Chương 28 - Anh muốn tìm người phụ nữ kia (cùng nhóm máu với Giản bảo bảo)
Không ít người xem náo nhiệt đều kéo tới vây quanh. Cô gái ngồi dưới đất, mặt mũi mông lung. Vú nuôi mới vừa đi ra ngoài một lát cũng đã trở về. Giản Trì Hoài và Chử Nguyệt Tình hầu như là cùng một tư thế giống nhau. Hai bé gái nằm trong lòng bất an nhìn bốn phía, đặc biệt là Nguyệt Nguyệt, hiển nhiên đã bị doạ sợ đến ngây người.
Cả người Chử Nguyệt Tình đều run rẩy. Chử Đồng che chắn ngay trước mặt cô, nói với cô gái đang ngồi dưới đất, “con của cô bị mất tích, chúng tôi đều cảm thấy thương xót thay cho cô, nhưng cô thật sự nhận lầm người rồi.”
“Làm sao có thể chứ?” Cô gái lắc đầu, không chịu tiếp nhận thực tế này, “con bé lớn lên nhất định sẽ là bộ dáng này, nó là con gái của tôi mà.”
Chử Nguyệt Tình ôm chặt lấy Nguyệt Nguyệt, thậm chí không cho bé ngẩng đầu lên, không muốn để cho bé còn nhỏ tuổi như vậy đã phải chịu sự ám ảnh lớn bởi sự việc này.
Trong đám người chợt có tiếng bước chân dồn dập truyền tới. Một người đàn ông hướng vào trong liếc nhìn, sau khi thấy rõ ràng người đang ngồi dưới đất, thần sắc anh ta rõ ràng thả lỏng. Anh ta chen vào ngồi xổm người xuống, “em thế nào lại chạy tới đây vậy? Đi thôi.”
“Ông xã, em tìm được con gái rồi.”
Người đàn ông kia nhìn qua nhìn lại hai đứa bé trong ngực Giản Trì Hoài và Chử Nguyệt Tình. Ánh mắt của anh ta tối tăm, kéo kéo tay của cô gái, “tốt, tìm được là tốt rồi, chúng ta về nhà thôi.”
“Đem con gái cùng nhau về nhà chứ.”
“Yên tâm đi, con gái sớm muộn gì cũng sẽ trở lại.” Người đàn ông vòng tay lên bả vai của cô gái, đỡ cô ta đứng dậy. Cô gái đi được vài ba bước thì quay đầu lại. Người đàn ông bên cạnh không ngừng nói gì đó, lúc này mới khuyên được cô ta trở về nhà.
Hai chân Chử Nguyệt Tình mềm nhũn, thiếu chút nữa đã ngã xuống đất. Chử Đồng vội vàng vỗ nhẹ bả vai của cô, “chị, không sao, chỉ là nhận lầm người thôi mà.”
Chử Nguyệt Tình đem mặt dán sát vào Nguyệt Nguyệt, “con bé là con gái của chị, ai cũng không thể cướp nó đi được. Mới vừa rồi cũng sắp đem chị hù chết rồi.”
Đừng nói là Chử Nguyệt Tình, ngay cả Giản Trì Hoài cũng mất hồn mất vía. Anh nhìn chằm chằm con gái trong lòng một hồi lâu, cả trái tim rốt cuộc vẫn không có cách nào thật sự buông lỏng được.
Chử Nguyệt Tình vẫn nơm nớp lo sợ, không dám ở lại bên ngoài lâu hơn. Vú nuôi phụ giúp một tay dọn dẹp đồ đạc, mọi người cùng nhau trở về.
Lý Tĩnh Hương mới vừa phơi xong quần áo ở ngoài ban công. Nghe thấy tiếng mở cửa, bà bước ra ngoài xem, “không phải đi công viên chơi sao? Thế nào nhanh như vậy đã trở về rồi?”
Chử Nguyệt Tình ẵm Nguyệt Nguyệt, đem chuyện vừa rồi kể lại đầu đuôi. Lý Tĩnh Hương lau chùi hai tay, “đều do những tên lừa gạt xấu xa đó, đem từng gia đình đang hạnh phúc của người ta hại thành như vậy, haizz.”
Chử Đồng trở về trước, bảo Lý Tĩnh Hương để ý Chử Nguyệt Tình một chút. Chị cô bị doạ hoảng sợ, tâm tình nhất định cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Trên đường trở về Bán đảo hào môn, Giản bảo bảo đã ngủ say trong lòng mẹ. Giản Trì Hoài liếc nhìn hai người bên cạnh, không khỏi vươn tay ra khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé non mịn của con gái. Chử Đồng khẽ cười đẩy tay của anh ra, “tập trung lái xe.”
“Chuyện hôm nay làm cho anh có một dự cảm xấu...” Người đàn ông nói đến đây lại không tiếp tục nữa.
Chử Đồng nâng tầm mắt lên, nhẹ nhàng thở dài ca thán, “anh nói xem, nếu một ngày nào đó cha mẹ ruột của Nguyệt Nguyệt tìm tới cửa, có ý muốn đưa Nguyệt Nguyệt trở về, chị của em phải làm sao bây giờ? Rốt cuộc cũng không phải là con ruột, dù có bao nhiêu công ơn nuôi dưỡng đi chăng nữa thì so ra cũng vẫn kém hơn cha mẹ ruột thịt chăng?”
“Đứa bé là do bọn họ vứt bỏ, bọn họ sẽ không có quyền lợi đòi đứa bé trở về đâu.”
“Nhìn Nguyệt Nguyệt lớn lên từng ngày, trái tim của em cũng chưa từng được yên ổn. Anh nhìn dáng vẻ của chị em đi, tỏ rõ là sẽ cùng Nguyệt Nguyệt sống nương tựa lẫn nhau rồi. Nếu như có ai đó muốn cướp mất đứa bé bên cạnh chị ấy, vậy chẳng khác nào muốn mạng của chị ấy?”
Một tay Giản Trì Hoài chống gò má, ánh mắt chăm chú nhìn về nơi xa, “em đừng nghĩ đến những chuyện này nữa. Nếu đã vứt bỏ rồi, họ cũng sẽ không có ý định đòi lại nữa đâu. Nhiều lắm là... Chỉ là muốn được thấy mặt mà thôi.”
Chử Đồng đem cục cưng trong lòng đổi sang tay bên kia, “đúng vậy, có đôi lúc em chỉ thích suy nghĩ lung tung.”
Giản Trì Hoài đảo tay lái. Ánh mặt trời bên ngoài ấm áp, vẻ nghiêm túc trên mặt anh cũng từ từ chậm rãi giãn ra, “đừng tự gây áp lực cho mình như vậy nữa. Tóm lại chuyện như vậy sẽ không xảy ra ở trên người chúng ta đâu. Cứ nghĩ như thế, trong lòng sẽ có thể an tâm hơn nhiều.”
Chử Đồng nhìn xuống con gái ở trong lòng. Có con rồi, lòng cũng càng ngày càng dễ mềm hơn, cũng suốt ngày nghĩ đến đủ loại đủ kiểu... Có lẽ đời này vĩnh viễn sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Hôm sau.
Sau khi Chử Nguyệt Tình đi tới công ty, lúc đang làm việc mà cứ mãi thất thần, chỉ sợ có người sẽ bất chợt xông vào trong nhà, hung hăng cướp mất đứa bé.
Chử Đồng lái xe phỏng vấn đi ra ngoài. Đường dây này, cô là từ trước khi mang thai đã theo dõi điều tra. Thế nhưng khi đó Giản Trì Hoài chắc chắn sẽ không để cho cô chạy đi lung tung. Không, nói chính xác phải là... Coi như bây giờ Giản Trì Hoài có biết cũng sẽ không để cho cô đi điều tra loại tin tức này.
Hai tay cô nắm chặt tay lái. Xe đi tới cửa sắt trước mặt, cô nhấn còi, cửa chậm rãi được người ta mở ra.
Chử Đồng đạp chân ga chạy vào. Cô cũng không có ý cho xe dừng lại hẳn. Xe chạy vòng quanh ba mặt toà nhà, cô lái xe chầm chậm. Cửa phòng đều bị đóng chặt, hai tay cô khẩn trương nắm chặt tay lái. Vốn dĩ, tối hôm qua đã xác định thời gian gặp mặt rồi. Hơn nữa đối phương dò xét cô suốt mấy tháng nay, tư liệu về cô nhất định bọn họ cũng đã điều tra kỹ càng, lúc này mới chịu công khai địa chỉ cho cô biết.
Chử Đồng lái xe rất chậm, cứ chạy vòng quanh gốc cây cổ thụ giữa sân kia.
Trên lầu chợt có một cánh cửa mở ra. Chử Đồng thấy một nam một nữ từ bên trong bước ra. Hai người đều mang khẩu trang và kính mát, nhìn qua cũng không giống như là vợ chồng. Đi xuống lầu dưới, có chiếc xe từ trong nhà để xe chạy ra, hai người kia nhanh chóng mở cửa xe ra ngồi vào.
Chử Đồng vội vàng tăng tốc đuổi theo phía trước. Tại một căn phòng ở lầu dưới, có người mở cửa ra, “làm gì vậy?”
Chử Đồng đạp chân ga. Trông thấy chiếc xe ban nãy đã chạy ra ngoài, cô vừa định theo sát phía sau, nhưng không ngờ một chiếc xe khác không biết từ đâu xuất hiện, bỗng nhiên chặn ngay trước mặt cô, hơn nữa tốc độ lại chậm chạp. Chử Đồng vội vàng ấn vang kèn xe, nhưng đối phương vẫn không hề sốt ruột. Chử Đồng nhìn về phía kính chiếu hậu, thấy mấy người đuổi theo đã ra tới nơi. Cô dùng sức đập cái kèn, nhưng người trong xe trước mặt cứ giống như bị điếc vậy. Chử Đồng nghiến răng, một cước đạp chân ga, đầu xe đụng vào đuôi xe của đối phương. Lúc này chiếc xe đó mới tăng tốc chạy đi.
Chử Đồng xông ra khỏi sân. Sau khi đảo tay lái tăng tốc rời đi, chiếc xe đang theo dõi kia đã sớm chạy mất dạng. Bây giờ cô chỉ hy vọng đừng bị người ta đuổi theo là được.
Lái xe đi một đoạn đường, cô nhìn lại vào kính chiếu hậu, thấy chiếc xe ban nãy bị cô đụng vào vẫn đang theo sát ở phía sau. Chử Đồng cũng không phải là kẻ muốn chạy trốn phủi bỏ trách nhiệm. Cô lái xe từ từ dừng sát vào bên lề đường, dự tính thoả thuận giải quyết chuyện bồi thường. Đợi đến khi đầu xe của đối phương từ từ dựa vào bên cạnh cô, vừa liếc qua chiếc xe bên kia, trong lòng Chử Đồng liền rơi bộp một cái.
Chiếc xe này rất đắt rất đắt tiền!
Người đàn ông hạ cửa sổ xe xuống, cởi kính mát ra, sau đó mở cửa ra bước xuống. Chử Đồng nhìn ra ngoài, đập ngay vào mắt lại là Phó Thời Thiêm.
Người đàn ông gõ nhẹ hai cái lên cửa sổ xe của cô. Chử Đồng nhấn vào nút bên cạnh. Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, mái tóc ngắn sạch sẽ gọn gàng cùng vầng trán đầy đặn xuất hiện đầu tiên. Cô cũng không để cho cửa sổ xe tiếp tục hạ xuống nữa. Chử Đồng hướng anh liếc nhìn, “nên gọi công ty bảo hiểm đi.”
“Tại sao đụng tôi?”
“Tại sao anh cản đường tôi?”
Một tay Phó Thời Thiêm chống lên mui xe của Chử Đồng. Anh cúi người xuống, trong tay cầm kính mát hướng Chử Đồng chỉ chỉ, “nếu cô đang chạy xe trên đường, lúc gặp phải kẹt xe, tất cả xe cộ trên đường còn không đủ cho cô đụng vào chăng?”
“Tình huống lúc đó rất khẩn cấp, tôi cũng không còn cách nào khác.”
Khoé miệng Phó Thời Thiêm cong lên nét cười đầy ý vị sâu xa. Chử Đồng nhìn dáng vẻ của anh, cũng biết là anh không có ý tốt. Cô nghiêm mặt, “anh muốn tôi bồi thường tiền cũng được, anh ra giá đi.”
“Chiếc xe này của tôi bị cô đụng làm trầy cả một mảng kia, coi như lấy cả chiếc xe này của cô ra đền cũng không đủ.”
“Chồng tôi có tiền mà.” Chử Đồng đáp trả ngay.
Phó Thời Thiêm đương nhiên nghe ra được trong lời nói của cô có phần cố ý. Ánh mắt của anh nhìn chằm chằm Chử Đồng, “cô muốn nhờ người để sinh con?”
“Anh nói bậy gì đấy?”
“Nếu không, cô giải thích coi tại sao cô lại xuất hiện ở đó?”
Trên gò má Chử Đồng ửng đỏ lên một cách không bình thường. Hai tay cô đặt lên đùi, “tôi và chồng tôi rất khỏe mạnh. Phó Thời Thiêm, hôm đó ở nhà hàng anh nói nhăng nói cuội tôi còn chưa tính toán với anh. Bây giờ quay lại vấn đề chính đi. Anh có đề xuất gì, cứ nói.”
Sự chú ý của Phó Thời Thiêm cũng không thèm đặt lên vấn đề đó, “cô đừng nói cho tôi biết, cô là đi nhầm mới vào đó nhé.”
“Vậy còn anh?” Chử Đồng hỏi ngược lại, “theo như chị tôi nói, vợ chưa cưới của anh đã qua đời, anh vẫn đối với cô ấy nhớ mãi không quên. Vậy thì tại sao anh lại xuất hiện ở chỗ đó? Hay là nói anh muốn vì vợ chưa cưới mà cả đời không lập gia đình, nhưng vì ngại người nhà thúc ép, thế nên mới phải tìm người sinh con hộ?”
Phó Thời Thiêm vốn rất giỏi trong việc giữ bình tĩnh, nhưng khi nghe xong lời nói của Chử Đồng, cũng khó tránh khỏi bị kích thích, “trí tưởng tượng của cô thật phong phú.”
“So ra còn kém hơn anh.”
Người đàn ông đứng thẳng người dậy, từ trên cao nhìn chằm chằm xuống cô, “vậy thì khả năng duy nhất có thể tính tới, chính là cô đang ở đây điều tra tin tức. Vụ án của luật sư Tạ gây chấn động toàn bộ Tây Thành, còn khiến cho đề tài hiến tinh nhạy cảm bị mang lên bàn mổ xẻ. Bàn về phương diện công việc mà nói, tôi không thể không thừa nhận, cô là một phóng viên tốt. Ít nhất độ nhạy bén đối với tin tức của cô so với người bình thường còn mạnh hơn nhiều.”
Chử Đồng ở ngay trước mặt anh đương nhiên sẽ không thừa nhận là vì công việc. Cô còn chưa hiểu tại sao Phó Thời Thiêm lại xuất hiện ở đó, thế nào lại có thể dễ dàng giải thích rõ đầu đuôi sự việc?
“Phó tiên sinh, công việc của tôi mang tính chất bí mật, người bình thường tôi sẽ không nói.”
“Vậy thì cô có thể không coi tôi như người bình thường.”
Ánh mắt Chử Đồng rơi về phía trước, “thật ra tôi không thể hiểu nổi anh đến tột cùng là muốn làm chuyện gì. Anh nói anh đối với tôi có cảm giác, dựa vào việc tôi và vợ chưa cưới của anh có mấy phần giống nhau. Anh nói anh đang theo đuổi tôi, nhưng anh lại không có một động thái nào khác. Phó Thời Thiêm, có phải anh bị đè nén cái gì phát hỏng luôn rồi không?”
Người đàn ông nghe vậy, không nén được cười, “Chử Đồng, cô tuyệt đối là người đầu tiên nói chuyện với tôi như vậy đấy.”
“Đừng nói nữa, tôi sẽ không bởi vì những lời này của anh mà cảm thấy vui vẻ đâu, càng không muốn trở thành người đầu tiên gì gì đấy của anh.”
Anh làm đến vậy, coi như là đã đem ý nghĩ nói ra rõ ràng, thế nhưng Chử Đồng lại hoàn toàn mặc kệ không thèm để ý tới, một bộ dáng chả lạ lùng gì. Thái độ này thật đúng là khiến cho trong lòng Phó Thời Thiêm sắp nổi cơn khó chịu. “Tôi tự hỏi, chưa từng quấy rầy cuộc sống của cô nhỉ.”
“Trước kia anh cũng nói như vậy, tôi không còn dám tin tưởng vào lời nói của Phó tiên sinh nữa đâu. Anh không hiểu tiếng người tới mức đáng sợ.”
Chử Đồng phát động cơ, làm động tác như muốn rời đi. Phó Thời Thiêm dựa vào cửa xe chỗ điều khiển, “nếu như có một ngày, cô và Giản Trì Hoài ầm ĩ tới mức không thể cứu vãn, cô nhớ tới tìm tôi nhé.”
“Anh đừng mong đợi những chuyện khác người có được không?” Chử Đồng oán hận nói.
“Sẽ không,” Khoé miệng Phó Thời Thiêm nhẹ cong lên, “tôi hy vọng hai người luôn luôn hạnh phúc.”
Chử Đồng bất chợt đạp chân ga, “tôi cũng hy vọng anh sẽ bị đàn ông để ý, đại gia!”
Những lời này là đồng thời kèm theo tiếng gió truyền vào trong tai Phó Thời Thiêm. Lúc xe cô lao thẳng qua bên người, cũng may là anh đã sớm đề phòng, nếu không khó tránh khỏi sẽ bị té nhào ra đất, ngã bầm dập mặt mũi rồi?
Phó Thời Thiêm đứng ở tại chỗ, phủi phủi người, trơ mắt nhìn chiếc xe của Chử Đồng dứt khoát rời đi. Con mèo hoang nhỏ này, gây sự ầm ĩ so với phụ nữ bình thường cũng lợi hại hơn nhiều.
Chử Đồng quay lại công ty. Trước tiên xem lại xe của mình, đầu xe bị tróc ra một chút, cũng may. Lại nói chỉ là xe công ty dùng để phỏng vấn, không đáng bao nhiêu tiền, quan trọng là vẫn còn xài được!
Giản bảo bảo trước một tuổi, thân thể luôn đặc biệt khoẻ mạnh, hầu như không bị bệnh bao giờ. Vì thế khi lần này bị cảm, đã khiến Giản Trì Hoài đau lòng muốn chết.
Quan trọng là ho khan, còn có chút nóng sốt, bệnh này nói đến là đến ngay.
Lúc đến bệnh viện nhi đồng, Chử Đồng không gọi vú nuôi đi cùng. Vừa khéo hôm nay cô cũng không có việc gì, chỉ là Giản Trì Hoài cố hết sức xin nghỉ.
Sau khi ghé qua phòng khám của chuyên gia, bác sĩ nói trước tiên phải làm xét nghiệm, “đi lấy máu đi.”
Giản Trì Hoài theo bản năng vặn mày lại. “Chỉ là bị cảm thôi mà, tại sao lại phải lấy máu?”
“Còn phải xem thử nguyên nhân là do cái gì, từ đó mới lập đơn thuốc được. Mới vừa rồi tôi nghe thử thấy trong phổi có tiếng lạ, nhưng mà sẽ không có đáng ngại đâu. Nếu kết quả xét nghiệm máu hoàn toàn bình thường, chỉ cần uống thuốc thôi là được rồi.”
Giản Trì Hoài nghe vậy, chỉ có thể nén đau lòng mà đồng ý.
Chử Đồng cầm tờ giấy xét nghiệm máu đi ra ngoài. Thấy bước chân người đàn ông chậm chạp, cô tươi cười kéo tay của anh qua, “còn nhớ hôm em đi khám bệnh mà phát hiện ra mình mang thai không? Bác sĩ nói kiểm tra em kỹ một chút, siêu âm B này, xét nghiệm máu này, lôi ra một đống lớn hóa đơn. Tại sao em không thấy anh nhíu mày một chút nào hết vậy?”
“Em và con gái không giống nhau.”
Chử Đồng ‘ha’ một tiếng, “Giản Trì Hoài, anh thiên vị đến mức thành bệnh rồi có phải không?”
“Con còn nhỏ, lát nữa nhất định sẽ khóc.”
Chử Đồng nhìn con gái trong lòng anh, “vậy cũng không còn cách nào khác. Nếu không làm, bác sĩ cũng không có cách nào để khám ra bệnh được.”
Hai người đứng chờ ở quầy lấy máu. Phía trước có một bé trai tầm năm sáu tuổi, đã hiểu chuyện, biết đặt mông ngồi xuống, trên đầu ngón tay là chỗ phải đâm kim lấy máu. Hai chân bé trốn tránh lui về phía sau, bị bà nội ôm lại, nhưng sức lực của bà nội bé cũng sắp không bì lại bé. Bé trai khóc đến khản cổ. Giản bảo bảo nằm trong lòng Giản Trì Hoài bất an động đậy. Nơi cổ họng người đàn ông nhẹ lăn xuống, cũng đã có suy nghĩ muốn xoay người rời đi.
Rất nhanh, ba của bé trai đi tới. Anh ta có vóc người cao lớn, ẵm con trai lên rồi ngồi xuống. Bé trai thấy giãy giụa cũng vô dụng, càng gào lên khóc lớn tiếng hơn.
Bà nội ở bên cạnh năn nỉ, “cục cưng, chỉ là muỗi cắn một cái thôi mà. Ngoan, lát nữa ra ngoài mua đồ chơi cho cháu nha.”
Thế nhưng bé trai cũng không dễ bị lừa gạt như vậy. Bé dứt khoát nắm bàn tay lại, đem nắm tay nhét vào trong miệng.
Ba của bé trai thật vất vả mới rút được tay của bé, lôi từng ngón tay ra. Giản Trì Hoài vặn chặt chân mày không hề buông lỏng. Trong nháy mắt khi đầu kim đâm xuống, màng nhĩ của mọi người cũng sắp bị xé rách.
Đến phiên Giản bảo bảo, Giản Trì Hoài ẵm con gái ngồi ở quầy trước mặt. Anh cầm tay của con gái đưa ra. Y tá làm công tác chuẩn bị, Giản Trì Hoài không nhịn được lên tiếng, “nhẹ một chút.”
Y tá liếc nhìn khuôn mặt người đàn ông, tươi cười nói, “vâng.”
Giản bảo bảo nhìn chằm chằm ngón tay của mình. Y tá kéo tay của bé qua, Giản Trì Hoài nhìn không nổi, quay mặt sang chỗ khác. Chử Đồng cũng không nhẫn tâm nhìn được. Cô thấy cơ mặt của người đàn ông căng ra thật chặt, tựa như người bị đâm chính là bản thân anh vậy.
Nhưng con gái hiển nhiên là rất kiên cường. Lúc kim đâm xuống, cánh tay chỉ giãy dụa mấy cái, khóc cũng không khóc. Y tá lấy máu xong, Giản Trì Hoài lấy cục bông gòn đè lại ngón tay của con gái. Anh nghe thấy con gái phát ra ‘haizz’ một tiếng, hình như là đang than thở. Giản Trì Hoài vui mừng khi thấy con gái không khóc cũng không làm ầm ĩ. Anh hôn lên gò má mũm mĩm của bé con, “cục cưng giỏi quá.”
Kết quả xét nghiệm máu liền có rất nhanh. Giản Trì Hoài ẵm con gái đi trên hành lang chơi đùa. Nửa giờ sau, Chử Đồng đi tới trước máy tự in kết quả, quét mã vạch, tờ giấy liền được in ra.
Cô nhìn qua loa, trên tờ giấy có mấy đường vẽ đi lên. Ngoại trừ cái đó ra, cô nhìn cũng không hiểu gì nữa. Tầm mắt nhìn lên, thấy được tên của con gái, số tuổi và nhóm máu O.
Hai người cầm kết quả xét nghiệm máu trở lại phòng khám của bác sĩ. Cũng may, ngoại trừ bị nhiễm vi rút ra thì không có vấn đề gì lớn, chỉ cần lấy ít thuốc rồi cho về.
Giản bảo bảo mặc dù tiêm không khóc, nhưng cho uống thuốc lại là một vấn đề khó khăn. Chuẩn bị xong nước thuốc đưa tới miệng bé, thấy màu sắc của thuốc đó, bé con theo bản năng quay mặt đi không chịu uống.
Chử Đồng không còn cách nào khác, “thực sự không được rồi, đè nó ra đổ vào đi.”
Cô biết Giản Trì Hoài sẽ không đồng ý. Nhưng cứ năn nỉ cầu xin mãi như vậy, con gái phải chịu nghe thì mình mới nói được chứ.
Giản Trì Hoài đưa cái thìa tới trước mặt con gái, “ngoan, há miệng, uống một hớp có được không?”
Giản bảo bảo cau mày, trong miệng phun ra bong bóng nước miếng. Giản Trì Hoài đem thìa đến sát miệng bé. Đôi môi chỉ vừa chạm vào nước thuốc, bé liền lắc đầu nguầy nguậy, vẻ mặt nhăn nhó, cực kỳ đáng thương.
Giản Trì Hoài năn nỉ không nổi nữa, đem cái thìa đặt xuống bàn trà, nhưng lại không thể không bắt con uống. Cứ tiếp tục như vậy nữa, lỡ như bị phát ban thì phải làm sao cho tốt bây giờ?
Vú nuôi từ bên ngoài bước vào, liếc nhìn, “thuốc còn chưa uống nữa sao?”
“Có chịu uống đâu.”
Vú nuôi cầm lên nhìn rồi lên tiếng, “thuốc này còn có vị dâu nữa, nhất định là không đắng đâu.”
“Nhưng nhóc con láu cá này liếc mắt liền phát hiện ra ngay là thuốc, thế nào cũng không chịu uống.” Chử Đồng không nghĩ ra được cách nào khác cả.
Vú nuôi tươi cười cầm thuốc lên, “tôi có một cách. Mặc dù những chuyên gia kia đã nói qua, thuốc pha chung với sữa bột sẽ không tốt, tác dụng của thuốc sẽ bị giảm bớt. Nhưng tôi có nhiều kinh nghiệm chăm con nít, không chịu uống thuốc đều dùng một chiêu này, cuối cùng bệnh không phải đều khỏi hết sao?”
Giản Trì Hoài vội vàng bảo bà đi ra ngoài pha sữa. Đừng nói tới có tác dụng hay không, so với không uống thuốc vẫn tốt hơn nhiều. Lại nói, nếu bảo anh phải nặng tay đổ xuống, anh nhất định sẽ làm không nổi, trái tim cũng sẽ đau chết mất.
Rất nhanh, vú nuôi cầm bình sữa đã pha với thuốc đi lên. Giản Trì Hoài nhận lấy. Vú nuôi nói, “hai loại thuốc đã hoà lẫn vào bên trong rồi.”
“Uống có nhè ra được không?”
“Không nhè ra được đâu.”
Giản Trì Hoài đem bình sữa đưa tới khóe miệng con gái. Bé con giơ tay ra nhận lấy rồi uống ngay lập tức, hơn nữa còn uống rất ngon lành. Vẻ mặt người đàn ông rõ ràng thả lỏng. Giờ phút này, chỉ cần không để cho con gái của anh chịu đau khổ, anh thật sự phải làm gì cũng tình nguyện.
Ngoài cửa sổ truyền tới tiếng mưa rơi tí tách. Chử Đồng hướng ra bên ngoài liếc nhìn, “thời tiết lại thay đổi rồi.”
Ban đêm ở Tây Thành, bởi vì trời đổ mưa suốt cả ngày, bầu trời âm u vô cùng, thỉnh thoảng có thể thấy được một vài tia chớp sắc bén bổ vào giữa không trung. Từng hạt mưa to vỗ vào cửa sổ thủy tinh, phát ra những âm thanh trầm đục nối tiếp nhau. Bên ngoài căn biệt thự, gió lớn đang gào thét, tựa như bị đè nén oán giận suốt cả một mùa xuân, bỗng nhiên chỉ muốn mượn đêm nay để phát tiết hết thảy ra ngoài.
Phó Thời Thiêm đứng trước cửa sổ sát đất, ngắm nhìn những giọt mưa thật to đang trực tiếp vùi dập những luống hoa sắp chớm nở trong sân vườn. Cảnh tượng kia rơi vào trong mắt cũng có thể khiến cho người ta giật cả mình.
Xa xa, anh thấy có một bóng người mỏng manh đang bị hai người đàn ông hộ tống đi vào. Hai người ở bên cạnh bước đi rất nhanh, còn người bị kẹp ở giữa thì đang bước đi lảo đảo, bất cứ lúc nào cũng có thể bị ngã nhào xuống đất.
Phó Thời Thiêm nhìn lên bầu trời xa xa. Thời tiết tối nay thật tệ, anh một chút cũng không cảm thấy vui vẻ.
Rất nhanh, ngoài cửa chợt truyền tới tiếng động. Ngay sau đó, cửa được mở ra. Hai người đàn ông kia đẩy người đi về phía trước, “đi vào!”
Toàn thân cô gái đều bị mưa xối ướt nhẹp, giầy đạp lên tấm thảm Italy trong phòng khách xa hoa lộng lẫy, lưu lại từng đường dấu chân bẩn thỉu nhớp nhúa.
Phó Thời Thiêm xoay người lại. Cô gái ngẩng đầu lên nhìn. Một tiếng sấm chợt vang lên, sau đó chính là một tia sét bổ tới, dường như thiếu chút nữa sẽ bổ vào trên người Phó Thời Thiêm. Cả bầu trời sáng rực lên như ban ngày, nhưng Phó Thời Thiêm đứng cách một lớp thủy tinh vẫn bình an vô sự.
Cô gái giễu cợt nhẹ cong khóe miệng lên. Phó Thời Thiêm đi về phía trước. Đến trước mặt cô gái, anh quan sát từ trên xuống dưới. Vải vóc mỏng manh dán sát vào đường cong lả lướt quyến rũ của cô, tóc tai rối bời, tất cả đều dính sát vào khuôn mặt tái nhợt làm ngũ quan tinh xảo ẩn hiện ở bên trong, chỉ có một đôi mắt đen bóng sáng ngời như ánh sao, nhìn chằm chằm thẳng hướng về phía anh.
“Cô thật sự có thể trốn được, cuối cùng đã tìm được cô rồi.”
Cô gái lạnh lùng cười một tiếng, “tôi cho tới bây giờ chưa từng trốn tránh.”
“Thật sao?” Ánh mắt Phó Thời Thiêm quét qua một chuỗi dấu chân sau lưng cô. Anh cau mày, “vậy tôi phái người đi tìm cô suốt hơn một năm nay, cô đang làm cái gì?”
“Em trai anh còn chưa đi tìm tôi, anh tìm tôi làm cái gì?”
Phó Thời Thiêm lướt qua bàn trà, ngồi xuống ghế salon. Anh mang một bộ dáng bình tĩnh nhàn hạ nhìn chăm chú về phía cô gái, “tôi chỉ giúp em trai tôi tìm cô thôi mà.”
Hai tay cô gái nắm lại thành quyền, “tôi trốn ở đâu, sống ra sao thì có liên quan gì tới nhà họ Phó các anh?”
“Đúng là không có liên quan gì, nhưng cô tốt xấu gì cũng thiếu chút nữa... Là được làm thiếu phu nhân nhà họ Phó rồi, không phải sao?”
“Ông anh trai kia, tại sao anh không nói, anh đã cưỡng bức em dâu của anh?”
Phó Thời Thiêm nghe thấy câu này, sắc mặt nhanh chóng thay đổi, “tôi đã sớm nói với cô rồi, tôi chưa từng cưỡng bức cô!”