Nhìn bát bún cá thơm ngon trước mặt, cô không kìm được xúc động muốn khóc.
Quán bún cá này anh đã dẫn cô đến ăn rất nhiều lần. Chỗ này rất đông, lần nào đến cũng phải chờ cả tiếng đồng hồ mới có. Vậy anh đã chờ rất lâu để mua được bún cá mang về cho cô, trong thời gian đó cô và Cố Đông Thành lại nói tới chuyện rời xa anh?
Có phải cô khốn nạn lắm không?
"Em ăn đi, sao đứng thừ ra đó thế?"
Tống Phong đẩy cô vào ghế ngồi, sau đó anh cũng ngồi xuống bên cạnh nhìn cô ăn.
Lộ Mộng cúi đầu ăn mà nước mắt hai hàng, anh chủ động lau nước mắt cho cô.
Anh cũng xúc động:"A Mộng anh biết anh đang làm sai, anh sẽ sửa chữa lỗi lầm của mình. Em cho anh cơ hội được không? Đừng yêu người khác, anh xin em đấy."
"Anh... Anh không đi làm hả?" Cô cũng sai với anh, cô đã làm anh đau lòng mà.
Tống Phong ôm cô, anh ôm siết cô vào lòng:"Anh sợ mất em, a Mộng."
"..."
Vợ chồng cãi nhau rồi cũng sẽ làm hoà. Hơn nữa họ còn yêu nhau, sao mà chia xa được cơ chứ!
*
Kết quả điều tra đã có, Phạm Kiều My không phải là con ruột của Phạm Lan. Trên thực tế cô chỉ là cô nhi lang thang được bà nhặt về nuôi nấng nhằm mục đích trả thù mà thôi.
Thật nực cười, nói vậy bao năm nay cô sống trong sự giả dối ư?
Cô không ngờ mọi việc lại diễn ra như thế này, quá sức tưởng tượng với cô.
...Cạch...
Cô đang ở phòng ngủ, giờ này là giữa trưa nên Triết Vũ sẽ không bao giờ có ở nhà. Hôm nay hắn về sớm, vì sao?
Cô vội thu lại nét mặt suy tư của mình, định cười với hắn thì phát hiện sắc mặt không được tốt của hắn.
Chân mày hắn cau lại sắp dính sát vào nhau, đôi môi mím chặt nhìn cô giống như sắp nói ra chuyện gì rất động trời vậy.
Phạm Kiều My giả vờ cười, ngọt ngào hỏi:"Sao hôm nay anh về giờ này vậy?"
"Phạm Kiều My đâu mới là con người thật của cô vậy?" Triết Vũ hỏi.
"Anh nói vậy là sao?"
Không đợi cô tò mò quá lâu, hắn đã vứt chiếc di động xuống giường. Trên đó đang phát một đoạn video, cô cầm lên xem chỉ xem được mấy giây đầu cô đã nhận ra.
Đó chẳng phải là video cô và Tống Phong, cô đã từng dùng video này để điều khiển Tống Phong.
Tại sao Triết Vũ lại có video đó?
Điều đó không quan trọng, cái vấn đề chính là hắn đã biết cô ngoại tình.
Phạm Kiều My lựa chọn không giải thích, cô im lặng hồi lâu, cúi đầu. Triết Vũ đứng im bất động như một pho tượng, hắn chắc đang đợi coi cô giải quyết thế nào nhỉ.
Cô tự cười trong lòng, kết thúc rồi, tất cả đều đã kết thúc.
Cô nhìn hắn, hốc mắt đỏ hoe, kìm nén xúc động nói:"Triết Vũ xin lỗi, chúng ta ly hôn đi."
Trái tim hắn hẫng đi một nhịp, sao cô không giải thích? Chẳng lẽ hắn không xứng đáng tới mức được cô giải thích hay sao?
Rõ ràng Phạm Kiều My nói cô yêu hắn, muốn ràng buộc hắn cả đời này mà. Vậy tại sao cô không khóc, cầu xin hắn hãy bỏ qua vì cô yêu hắn. Tại sao cô lại đòi ly hôn, rõ ràng chính cô là người muốn cuộc hôn nhân này mà?
Triết Vũ không dễ chịu trong lòng, hắn tức giận, tức đến mức muốn bóp chết cô ngay tại đây.
Phạm Kiều My thấy hắn im lặng không nói gì, cô tưởng hắn sẽ đánh cô rồi nổi trận lôi đình chứ. Nếu hắn đã không muốn nói chuyện, vậy cô cũng không gượng ép hắn phải nói gì cả. Cô xuống giường, muốn rời đi.
Ai ngờ cô vừa đi được mấy bước đã bị hắn túm lại, Triết Vũ không kiêng nể gì vứt cô lên giường lớn. Cô còn chưa định hình lại được đầu óc vì cú xoay vừa rồi thì cổ đã bị siết đến mức nghẹt thở. Triết Vũ đè cô ở trên giường bóp cổ, hắn định giết cô luôn sao?
"Phạm Kiều My cô nói đơn giản nhỉ, ly hôn là xong sao?" Hắn nghiến răng ken két, hốc mắt đỏ lên trông rất dữ tợn.
Cô bị siết đến mức cảm giác được cổ họng đau đớn, không nói được gì mà chỉ có thể đánh vào tay hắn chống cự. Nhưng sức lực của cô so với hắn một trời một vực, cứ tưởng là hắn muốn bóp chết cô thì ngay lúc cô không chịu được nữa hắn buông tay.
"Khụ... Khụ..." Cô ho sặc sụa, cổ họng đau rát.
"Muốn ly hôn với tôi? Cô đừng hòng!"
Nói xong hắn nửa ngồi nửa quỳ trên giường làm động tác cởi dây lưng. Tiếng kim loại va chạm mang đến thanh âm lạnh lẽo, Phạm Kiều My lần đầu tiên thấy một mặt này của hắn.
Triết Vũ bây giờ bày ra khuôn mặt lạnh như tiền, đôi mắt lạnh lùng nhìn vào cô đang giãy dụa. Hắn tháo xong dây lưng, liền túm lấy cẳng chân cô.
Tim của Phạm Kiều My đập nhanh như muốn rơi ra ngoài, hắn muốn làm gì?
"Triết Vũ... Anh... Anh làm gì vậy?"
"Làm gì à? Làm cho người phụ nữ lăng loàn như cô thỏa mãn, để không cô thiếu thốn lại đi ngoại tình cắm sừng tôi." Hắn trả lời lạnh nhạt.
Cô muốn rụt chân về nhưng không thể, cô biết mình lành ít dữ nhiều.
Triết Vũ trói hai tay cô lên thành giường bằng dây lưng của hắn, quần áo bị hắn xé nát không chút lưu tình. Cả cơ thể cô phút chốc không còn che đậy phơi ra trước mặt hắn.
"Triết Vũ anh điên rồi, cho dù anh có làm vậy anh cũng sẽ không vui vẻ gì đâu. Tôi thật sự xin lỗi anh, chỉ có ly... Ưm... Ưm... A....
Hắn ngậm lấy môi cô không cho cô nói nữa. Phía dưới cũng đột ngột tấn công, sự đau đớn lan truyền đến khắp tế bào.
Chỗ đó vừa đau vừa trướn, cô chưa kịp chuẩn bị hắn đã đi vào, kích thước của hắn vốn không nhỏ.
Phạm Kiều My cả người đều căng thẳng, những dây thần kinh xúc giác đều hoạt động hết năng xuất. Cô đau đến ứa nước mắt, không thể khóc, cũng không thể kêu rên. Mỗi lần cô kháng nghị hắn đều dùng cách hôn để dồn ép cô.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng hắn cũng xong. Triết Vũ rời khỏi cơ thể cô, trên dưới làn da trắng mịn đều là dấu vết xanh xanh tím tím. Hắn thô bạo đến mức cô không có cảm giác gì ngoài đau, nước mắt đã nhoè đi, tóc tai cùng rối tung cả lên.
"Anh vui rồi thì thả tôi ra đi."
"Thả? Cô đừng có mà nằm mơ!" Hắn cười khẩy, sau đó rời giường.
Hắn thật sự không thả người, hắn trói cô ở đó tự tay lau sạch cơ thể cho cô rồi bỏ đi.
Phạm Kiều My bị trói đến mỏi cả hai tay, cô không có mặc quần áo, giống như bị hành hạ tra tấn vậy. Cô không biết Triết Vũ định làm gì, hắn không muốn nữa tại sao lại không thả người?
Đợi hơn ba mươi phút, cô rốt cuộc cũng biết hắn muốn gì. Hắn sợ cô chạy nên cho người vào đóng hết tất cả cửa sổ, khoá trái cửa phòng rồi mới cởi trói cho cô. Nói sao nhỉ, hắn xem cô như là tù nhân mà đối đãi ư?
Phạm Kiều My gọi điện cho Phạm Lan, cô nói Triết Vũ đã biết chuyện cô ngoại tình và muốn ly hôn.
Dù hắn không muốn, nhưng cô chắc chắn sẽ ly hôn!
*
Lý Văn Khôi ở trên núi, ban ngày làm việc ban đêm có lúc sẽ nghĩ tới cô gái đó. Phạm Kiều My nói có thời gian sẽ đến tìm anh, đã nửa năm rồi.
Nửa năm mà cô cũng chưa có thời gian ư?
Mà sao anh lại mong chờ cô ta đến tìm anh chứ, rõ ràng cô ta chỉ mang lại rắc rối và phiền phức thôi.
Cả đêm trằn trọc không ngủ được.
Sáng ra anh đem bức ảnh của cô đi tới chỗ của Tá Văn, anh lớn giọng:"Tìm địa chỉ nhà của cô ta cho anh."
Tá Văn mới sáng tưởng mình chưa tỉnh ngủ nên nghe nhầm, cậu hỏi lại ngay:"Anh nói gì cơ, em nghe không rõ?"
"Anh nói mày tìm địa chỉ nhà của Phạm Kiều My, mày móc tai chưa?"
Tá Văn bị quát muốn bay mất hồn vía, tìm thì tìm rõ ràng Lý Văn Khôi tới nhờ người ta giúp mà còn lớn giọng thế đấy!
Ai mà thèm giúp? Nhưng mà không giúp sẽ bị đánh nên cậu phải khép nép nghe lệnh.
Ở trên núi, ai mà không biết Lý Văn Khôi học quyền anh, có mà chọc anh ta điên anh ta đấm cho một phát vỡ mật.
Tá Văn đi theo lũ bạn trong xóm trên học được chút tài lẻ, tìm người đối với cậu cũng không quá khó. Phạm Kiều My là người nổi tiếng gõ một cái là ra cả đống thông tin.
Muốn địa chỉ nhà chồng của cô ấy cũng có nữa đừng nói tới địa chỉ nhà.
"Anh Văn Khôi anh tìm địa chỉ của chị gái xinh đẹp làm gì vậy?" Tá Văn vừa tìm tư liệu vừa tán gẫu.
"Giao trái cây." Anh diện cớ.
Cậu tin lời răm rắp, mới nói:"Vậy chắc là giao địa chỉ nhà chồng chị ấy nhỉ, chỉ phải ở bên chồng chứ. Để em ghi địa chỉ cho anh."
"Cô ta có chồng?"
Tá Văn bị sư tử gầm vào mặt, suýt nữa tè ra quần. Rõ ràng chị gái xinh đẹp đã có chồng, cậu nói sai ở đâu.
Mà Lý Văn Khôi chỉ đi giao trái cây thôi mà, người ta có chồng nhưng cũng ăn trái cây được mà, có sao đâu?
Lý Văn Khôi bực dọc nằm trong nhà kho cũ, trong lòng không nhịn được chửi thề một tiếng:"M* kiếp! cô ta lừa anh."
4 giờ sáng, Lý Văn Khôi lái xe tải chở trái cây lên thành phố. Anh phải gặp lại Phạm Kiều My, hỏi cô ta tại sao lại cố ý lừa anh.
Còn hứa cái gì mà sẽ quay lại, đợi cô quay lại có khi là dẫn con đi du lịch.
Đi theo địa chỉ mà Tá Văn đưa, anh đến một khu nhà giàu toàn là biệt thự xa hoa. Thấy xe tải chở trái cây đi vào, bảo an liền chặn anh lại.
Người thanh niên trẻ mặc bộ quần áo màu xanh da trời hỏi:"Anh bạn, đi đâu đây?"
"Giao trái cây."
"Nhà nào đặt?"
"Phạm Kiều My." Anh nghiến răng nghiến lợi đáp.
Bảo vệ nhìn anh rồi nhìn xe tải của anh một lượt, sau đó mới tặc lưỡi đáp:"Nhà cô minh tinh đúng không?"
"Đúng vậy."
"Anh gọi cổ xác nhận mở cổng đi, phải có người xác nhận mới cho xe tải to như này vào được."
"Phải xác nhận à?" Anh chưa từng thấy chỗ nào có thủ tục rắc rối như vậy.
"Lỡ đâu đem xe vào trộm cắp thì sao."
"..." Anh thèm trộm cắp sao, rõ ràng là Phạm Kiều My trộm đồ của anh.
Lý Văn Khôi không nói lời nào mà quay đầu xe, anh biết rõ không thể vào. Anh không có số điện thoại của Phạm Kiều My.
Thấy anh đánh xe đi, bảo an ngớ ra một lúc. Cái người giao trái cây đó bị sao ấy nhỉ?