãy anh nói, nhất thời có chút bối rối.

Mỗi lần tạm biệt, hai người đều phải hôn?

Thì ra quan hệ vợ chồng của cô với Thẩm Hàn Tế sau này tốt đến vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.net


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.