Buổi sáng của hai vợ chồng nhà họ Triết đơn giản, không cầu kì. Bình thường Triết Vũ sẽ bận rộn, nhưng nếu Phạm Kiều My có thời gian ở nhà thì hắn sẽ nán lại ăn sáng cùng cô rồi mới đi.
Nguyên nhân dẫn tới thói quen này cũng phải nói về hai năm trước, lúc mà cô và hắn mới cưới nhau.
Lúc đó Triết Vũ ghét bỏ cô, ghét bỏ luôn căn nhà của chính mình. Hắn cưới cô về xong rồi vứt xó ở nhà, sau đó cứ báo bận liên tục suốt cả tháng trời. Phạm Kiều My thừa biết vì có cô nên hắn mới không muốn về nhà. Nhưng cô nào có dễ dàng bỏ qua cho hắn nhưng vậy, hắn không về thì cô đến tìm hắn. Ép hắn tới mức hắn không còn nhẫn nhịn được mà gào lên chỉ vào mặt cô:"Phạm Kiều My cô đừng có ép tôi! Chính cô là người đã chuốc thuốc tôi rồi quay video lại bắt tôi cưới cô. Bây giờ tôi đã nhượng bộ cưới cô rồi, cô còn không hài lòng đi? Muốn tôi yêu cô sao? Nằm mơ!"
"Em chính là muốn chồng yêu em. Em là vợ anh, việc muốn chồng em yêu em là sai hay sao hả anh?" Lúc đó cô không gắt gỏng như Triết Vũ, ngược lại còn cười với hắn.
Có lẽ giây phút đó Triết Vũ đã từng có suy nghĩ muốn bóp chết cô.
"Cô tưởng mình là ai hả Phạm Kiều My, chẳng qua là có chút danh tiếng. Nếu không phải cha mẹ tôi sợ mất thể diện, tôi sẽ không bao giờ lấy một người đê hèn như cô đâu."
"Em không cho mình là ai cả, em chỉ biết lần đầu tiên của em là cho anh. Cho nên anh phải chịu trách nhiệm với em, chồng à."
"Cô..."
Triết Vũ thật sự tức muốn phun máu, nhưng mà hắn thật sự không thể chống chế lại. Hắn bị gài vào tròng, cô đã tính toán sẵn sàng cách để chi phối hắn.
Kể từ sau lần cãi cọ đó, Triết Vũ trở nên ngoan ngoãn hơn. Đi làm đúng giờ, về đúng giấc không lệch đi một giây phút nào. Phạm Kiều My biết mình ép hắn, trong lòng hắn rất khó chịu.
Bởi vậy, cô cũng xem mình là một người vợ thật thụ. Thương yêu và chiều chuộng hắn, mục đích của cô là tình yêu của Triết Vũ. Dần dà hắn cũng đã cảm nhận được tình cảm của cô, có lẽ hắn hồi tâm chuyển ý?
"Lần này được nghỉ phép mấy ngày vậy em?" Triết Vũ sáng sớm đã rất quan tâm cô, đêm qua hắn biết cô nằm mộng dữ, nên hắn có chút lo lắng.
Cô cũng cười, đáp với hắn:"Một tuần lễ, coi như là được buông tha một thời gian."
"Em gầy đi nhiều, bớt việc lại đi." Triết Vũ gắp thịt cho vào chén cho cô, nói.
"Không cố gắng nữa làm sao mà được, em mà hết thời thì chẳng phải anh cũng bỏ em hay sao?" Cô nửa thật nửa đùa nói.
Triết Vũ nghe xong liền im lặng một lúc, hắn mím môi nhìn người đối diện. Hắn sẽ bỏ cô ư? Trước đó quả thật hắn từng có suy nghĩ đấy, nhưng hơn một năm nay đã không còn nữa. Không biết vì sao, nhưng hắn thấy nếu như có cô cũng không tệ như hắn nghĩ.
"Anh suy nghĩ thật sao? Yên tâm đi thời của em còn lâu mới hết, vì giữ chồng yêu mà. Em phải cố gắng."
Hắn còn nói được cái gì nữa, hắn không có gì để nói hết!
Triết Vũ ăn sáng xong thì đến công ty làm việc còn Phạm Kiều My đi bệnh viện thăm em trai. Phạm Khải Minh nằm viện cũng được hai năm mấy rồi, sức khỏe của cậu từ nhỏ đã không tốt, thường hay ốm vặt. Lớn lên lại mắc căn bệnh ung thư gan quái ác này, cho nên những ngày tháng trưởng thành đều sống trong bệnh viện. Phạm Khải Minh năm nay 19 tuổi, ở cái độ tuổi này đáng lý ra cậu nên ở bên ngoài quậy phá với đám thanh niên trong xóm mới đúng.
Phạm Kiều My đứng ở bên ngoài cửa phòng, nhìn thiếu niên gầy nhom ngồi trên giường bệnh đọc sách, hốc mắt cô tự dưng đỏ hoe khó kiềm chế.
"Gần đây tình cảm gia đình thế nào?" Phạm Lan, mẹ của cô cất giọng hỏi.
Cô nhìn mẹ mình, bất giác thở dài đáp:"Vẫn vậy, anh ấy vẫn yêu thương con. Mẹ, khi nào mẹ định ghép gan cho em?"
"Còn Tống Phong, cậu ta vẫn ngoan ngoãn nghe lời chứ?" Bà bỏ qua câu hỏi của cô, trực tiếp hỏi sang vấn đề khác.
"Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn làm gì vậy? Triết Vũ đối với con rất tốt, chẳng phải ban đầu mẹ nói con làm cho anh ấy yêu con là được hay sao?"
... Chát...
Phạm Lan tát cô một cú đau điếng, sau đó bà giận dữ nhưng cố thấp giọng để không ai nghe thấy:"Đồ ngu, tình yêu là thứ có thể tin tưởng hay sao?"
"Mẹ muốn cái gì? Tiền tài, địa vị hay quyền lực mẹ nói đi. Con không muốn sống như vậy nữa, mẹ có biết mỗi ngày con đều gặp ác mộng hay không?" Phạm Kiều My ôm má phải nóng ran, uất ức muốn gào nhưng lại không dám gào, chung quy vẫn sợ người ta nghe thấy.
Phạm Lan nhìn cô, đôi mắt của bà ấy từ hung dữ biến thành dịu dàng từ lúc nào, bà vươn tay xoa xoa gò má của cô, dịu dàng nói:"Con gái mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi. Con phải thâu tóm toàn bộ Triết gia chỉ có như vậy con mới không khổ."
"Triết gia là cả gia tộc, mẹ nói thâu tóm liền thâu tóm được hay sao? Con không có tham vọng đó, con chỉ muốn em được tốt lên từng ngày thôi. Chẳng lẽ mẹ không thương em?"
"Con không có khả năng thâu tóm Triết gia nhưng Tống Phong có thể, bởi vậy mẹ mới kêu con đi gặp anh ta. Chỉ cần chi phối được Tống Phong, con muốn cái gì mà không được?"
"Mẹ à..."
"Mẹ, chị hai người nói cái gì mà lâu vậy?"
Giọng nói của thiếu niên yếu ớt vang lên làm cho Phạm Kiều My lập tức im miệng, cô không muốn em trai biết chuyện này.
Phạm Khải Minh đi tới trước mặt cô, khi nhìn thấy bên má của cô hằn lên vết đỏ hồng liền trợn mắt kinh ngạc:"Chị, mẹ đánh chị sao?"
"Đâu có, tại chị... Tại chị lo lắng cho em quá nên nói bậy. Không sao, chị không có sao hết Minh." Cô lúng túng giải thích.
"Mẹ! Đừng có đánh chị ấy."
Phạm Khải Minh nhíu mày nói với mẹ mình rồi nắm tay kéo cô vào trong phòng bệnh, thấy cậu vì cô bị đánh mà đau lòng coi như cô cũng được an ủi.
Ít ra trên đời còn có Phạm Khải Minh là thật sự quan tâm cô.
Phạm Lan đi vào, bà khôi phục nét mặt dịu dàng của một người mẹ. Bà ngồi ở xa xa nói:"Mấy ngày trước bác sĩ của thằng Minh nói hồng cầu trong máu của thằng bé quá thấp, mẹ đã ký tên truyền dịch rồi. Con đừng quá lo lắng, không sao đâu con gái."
"Con biết rồi mẹ."
Lời của mẹ cô nghe qua rất bình thường nhưng thật ra nó là một sự uy hiếp mà chỉ có cô mới hiểu. Nếu cô giãy dụa, chống đối thì Phạm Khải Minh sẽ không có kết quả tốt.
"Chị, chị đừng lo. Em không đau, chẳng đau một chút nào cả."
Hốc mắt của Phạm Kiều My đỏ lên, cô cầm túi xách nói có việc bận rồi chạy vội ra ngoài...
Khóc lóc xong một trận đành phải gồng mình lên chịu đựng cuộc sống này, không sao, chỉ cần cứu được em trai, cô có thể!