Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Chương 393: Bác sĩ Nam




Cho nên từ trước đến nay Chử Đình Lệ không đem vị gọi là mợ chủ kia để vào mắt.

Không ngờ tới hôm nay lại gặp được ở đây, hơn nữa còn vô cùng nhỏ tuổi, thoạt nhìn chẳng dịu dàng chu đáo chút nào, trông như một đứa nít ranh, không hề có dáng vẻ của tiểu thư khuê các.

Người phụ nữ như vậy sao có thể làm vợ của Tư Thành, làm mợ chủ của nhà họ Tư chứ?

Cô không xứng với Tư Thành! Đây là cảm giác đầu tiên của Chử Đình Lệ.

Thứ hai chính là, cô làm trò ở trước mặt bác sĩ, hơn nữa còn động tay động chân với bố chồng, vô lễ đến tột độ, không xứng được gả cho nhà họ Tư.

“Vị bác sĩ này có ý kiến với thân phận của tôi à? Hay là đang cảm thấy tôi không nên nghỉ ngờ năng lực của hai vị bác. sĩ đây ở trước mặt các người?” Hạ Phương đã kiểm tra xong, lười nhác tháo bao tay xuống, giọng điệu bình thản lạnh lùng.

Chử Đình Lệ chỉ cao một mét năm tám, ở trước mặt Hạ Phương trông thấp hơn một đoạn.

Ao blouse trng to rộng che hết dáng người đẹp đế của cô ta, khí chất cũng thua Hạ Phương cả một bậc.

Nhất là lúc này, khi bị Hạ Phương lặng lẽ xem thường, cô †a chỉ cảm thấy toàn bộ tế bào trong cơ thể đều đang kêu gào. kháng cự.

“Lời của mợ chủ là sao? Ông cụ vừa mới ra khỏi phòng phẫu thuật, còn chưa kịp nghỉ ngơi thì cô đã ngang nhiên kiểm tra ông ấy, đó không phải là không tin tôi và bác sĩ Nam sao?”

Chử Đình Lệ hơi nâng cẵm, đáy mắt mang theo vẻ kiêu ngạo, giọng điệu cũng không mấy thiện cảm.

Hạ Phương chớp mắt, cười nói: "Thật ra tôi rất tưởng tin tưởng các người, chỉ là...”

Cô giơ cây tăm bông vừa lau trong mũi ông cụ lên, đưa tới trước mặt hai vị bác sĩ: "Hai vị chäc chăn mình không phụ lòng sự tín nhiệm của nhà họ Tư sao?”

Chử Đình Lệ nhìn thoáng qua cây tăm bông kia, không nhận ra bất kỳ vấn đề gì, theo bản năng nói: "Cây tăm bông này có vấn đề gì chứ? Nếu không ngại mong cô nói rõ.”

Thế nhưng Nam Phong đang đứng một bên lập tức thay đổi sắc mặt, khẩn trương nhìn chăm chằm vào cái tắm bông kia, định duỗi tay lấy, lại sợ làm mất lòng Hạ Phương, trầm giọng nói: "Mợ chủ, có thể đem tăm bông cho tôi xem không?”

Hạ Phương đưa tăm bông cho anh ta, chỉ cười mà không nói lời nào.

Nam Phong nhận lấy tăm bông, cẩn thận quan sát một chút bột phấn màu trằng ở bên trên, bởi vì cùng một màu với tăm bông nên thứ kia thật sự khó thấy được nhưng là bác sĩ, anh ta vẫn mẫn cảm nằm bắt được vấn đề.

“Đây là..” Nam Phong nhìn Hạ Phương đầy kinh ngạc.

Anh ta tận mắt nhìn thấy Hạ Phương lấy tăm bông lau xung quanh trong mũi ông cụ, cho nên nếu nói đồ vật trên cây tăm bông không phải ở bên trong mũi của ông ấy, thì khó mà nói được.

Nhưng rõ ràng anh ta đã bảo Chử Đình Lệ nghiêm túc vệ sinh mũi miệng của ông cụ, làm sao lại...

“Bác sĩ Nam, tăm bông này làm sao vậy?” Chử Đình Lệ thấy sắc mặt Nam Phong biến đổi, hơi nhíu mày.

Nam Phong giơ tăm bông lên trước mặt Chử Đình Lệ, giọng điệu cũng thêm lạnh lùng: "Cô tự xem đi, đây là cái gì?”

Tim Chử Đình Lệ đập thình thịch, hai mắt trừng lớn mới có thể nhìn thấy bột phấn ở trên cái tăm bông kia.

Tuy nhiên, chút bột phấn này thì có thể chứng minh điều gì chứ?

Hạ Phương cười nhạo, lười nhác nói: "Vị bác sĩ này không nhìn thấy sao? Cần phải lấy kính lúp hay kính hiển vi cho cô không?”

“Cô..” Sắc mặt Chử Đình Lệ nặng nề, định phản bác nhưng lại bị Nam Phong cắt ngang.

“Đình Lệ, không phải tôi đã nói với cô rằng ông cụ bị ngất do hít phải một loại khí lạ, cần phải vệ sinh sạch sẽ tất cả những gì còn sót lại bên trong mũi miệng ông cụ sao? Đây là cái gì?”

Lúc này Chử Đình Lệ mới ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, cắn môi, uất ức nói: "Bác sĩ Nam, tôi chản đã vệ sinh sạch sẽ. Cái này, cái này không thể nào được lấy ra từ trong mũi của ông cụ được...”

“Tôi tận mắt nhìn thấy mợ chủ lấy tăm bông, làm sao có thể là giả chứ?” Nam Phong hừ lạnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.