Chương 24: Anh Thích Tôi À
Anh ta sao lại có thể cứng được?
Anh sao có thể cứng được?
Anh ta sao lại có thể làm ra loại chuyện điên rồ không bằng cầm thú đáng bị người đời chỉ trích này với một cô gái vị thành niên chứ?
Mạnh Tri cảm thấy Mạnh Tri không thể tiếp tục nhìn thẳng Thẩm Hàn Tế nữa, vừa nhìn thấy bộ dáng thanh tâm quả dục lạnh lùng đến đau trứng của anh ta là cô lại nghĩ đến cái thứ nóng hổi ở dưới thân anh bây giờ, lại không thể không nghĩ đến bộ dáng bá đạo tổng tài trong cái loại truyện ngôn tình dùng jj làm nữ chính đến muốn ngừng mà không được, cơ thể còn thành thành thật hơn miệng sau đó thì thần trí trở nên mơ hồ.
Bây giờ thật sự quá xấu hổ rồi.
Mà chuyện xấu hổ hơn nữa là lúc cô lấy lại tinh thần thì bản thân lại đang bị Thẩm Hàn Tế ép vào tường trong bể bơi, hai chân đang quấn chặt lấy eo anh ta.
Bên tai là hơi thở nóng rực đến sắp cháy của anh.
“Mạnh Tri.” Thẩm Hàn Tế nhỏ giọng hỏi, giọng nói của anh như được ngâm trong rượu, vừa nghe liền làm người ta muốn say.
Anh đứng trong nước, nước cao đến ngực anh, chân Mạnh Tri như đang đạp lên không khí, lưng bị ép vào vách tường hồ bơi, nước cũng ngập đến ngực cô, chênh lệch chiều cao không ít, Thẩm Hàn Tế lại cao hơn cô có một chút đó thôi. [Truyện được dịch và edit tại Sắc - Cấm Thành fanpage]
Mặt đối mặt, Mạnh Tri phát hiện cánh tay của mình vẫn còn đang quàng lên cổ Thẩm Hàn Tế, bộ ngực mềm mại lại đang dán vào bờ ngực rắn chắc của anh.
“A.” Mạnh Tri bị dọa hết hồn, muốn buông tay, nhưng lại quên đang ở trong hồ bơi, cơ thể của cô liền bị chìm xuống, Mạnh Tri lại nhanh chóng quấn chặt chân treo lên eo của anh. [Truyện được dịch và edit tại Sắc - Cấm Thành fanpage]
Con ngươi của cô nheo lại.
Thẩm Hàn Tế hạ giọng cười một tiếng, hai tay lồng dưới cánh tay cô, lại cố định người không chịu yên kia lên vách hồ.
Mạnh Tri cảm nhận được gì đó, mặt liền đỏ lựng lên, cô cúi đầu, dùng lực lắc đầu.
Bởi vì lúc nãy chìm xuống một chút, anh lại nhích lại vài phần, cái nơi đang vừa cứng vừa nóng kia lúc này đang cách một lớp vải mỏng hung tàn bạo ngược đè vào cô.
Cả người cô nổi lên một lớp hồng nhạt, giống như con tôm được luộc chín, đáng thương nhưng lại bất lực.
Thẩm Hàn Tế đột nhiên biến thành nguy hiểm như vậy.
Mạnh Tri rất hy vọng vào những người khác trong hồ bơi.
Hồ bơi lớn như vậy mà lại trống không.
Người đâu rồi? Sao lại không có người? Vừa nãy không phải vẫn có sao?
Mạnh Tri lúc nãy còn yy đến quên hết mọi thứ, trong đầu chỉ còn lại hai chữ -- “nguy hiểm”.
“Anh A Thẩm này...”Mạnh Tri há miệng run rẫy gọi. Cô cũng không biết bản thân sao lại gọi là anh A Thẩm, dường như cảm thấy chỉ cần họi anh A Thẩm anh ta liền bỏ chút lòng thương mà tha cho cô.
“Không được gọi tôi là anh trai.”
“Tại, tại sao?”
Thẩm Hàn Tế cúi đầu, hai người chỉ còn cách nhau một hơi thở, anh gằng giọng nói: “Em gọi tôi một tiếng anh trai, tôi liền muốn,” anh nhả ra từng chữ một, “Làm, em.”
“Làm, em, đến, khóc.”
Bùm một tiếng, đầu Mạnh Tri bị nổ tung rồi, dây thần kinh yếu ở bị vỡ nát.
Dường như gần nhau đến không có khoảng cách, bộ ngực mềm mại của cô đang đè lên lồng ngực rắn chắc của anh đang kịch liệt đập, Thẩm Hàn Tế nhìn thấy Mạnh Tri bị mình dọa đến phát ngốc, dường như có chút thất vọng mà thở ra một hơi.[Truyện được dịch và edit tại Sắc - Cấm Thành fanpage]
Cô rất chậm hiểu, chậm đến mức cứ cọ vào nơi mềm mềm của anh lại không biết là cái gì, chậm đến mức lúc ngủ cùng anh trên một chiếc giường đều có thể ngủ đến ngon lành, chậm đến từ trước đến nay không hề nghĩ thử xem anh sao lại luôn chặn cô gửi thư tình, chậm đến từ nhỏ đến lớn anh cho cô trái cây, giúp cô mang cặp sách, giảng bài cho cô đều chỉ vì cô ở sát vách nhà anh.
Tay Thẩm Hàn Tế ôm lấy lưng Mạnh Tri, đem cô ôm vào lòng.
Mạnh Tri cuối cùng cũng có chút phản ứng, bên dưới vẫn còn đang bị ép, cô không dám động đậy một chút, chỉ là hơi nghiêng đầu, nhìn cái cằm đẹp đến tinh xảo của người con trai này.
“A, A thẩm.” Cô không dám gọi anh trai nữa, “Chúng ta, chúng ta không cần như vậy được không?”
“Hở? Tại sao?”
Mạnh Tri thậm chí có thể cảm thấy cái vật kia đang nhảy lên, cô suýt nữa đã khóc ra tiếng: “Tôi mới mười sáu tuổi, anh cũng chỉ lớn hơn tôi một tuổi thôi, còn nhỏ, trẻ vị thành niên không thể như vậy được đâu, anh không cần làm vậy được không?”
“Nhưng bây giờ không phải vậy,” anh ăn không nói có nói, “Em bây giờ đã hai mươi hai, đều đã sinh cho anh một đứa con rồi, không phải sao?”
Thẩm Hàn Tế cúi đầu, hôn nhẹ lên bờ vai đang phiếm hồng của Mạnh Tri một cái.
Cả người Mạnh Tri run bắn lên, nhắm chặt mắt lại, âm thanh của cô nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn được nữa, cảm thấy bản thân như một con cá đang nằm trên thớt đợi làm thịt vậy.
“Xin anh đó, thật sự xin anh, ít nhất không cần... ở đây.”
Trong nước, hồ bơi, phòng bơi.
Cô đúng là đã sinh Nọa Nọa, nhưng đây cũng là lần đầu tiên, không muốn chút nào, làm ở đây. [Truyện được dịch và edit tại Sắc - Cấm Thành fanpage]
Bên tai đột nhiên truyền đến một giọng cười nhẹ của đàn ông.
Không còn hành động nào khác? Mạnh Tri thận trọng mở mắt.
Thẩm Hàn Tế giữ chặt ót của Mạnh Tri, để mặt cô dựa vào vai anh, nói: “Mạnh Tri, em thích anh phải không.”
Mạnh Tri trút giận cắn lên vai anh một cái.
“Tôi ghét anh.”
Mới lạ.
~~
Hai người đứng trong nước một lúc lâu, Mạnh Tri cảm thấy Thẩm Hàn Tế mượn việc cô không biết bơi mà đều sờ vào tất cả những nơi được sờ hay không được sờ một lượt, sau đó mới mang cô lên bờ.
Thẩm Hàn Tế vừa lên bờ liền bọc Mạnh Tri trong một cái khăn bông lớn, giúp cô lau nước trên tóc.
Mạnh Tri nhìn vào hồ bơi trống rỗng: “Người đâu cả rồi?”
Cô nhớ lúc bước vào trong phòng bơi không chỉ có hai người bọn họ.
Thẩm Hàn Tế lau tóc cho Mạnh Tri, ánh mắt nhìn lướt vào trong góc, “Khoảng mười giây nữa sẽ ra.”
Trong góc lập tức chui ra ba người lén lén lút lút.
Chu Dục Lâm, Kiều Phàm và Trần Tư Vũ.
Thẩm Hàn Tế nâng đầu Mạnh Tri lên, có hơi ngả ngớn nhìn cô: “Em cho rằng vì sao anh lại có thể nhịn được không làm em ở đây?”
Còn không phải vì bên kia còn có ba người rình coi sao.
Mạnh Tri cảm thấy mình lại bị gài rồi.
**
Học bơi loạn đến một đoàn nhưng để đối phó với bài kiểm tra thì không thành vấn đề. Chẳng mấy chốc mà đã đến kỳ nghỉ quốc khánh rồi, hai ngày trước Mạnh Tri và Thẩm Hàn Tế lại đi đến khu Lâm Nguyên một chuyến. [Truyện được dịch và edit tại Sắc - Cấm Thành fanpage]
Lần trước đến nhà thì Thẩm ba đã đi công tác, đây là lần đầu tiên Mạnh Tri nhìn thấy ba của Thẩm Hàn Tế liền bị dọa đến chút nữa là khóc luôn.
Một lòng nhiều chuyện liền biến thành một lòng tôn kính cao quý vĩ đại.
Cuối cũng cũng biết được người đàn ông như thế nào mà có thể làm Ông Tĩnh Ngọc giải nghệ lúc đang nổi, cam tâm tình nguyện dạy con, mặc cho giới truyền thông có lục tìm như thế nào cũng không thể tìm ra, mà cho dù có tìm ra cũng không dám viết.
Mạnh Tri thường nhìn thấy ba của Thẩm Hàn Tế trên kênh thời sự.
Cô còn nhớ lúc nhỏ đến nhà họ Thẩm chơi, ông Thẩm đang mở thời sự, cô liền chỉ vào người đàn ông mang vest ngồi nghiêm chỉnh trên ti vi, vô cùng phấn khích nói với Thẩm Hàn Tế: “Anh A Thẩm anh nhìn đi, ông ấy giống anh thật đó.”
Thẩm Hàn Tế lúc đó chỉ liếc quá ti vi một cái, sau đó nhàn nhạt trả lời “Ờ” một câu.
Lúc đó Mạnh Tri không hiểu, bây giờ mới kịp phản ứng.
Ba ruột đó, có thể không giống sao?
Mấy ngày còn lại Thẩm Hàn Tế hỏi Mạnh Tri muốn đi đâu chơi, trong hay ngoài nước đều được, Mạnh Tri suy nghĩ một hồi, không chọn chổ nào hết, chỉ muốn trở về An Thành.
Từ ngày cô xuyên đến đã bắt đầu tính toán rồi, đã gần hai tháng không nhìn thấy ba mẹ rồi.
Lưu Nghi gần đây gọi điện cho cô cũng nói rất muốn ôm cháu.
Thế là vào ngày nghỉ quốc khánh thứ ba, Thẩm Hàn Tế kéo hành lý, Mạnh Tri ôm Nọa Nọa xuất hiện trước sân bay.
Thẩm Hàn Tế đi gửi hành lý, Mạnh Tri đứng một bên đợi. Đây là lần đầu tiên cô đến sân bay đồ sộ ở thành phố B, xuyên qua tường pha lê, bên ngoài hiện ra từng lượt từng lượt máy bay đang đợi để cất cánh.
Mạnh Tri chưa từng ngồi máy bay, cảm thấy quá ngầu, Nọa Nọa lần đầu nhìn thấy máy bay cũng cảm thấy rất sướng, ở trong lòng Mạnh Tri phấn khích đến vữa duỗi chân vừa kêu bi bô.
Thẩm Hàn Tế gửi xong hành lý, ôm Nọa Nọa từ Mạnh Tri vào lòng: “Em ôm mệt rồi, để anh ôm một lát.”
Nọa Nọa ở trong lòng Thẩm Hàn Tế rất sướng, dù sao cũng hơn bà mẹ mười sáu tuổi mới lần đầu được ngồi máy bay, nó chỉ mới được tám tháng đã được đi rồi này.
“Còn sung sức như vậy, đợi chút nữa lên máy bay chắc sẽ ngoan ngoãn nằm ngủ thôi.” Mạnh Tri nhìn Nọa Nọa nãy giờ vẫn đang rất sung sướng nói.
Bế con lâu sẽ rất mệt, vẫn là lúc ngủ mới đáng yêu nhất.
Thẩm Hàn Tế nhìn Nọa Nọa một cái: “Chỉ mong vậy.”
Ba người cùng lên máy bay. Thẩm Hàn Tế giữ chổ cạnh cửa sổ lại cho Mạnh Tri. Mạnh Tri vừa lên máy bay đã lại gần cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trên đường bay đang có máy bay đang chuẩn bị bay, còn có vài cái đang ở phía sau chuẩn bị cất cánh. [Truyện được dịch và edit tại Sắc - Cấm Thành fanpage]
Ngược lại Thẩm Hàn Tế cũng không biết đang làm gì, còn cầm balo của cô, ôm Nọa Nọa, Mạnh Tri chỉ biết nhìn chằm chằm vào máy bay đang cất cánh, cũng không thèm hỏi han một tiếng.
Có thể là do máy bay ở phía trước xảy ra chút chuyện, máy bay mà họ đang ngồi đang trên đường băng phải đợi đến gần bốn mươi phút mới có thể cất cánh. Khoang thương nhân rất yên tĩnh, những người bề bộn công việc chiếm phần nhiều, đa số vừa lên đã hỏi tiếp viên hàng không tấm thảm liền nằm xuống ngủ luôn, còn có một vài người mang tai nghe xem phim trên máy bay.
Đến Nọa Nọa đang nằm trong lòng Thẩm Hàn Tế cũng đang ngủ gà ngủ gật.
Mạnh Tri là người có tinh thần tập trung nhấy trong khoang này, “A Thẩm, đã cất cánh chưa?”
Cô đã có thể tưởng tượng ra cảnh mây đang chạy ở phía dưới.
“Chắc sắp rồi.” Thẩm Hàn Tế cũng đang lim dim.
Anh vừa nói xong, Mạnh Tri liền cảm nhận được rõ ràng máy bay đang tăng tốc, cứ tăng cứ tăng, sau đó máy bay rung một cái, bay lên.
Tai Mạnh Tri ầm một tiếng.
Máy bay như đang nghiêng mình một cái, đang bay lên.
Mạnh Tri chỉ cảm thấy trong tai mình cứ ong ong cả lên, có hơi ù tai.
Cô nhớ đến lúc làm máy bay nâng lên hạ xuống của môn vật lý lúc sơ trung, do sự thay đổi mạnh mẽ của khí áp mà làm cho tai bị ép lại, trên sách viết có cách để làm dịu tai bị ù nhưng Mạnh Tri quên mất rồi, thế là đẩy Thẩm Hàn Tế đang ngáp lên ngáp xuống bên cạnh: “A Thẩm tai tôi có hơi...” [Truyện được dịch và edit tại Sắc - Cấm Thành fanpage]
“U oa oa oa oaaa...”
Cô còn chưa nói xong, Nọa Nọa nãy giờ đang ngủ ngon lành trong lòng Thẩm Hàn Tế đột nhiên giật mình tỉnh giấc rồi khóc lớn.
Khoang máy bay đang im lặng vang vọng tiếng khóc của Nọa Nọa, vô cùng chói tai.
Thẩm Hàn Tế cũng giật mình tỉnh, nhanh chóng bưng tai Nọa Nọa, “Tai của nó không thoải mái.”
Mạnh Tri bây giờ cũng không để ý đến bản thân nữa, vừa đau lòng cho con vừa cảm thấy Nọa Nọa vừa khóc thì những người đang ngủ ở trong khoang cũng bị ồn tỉnh rồi, đều đang nhìn về phía bọn họ.
Mạnh Tri nhanh chóng giơ tay về phía Nọa Nọa làm động tác suỵt: “Nọa Nọa đừng khóc đừng khóc được không? Chúng ta đang làm phiền các cô các bác đang nghỉ ngơi đó.”
Máy bay vẫn đang bay lên, tai Nọa Nọa càng khó chịu, vẫn đang khóc lớn.
Mạnh Tri bị dây an toàn buộc lại, muốn đứng dậy nói xin lỗi các hành khách còn cũng không được.
Thẩm Hàn Tế lấy tay up vào tai Nọa Nọa, trong lòng bàn tay tạo một khoảng trống, cũng đang nhẹ nhàng dỗ nó.
May mà máy bay cuối cùng cũng bay đến tầng bình lưu, ổn định lại, bây giờ có thể mở dây an toàn ra đi lại được rồi.
Thẩm Hàn Tế lập tức đứng dậy, ôm lấy Nọa Nọa còn đang khóc, được chị tiếp viên hàng không mang đến sau khoang máy bay.
Mạnh Tri cũng không thèm để ý đến những đám mây như kẹo bông gòn ngoài kia nữa, chạy theo Thẩm Hàn Tế ra phía sau dỗ con. Lúc đứng dậy hai tay còn chắp lại làm động tác xin lỗi với các hành khách.
Đến tầng bình lưu thì tai không còn khó chịu như vậy nữa. Dưới mọi sự cố gắng của hai người, Nọa Nọa cuối cùng cũng được dỗ ngủ, ba người lại quay về chổ ngồi. Mạnh Tri thở phào một hơi, vừa muốn nhìn mây với mặt trời ở bên ngoài, máy bay đột nhiên lại rung lắc một cái. [Truyện được dịch và edit tại Sắc - Cấm Thành fanpage]
Sắp hạ cánh rồi.
Cũng có nghĩa là Nọa Nọa lại sắp khóc rồi.
Mạnh Tri không hề nghĩ rằng lần đầu tiên mình ngồi máy bay lại trải qua trong tiếng khóc của Nọa Nọa, sau khi xuống máy bay thì đang mệt ra rời.
“A Thẩm, lúc chúng ta về thì ngồi tàu đi. Chậm thì chậm cũng chẳng sao.”
“Được.” Thẩm Hàn Tế nhìn tên nhóc khóc mệt rồi ngủ trong lòng mình.
Trẻ nhỏ lên máy bay sẽ bị ù tai, cái này anh biết. Chỉ là có đứa thể chất mẫn cảm có đứa lại không, không ngờ con trai của mình lại phản ứng mạnh như vậy.
Từ sân bay về nhà còn một đoạn đường, Mạnh Tri và Thẩm Hàn Tế gọi xe về.
Mạnh Tri muốn lên xe ngủ một chút, vừa nhắm mắt, Lưu Nghi liền gọi điện đến.
“Alo mẹ ạ, chúng con sắp đến rồi.”
Tâm tình của Lưu Nghi nghe có vẻ đang rất vui, “Con nhanh lên weibo xem đi, cái tin “Vô cùng ấm áp, ba mẹ mang con đi máy bay phát kẹo cho những người ngồi cạnh” có phải là hai đứa không, mẹ thấy giống lắm đó.”
Chuyện quỷ gì vậy? Mạnh Tri không biết chuyện gì đang xảy ra. Cô mở weibo, phát hiện mấy người cô đang follow cũng đang chia sẽ tin này.
Nội dung như thế này:
“Hôm nay ngồi máy bay, có một cặp vợ chồng trông rất trẻ cũng mang theo con lên, người chồng vừa lên máy bay đã phát cho chúng tôi mỗi người một bịch kẹo, thật là quá ấm áp rồi, lúc trước lên máy bay mà thấy gặp trẻ con là liền thấy tuyệt vọng rồi, hôm nay lần đầu tiên thấy thoải mái như vậy đó!”
Còn kèm theo hai tấm hình.
Một tấm là bịch kẹo, phía trên còn có một tấm thẻ nhỏ viết “Chào cô chú! Con tên là Nọa Nọa, con được tám tháng rồi, đây là lần đầu tiên con được ngồi máy bay, con sẽ cố gắng biểu hiện thật tốt, nhưng con muốn xin lỗi trước một chút, nếu như con chịu không nổi nữa, tai đau mà ở trên máy bay hát làm phiền mọi người, vì thế ba mẹ của con đã chuẩn bị cho mọi người những gói kẹo này, còn có cái nút tai này nữa, để phòng lần đầu tiên con công khai hát mọi người sẽ không cảm thấy dễ nghe như ba mẹ con. Chúc cô chú có một chuyến bay vui vẻ!”
Mạnh Tri nhớ đến Thẩm Hàn Tế vừa lên máy bay đã cầm balo của cô đi làm gì đó.
Còn có một tấm hình nữa, Mạnh Tri liền mở ra xem.
Là chụp trộm, chỉ chụp được bóng lưng của ba mẹ, đứa nhỏ bị lộ mặt cũng đã bị làm mờ.
Mạnh Tri nhìn thấy hai cái ót của người lớn.
Đây không phải là cô và Thẩm Hàn Tế, thì còn ai vào đây nữa?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.net