Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm

Chương 376




"Tại sao chân lại trở thành thế này?"

Buổi tối, một bóng đen từ trên cửa sổ phòng Lăng Công Chúa nhảy vào.

Người nọ cực kỳ quen thuộc đối với bố trí trong phòng, sau khi đi vào rất nhanh đã đến bên giường cô.

Nhìn bàn chân cô được băng bó không hề khác bánh chưng là bao, anh liền mở miệng hỏi.

"Chính là hôm nay em đi tham quan khu S một hồi, không cẩn thận trẹo một chút!" Lăng Công Chúa nói xong dường như định rời giường.

Nhưng một giây sau, người nọ trực tiếp dùng hai tay ấn xuống đầu vai cô.

"Đều bị thương thành như vậy còn muốn đi đâu hả? Muốn lấy cái gì, em nói với anh một tiếng là được!"

Lời này lại khiến cho gương mặt nhỏ của cô gái trên giường đỏ lên.

"Làm sao vậy? Còn có đồ gì không thể bảo anh lấy sao?" Người nọ rất nhanh đã nhận ra dị thường chỗ cô, liền hỏi tiếp.

"Khụ khụ... Em muốn đi vệ sinh! Cái này dù sao cũng không thể để anh thay em đi đâu." Cô nói.

Bởi vì có chút thẹn thùng mà sau khi nói xong lời này cô liền cúi thấp đầu, tiếp tục định xuống giường.

Nào biết khi hai chân cô còn chưa chạm được đến mặt đất thì có người đã nhấc cô lên rồi!

"Ai nói không thể?" Dưới ánh đèn nóng sáng, người nọ đến gần bên tai cô, xấu xa nhướn mày với cô.

"Tiểu ca ca!"

Bị anh đùa như vậy, mặt nhỏ của cô nháy mắt liền đỏ một mảnh.

Mà người kia giống như không nhận ra được cô xấu hổ, tiếp tục ôm cô đi vào trong nhà vệ sinh.

"Đưa đến chỗ này là đi được rồi, có cần anh giúp em tháo quần hay không!"

Sau khi anh đặt cô lên bồn cầu, vẻ mặt liền cười xấu xa.

Mà cô gái ngồi trên bồn cầu, đôi mắt đẹp tức giận trừng mắt với anh vài lần: "Đáng ghét, mau đi ra!"

Nhân lúc anh vừa xoay người cô liền nhanh chóng "bang" một tiếng đóng cửa, đồng thời còn khóa trái lại.

"A, lúc này mới phòng bị có phải quá muộn rồi hay không!" Đối với cánh cửa đã đóng lại, người đàn ông vẫn còn không ngừng trêu đùa.

"Đi chết đi!" Không ngoài dự liệu, bên trong rất nhanh đã truyền đến âm thanh thét to đầy bất mãn của cô gái.

Sau một hồi, trong nhà vệ sinh liền truyền đến tiếng xả nước, ngay sau đó cửa cũng mở ra.

Cô gái khập khiễng định vòng qua anh đi về giường lại lần nữa bị Đàm Khuynh ôm vào trong lòng.

"Con bé ngốc, đến cả anh cũng phòng bị, đây thật không tốt!" Đàm Khuynh vừa nói vừa ôm cô đi đến giường lớn đằng kia.

"Em mới không phòng anh đâu! Trên đời này người em tin tưởng nhất chính là anh, tiểu ca ca của em!"

Nghe lời anh nói, cô dứt khoát vươn tay ôm lấy cổ anh, dựa vào lồng ngực anh nói như vậy.

Mà lời này cũng thành công khiến cho mỹ nam lộ ra nụ cười khuynh thành khó gặp....

"Được, ngày mai quay lại bắt cóc bán được giá tốt!"

Sau khi đặt cô lên giường, lại đắp chăn cho cô xong, anh liền nói một câu như vậy.

"Đáng ghét!"

Rất nhanh, trong phòng ngủ lại truyền đến tiếng cười của hai người...

Chỉ là hai người đang cười nói vui vẻ trong phòng ngủ từ đầu đến cuối đều không biết lại có một người đang đứng tại cửa sổ phòng cô.

Mà trong lòng bàn tay người nọ còn đang năm chặt một lọ thuốc.

Bởi vì lo lắng vết bong gân này sẽ khiến cô ngủ không ngon, anh đặc biệt đi đến chỗ cha nuôi bên kia xin lọ thuốc này. Nhưng hơn nửa ngày khổ sở đứng bên ngoài đại trạch Lăng gia , Lăng Nhị Gia vẫn không chịu để anh vào. Rơi vào đường cùng, Duật Tiểu Gia cũng chỉ có thể đi vào theo lối cũ.

Ai biết, anh vừa đi đến cửa sổ thế nhưng lại nghe được tiếng nói cười bên trong.

Một giây kia, anh thảm hại đến tột cùng...

Bỗng nhiên, thành phố

chuong-377-chuong-1422-1536565843.6878.jpg


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.