Hồn Ma Kia! Em Yêu Anh

Chương 23




Hắn nhìn cô.

- Thưa Tổng Giám Đốc. Anh thấy thế nào?- nhân viên hỏi.

Hắn im lặng vài giây rồi cất tiếng.

- Tốt lắm, thanh toán vào thẻ cho tôi. - nói rồi hắn đứng lên. Cô lo lắng, lặng lẽ theo sau.

- Này, tôi thật sự không có tiền trả bộ này đâu.

- Cô thích nó không?

- Thích thì có thích nhưng mà...

- Vậy cô làm giúp tôi một việc, chiếc váy sẽ là của cô.

- Việc gì? Anh mà ra điều kiện thì tôi không thấy yên tâm tí nào cả.

- Đơn giản thôi, Giả làm bạn gái tôi.

- Giả...giả làm bạn gái? Anh? - cô xém vấp ngã khi nghe hết câu.

Hắn im lặng,bước vào xe, cô cũng bước vào ghế phụ. Hắn đưa cho cô một hộp nhỏ, bên trong là đôi giày cao gót màu xám lấp lánh kim tuyến, thật bất ngờ là vừa đúng size giày cô mang.

- Mang vào đi, Nếu cô đóng tròn vai, tôi sẽ phục lương cho cô.

- Ơ, phục lương sao? Vậy là tôi không cần ở công ty nữa à? Được, tôi đồng ý.

Đột nhiên hắn mỉm cười nụ cười đầy hàm ý. Hắn phóng xe đến trước một ngôi biệt thự lớn. Bước xuống xe, cô ngước nhìn ngôi biệt thự nguy nga tráng lệ. Cô còn chưa định thần, hắn tiến đến đeo cho cô sợi dây chuyền.

- Đừng làm tôi thất vọng.

Cô gật đầu Rồi bước vào cùng hắn.

Bên trong, không khí tiệc xôn xao. Cô ngẫn ngơ trước độ hoành tráng của nó. Chưa kịp định thần hắn cất tiếng.

- Đó là Chủ Tịch Lâm Thị. - Hắn chỉ người phụ nữ sang trọng đằng xa, bà ấy đang tiến đến.

- Con đến rồi à? Đây là... - bà xoay sang nhìn cô.

- Chào Chủ Tịch, tôi tên Trần Mỹ Linh là Trợ...

- Cô ấy là bạn gái của con. - hắn cướp lời.

Cô giật tay áo hắn. Nói nhỏ " Anh không nói với tôi là công khai như vậy mà".

- À là bạn gái con sao? Cũng xinh đẹp đấy. - bà ấy mĩm cười gật đầu.

Hắn mỉm cười nhìn sang cô.

- Em ở đây, anh phải đi chào hỏi một số khách. Không được làm loạn.

Cô gật đầu.

Hắn và Chủ tịch Lâm bước đi. Cô đứng đó không biết phải làm gì, thì đột nhiên đắng xa có tiếng gọi.

- Ơ? Mỹ Linh, Mỹ Linh. Tao ở đây này... - Hà My quơ tay.

- Ơ? Mầy đến khi nào đấy? - Cô bước đến.

- Vừa đến thôi, mầy đi cùng ai đấy?

- Tao đi cùng Hàn Tổng.

- Mà... ây! Thật không thể ngờ. Hôm nay công chúa lại tái xuất. Quá lợi hại...

- Mầy đừng làm vậy, tao xấu hổ lắm. - Cô cúi đầu.

- Xinh đẹp thì phải cho người ta biết mình xinh đẹp chứ. Dựa vào Vũ khí lợi hại này của mầy, biết đâu hôm nay sẽ vớt được tên tài phiệt giàu có nào thì sao?

- Mầy biết tao không hứng thú mấy chuyện này mà.

- Ây, lại thế. Thôi không sao, có tao là được.

Cô và Hà Mi đang nói chuyện vui vẽ thì Bỗng nhiên từ đằng xa một cô gái bước đến.

- Chẳng phải đây là Thư ký quê mùa đây sao? Đúng là quê mùa làm thế nào cũng quê mùa, Khoác lên long bào nhưng trông vẫn quê mùa. - cô ta khoanh tay đá xéo.

- Cô...! - Hà Mi tức giận.

- Ơ?Chẳng phải đây là Tiểu Thư của tập đoàn PC hay sao? Đừng gần cô ta, sẽ bị vấy bẩn đấy.

- Dù có bẩn cũng không đến lượt cô lên tiếng. - Hà Mi chau mày.

- Ố ồ. Cùng phe sao? Trông quê mùa như nhau. Ây,... đợi đến khi tôi trở thành Phu nhân của TGĐ tập đoàn AJ, tôi sẽ làm gì cô nhỉ? Thay vớ mới sao? Haha...

- Đúng là quá đáng. - Hà Mi tức giận.

Cô kéo tay Hà mi.

- Thôi, đừng quan tâm cô ta. Cô ta chỉ giỏi nói thôi, bản thân vốn dĩ không bằng ai. - Cô kéo Hà Mi đi sang chổ khác.

- Hai người...- Cô ta dậm chân tức giận.

Đang đi đến bàn ăn thì hắn và Kang tiến đến. Phía sau là Chủ tịch Lâm và một người đàn ông trạc tuổi 50.

Cô và Hà Mi cúi đầu. Kang kéo Hà Mi đi mất...

- Con đã thực hiện lời hứa. Hai người cũng nên làm gì đó chứ?

Người đàn ông trầm ngâm một lúc.

- Đây không phải là chuyện nhỏ. Định Y là một đứa toàn tài, nếu cô gái này không hơn nó, nó sẽ không chấp nhận chuyện này đâu.

- Mỹ Linh là cháu gái của Chủ tịch Trần Gia. Mọi người đều biết người của Trần Gia sống theo truyền thống lễ nghi,cô ấy từ nhỏ đã được bà chủ tịch dạy đạo lý. Thông minh sáng suốt, đàn hát tinh thông. Tại sao lại không hơn được Định Y?

Cùng lúc đó, Định Y bước đến.

- Bác gái, sao mọi người lại tụ hợp đông đủ như thế? Có phải là bàn chuyện của con và anh ấy không?

- À Định Y cũng đến à? Đúng là bàn chuyện của con và Phong nhi nhưng...

- Sao ạ?

- Bác không muốn con thất vọng, bác thậy sự rất quý con nhưng bác cũng tôn trọng quyết định của Nhất Phong. Bác không muốn ép hai đứa phải sống với nhau một cách bắt buộc như vậy.

- Ý... ý bác là?...

- Xin lỗi cháu, bác phải hủy bỏ hôn ước này.

Định Y tròn mắt.

- Tại sao? Ai có thể xứng đáng hơn con chứ? Chẳn lẻ là cô ta? - Định Y chỉ về phía cô.

- Đúng, cô ấy là người mà tôi yêu. Người mà tôi muốn dành trọn cả cuộc đời mình để bảo vệ. - hắn tiến đến nắm tay cô, cô định giật ra thì bị hắn siết lại.

Cô liếc xéo hắn.

- Tôi biết ngay là con hồ ly như cô sẽ giờ trò mà. Bác trai, cô ta chỉ là thư ký của anh ấy thôi, anh ấy muốn từ chối hôn sự này nên mới nhờ cô ta đóng giả. Con không tin chuyện này là thật.

- Chuyện này có Thật không? - Chủ tịch Lâm hỏi.

- Con đã nói, cô ấy là Cháu gái của chủ tịch Trần Gia. Nếu mọi người không tin cứ hỏi cô ấy.

- Có phải con là cháu gái của Trần lão phu nhân không?

Cô gật đầu. Định y lên giọng...

- Đúng là nói dối không chớp mắt. Được thôi, tiểu thư xuất thân từ gia đình gia giáo chắc chắn phải biết một loại nhạc cụ. Nhân hôm nay tôi muốn xem cô tài giỏi như thế nào.

Cô kéo tay áo hắn ra hiệu.

- À, hôm nay tôi nghĩ không phải dịp. Cô ấy vừa bị thương ở tay nên e rằng không thể chấp nhận lời đề nghị. - hắn chậm rãi trả lời.

- Được, Không khí tiệc hôm nay quả thật là thú vị. Cô có thể nhảy một điệu Vans cho tôi mở mang tầm mắt được không?

Cô lại kéo tay áo hắn.

- À, chân cô ấy...

- Vừa rồi em thấy chân cô ấy đi rất bình thường, đừng nói với tôi là chân cô đang bị thương đấy nhé. - Định Y mĩm cười nhìn cô.

Hắn im lặng lúc lâu. Cô thì liên tục kéo tay áo hắn.

- Được, tôi và cô ấy sẽ cùng nhảy. -Nói rồi Hắn nắm tay cô bước ra khoảng trống.

Nhạc nổi lên...

- Này, tôi không phải cháu gái chủ tịch nên tôi không biết nhảy đâu. Vans là gì tôi còn không biết thì làm sao nhảy được.

- Cô cứ theo tôi, Vans là vua của các điệu nhảy. Vans còn gọi là điệu nhảy tình nhân,giữa hai người phải có mối liên kết với nhau mới tạo ra những bước nhảy hoàn mỹ, với Vans không phải biết hay không biết mà là phối hợp hay không phối hợp. Chỉ cần cô phối hợp tốt với tôi trong từng bước chân thì điệu Vans sẽ trở nên hoàn hảo.

Sao khi nghe hắn nói, cô như chìm đắm vào thế giới chỉ có hai người. Tiếng nhạc du dương, từng bước chân như cùng nhịp đập của tim. Cứ thế cô và hắn cùng nhau nhảy đến hết bài trong tiếng hô hào của mọi người.

Định Y tức giận bỏ đi.

Kết thúc bài, mọi người đều vỗ tay chúc mừng. Chủ tịch Lâm và người đàn ông mỉm cười.

Cô cúi đầu.

- Con trai, ta thấy con chọn đúng người rồi. Cô gái này vừa xinh đẹp vừa tài giỏi lại dịu dàng. Ta chấp nhận đứa con dâu này.

Cô tròn mắt.

- Con... con dâu? Hai người là...

Hắn xoay sang nhìn cô.

- Đây là bố mẹ của anh. Xin lỗi vì đã không nói cho em biết sớm hơn.

- Bố... bố mẹ? - cô đứng hình.

Hai người phá lên cười.

- Thôi được rồi, coi như mọi chuyện giải quyết xong. Ông bà già này an tâm giao con trai của ta cho con rồi.

- Giao? Cho con?

- Thôi, hai con cứ ở đây. Bố và mẹ phải gặp chủ tịch Trương bàn việc. Lần sau nhất định phải đến dùng cơm cùng gia đình ta. - nói rồi hai người bước đi.

Hắn nhìn cô vỗ tay khoái chí.

- Tôi e rằng vở kịch này sẽ tiếp tục kéo dài.

- Hết chap -


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.