Hồn Ma Che Dù

Chương 93




Quản gia Mộ ôm Mộ Vân Thấm, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của cô ấy, giống như là một người ông che chở cháu gái của mình vậy. Có thể thấy được ông già này yêu mến người con gái này như thế nào.

“Không cần sợ, không có việc gì nhân, một cuộn băng mà thôi.”

Tuy rằng nói chỉ là một cuộn băng, nhưng bọn họ quả thật là đụng phải đồ vật nguy hiểm, muốn khiến cho con ma này bị đuổi đi hoặc là diệt trừ, ai mà biết sẽ có thể xảy ra được chuyện gì nữa?

Đương nhiên, cũng là vì thể hiện ra tầm quan trọng về năng lực của tôi.

Tôi một ngụm cắn nửa quả chuối tiêu, một bên vừa ăn, một bên chỉ vào màn hình nói: ” Thứ đồ vật mà các người muốn thấy cũng đã thấy được, có muốn tôi ra tay giúp đỡ hay không, tự mình suy nghĩ mà làm.”

Nói xong, tôi vùi đầu vào tiếp tục ăn, cũng không liếc mắt nhìn bọn họ.

Hừ, vừa rồi còn không phải không thèm liếc nhìn tôi sao? Bây giờ cho các người biết cái gì gọi là có thực lực, không có tôi, để xem các người đi đầu mà tìm người khu ma trừ quỷ.

Mộ Vân Thấm nhìn tôi, cong miệng lên, “Anh, hừm, nói anh đấy, nhanh nhanh đi theo tôi một chuyến, giúp tôi xem cái thứ đồ bẩn thỉu kia, rồi đuổi nó đi đi.”

Ha ha, đây mà là giọng điệu cầu người khác giúp hay sao? Thật ra đây là lần đầu tiên nghe được có một người còn dùng kiểu nói cường ngạnh như thế để đi cầu người khác giúp đỡ đấy nha.

Tôi ném vỏ chuối xuống bàn, vỗ vỗ tay rồi, đứng lên.” Mấy người nếu như đã không có cái thành ý mà nói, tôi cũng sẽ không miễn cưỡng nữa, gút bai không gặp lại.”

Tôi đi hướng ra phía bên ngoài cửa.

Thật ra là tôi cũng không phải là thật sự đi, chuyện này cũng giống như là khi đi mua đồ mà trả giá vậy, chờ tới lúc bạn chuẩn bị đi, người bán mới gọi lại để mà bán cho bạn cái giá mà bạn vừa trả giá lúc nãy. (ND: chuẩn đấy, ad đi mua đồ tòan thế, nhưng là ở nhà ad thôi nha:V chứ đừng có ra chợ đông xuân hà nội mà trả giá nhé, ăn đập sml đấy:3)

Quả nhiên, Quản gia Mộ gọi tôi lại, nhưng cũng không gọi bằng tên tôi mà là nói ra một con số.

“Năm mươi vạn.”

Tôi đang đợi ông ta mở miệng, cho nên khi Quản gia Mộ mở miệng, tôi liền đứng lại.

Quay đầu, tôi ra vẻ khó hiểu, hỏi: “Cái gì mà năm mươi vạn?”

“Anh diệt trừ con ma kia, chúng tôi sẽ trả cho anh năm mươi vạn.”

A hí hí hí, thế này là được rồi. Chỉ cần có thành ý, tôi sẽ có thể nói chuyện với các người một cách tốt tốt thôi.

“Được, điều kiện này có thể, còn chờ cái gì nữa, mau đem chuyện này kể lại cho tôi kỹ càng một chút đi.”

Quản gia Mộ lôi kéo tay Mộ Vân Thấm ra hướng cửa, vừa đi vừa nói chuyện: “Cùng nhau đi nàoo, dưới tầng có xe, chúng ta lên xe rồi từ từ nói chuyện.”

Trở về gấp như vậy? Cái ông già này cũng thật là.

Quản gia Mộ liếc nhìn tôi, giống như là xem thấu suy nghĩ trong nội tâm của tối. Sau đó nói: “Chủ yếu ở dưới tầng còn có hai người, cũng là tôi tìm đến để bảo vệ Vân nhi. Tôi nghĩ là nên đem việc này kể lại nói cho mọi người nghe trong một lần, chứ nói cho từng người lại quá phiền phức.”

Nói cũng đúng, tôi hướng dư bân phất phất tay, “Lần sau có cơ hội tôi mời anh ăn cơm, tên hoàng qua (Dưa leo).”

Dư bân gật gật đầu, “anh cũng có lương tâm đấy.”

Đi xuống tầng, có một người đang cầm một cái dù màu đen che nắng cho một già một trẻ kia. Xem chất liệu gỗ của cái dù kia cũng là thượng phẩm.

Người có tiền đúng thật là tùy hứng, đi ra khỏi nhà hứng chút anh nắng cũng không muốn, nhưng người này chính là cả ngày ở trong râm mát, ánh mặt trời không chiếu tới, mới có thể rước đến những thứ đồ vật không sạch sẽ như thế này. Thật là, tôi còn muốn chính mình đi phơi nắng để xua đi tà khí. (ND: ai ở hà nội 12h trưa ra ngoài phơi nắng để xua tà khí nhé ^^)

Theo sau, ba người chúng tôi lên một chiếc xe Lincoln. Mộ Vân Thấm cùng với tổng quản ngồi, mà bên cạnh tôi có một đôi nam nữ trung niên.

Nữ có khuôn mặt cứng rắn, không giận tự uy, cả người mặc quân áo thanh mát, trước ngực có một đôi bóng thịt hình cầu hận không thể nhảy ra khỏi áo. Nam là một lão già khọm khẹm, cả người mặc quần áo vải màu trắng, ánh mắt nhìn chằm chằm lên người cô gái kia, một chút cũng không rời ánh mắt.

“Giới thiệu một chút, này hai vị chính là đồng nghiệp của anh, mấy người sau này sẽ cùng nhau phụ trách bảo vệ an toàn cho Vân Nhi.” Quản gia Mộ nói với tôi.

Trải qua giới thiệu đơn giản, tôi biết được một chút về hai người này.Nữ tên là Lưu Loan, đai đen tam đẳng Katate, Lão gì khọm khẹm tên là Hoàng Thiên Kiên Quyết, là quyền pháp cổ đại sư Trung Quốc, từng so tay với mấy trăm người mĩ quốc cao thủ.

Khi Quản gia Mộ giới thiệu về tôi, chính là đơn giản dùng một câu “Trảo quỷ đại sư” đơn giản tóm gọn, tôi rõ ràng nhìn thấy Lưu Loan cùng Hoàng Thiên Kiên Quyết trong ánh mắt và vẻ mặt không tự giác mà toát ra một tia hèn mọn.

Lại khinh thường tôi sao, a, các người có biết hay không lần này gặp được chính là gì? Cũng không phải là dùng quyền cước có thể giải quyết được.

Được, vậy xem ra về sau tôi cũng chỉ sợ phải tự thân một mình hành động, hai vị này cũng không có một chút ý định nào muốn hợp tác với tôi.

Quản gia Mộ giới thiệu nhiệm vụ nói: “Là như thế này, tôi ở trường học có một gian phòng bốn người, buồng trong có thể ở hai người, gian ngoài cũng có thể ở hai người. Vân nhi cùng lưu loan ở buồng trong, hoàng thiên kiên quyết cùng xong diễm ở tại gian ngoài.”

Từ từ, tôi nghĩ nghĩ một chút, này không phải là tôi phải ở tại ký túc xá của nữ sinh chứ?

Quản gia Mộ nói tiếp: “Lưu loan 24 giờ bên người bảo vệ Vân nhi, hoàng thiên kiên quyết đi tìm tất cả người có mưu đồ gây rối cho Vân nhi, về phần Xong Diễm, tôi sẽ không giao nhiệm vụ cho anh, nên làm như thế nào để đối phó với thứ kia, anh là người trong anh biết rõ hơn tôi.”

Phân chia nhiệm vụ xong, chúng tôi chính thức bước trên con đường đi học ……..

Xe đi đại khái khoảng một giờ, đi đến trường học của Mộ Vân Thấm.

Trường học kiến thiết thực sự xa xỉ, chiếm diện tích đất cũng rất lớn, bên trong học sinh ăn mặc cực kỳ mốt, có thể nhìn ra đây là một trường học quý sờ tộc, ở trong trường từ học sinh đến cha me, nhất định đều là người có tiền.

Xuống xe, Quản gia Mộ đối chúng tôi nói rõ: “Vân nhi liền giao cho mọi người, tôi sẽ đưa số di động đưa cho mọi người, nếu như có chuyện gì liền trực tiếp gọi điện thoại cho tôi, tùy thời gọi đến.”

Mộ Vân Thấm xuống xe, đưa cây dù đen cho tôi, “Anh, giúp tôi bung dù.”

Con nhóc con, ranh con, nhãi con, tôi cũng không phải là người hầu của cô!

Quên đi, xem như ở năm mươi vạn, nhịn.

Mở dù, đi trong vườn trường đường đá, xung quanh truyền đến anh mắt khắc thường. Đồng thời tôi còn nghe được có người đang nhỏ giọng nghị luận:

“Các ngươi mau nhìn xem, là Mộ Vân Thấm.”

“Chính là người bị quỷ quấn quít lấy sao?”

“Cô ấy làm sao còn dám quay về trường học, không sợ bị ma quỷ trên thân hại ư?”

Chỉ thế thôi thì lời nói cũng coi như là bình thường, nhưng lời của một nam sinh nói ra lại khiến cho tôi chú ý.

“Tôi thấy cô ấy trong mơ cũng con ma kia triềm miên tâm sự thấm kín (Ấy ấy), luyến tiếc cái loại cảm giác này, lại trở về để gọi ma quỷ đó tiếp tục ….. đi? Thực ra không cần phải đi tìm ma quỷ, có thể tìm tôi, tôi có thể thỏa mãn cô ấy, haha.”

Anh ta vừa mới dứt lời, liền phát hiện trước mắt đứng một vị có dáng người xinh đẹp – lưu loan.

Nam sinh nhìn thấy thân hình Lưu Loan đều nhanh chảy nước miếng, “Ơh, đại tỷ, bảo dưỡng nhan sắc quả không tồi, có muốn hay không......”

Anh ta nói còn chưa nói ra. Lưu loan đã cho một quyện nện vào má phải của anh ta, liền nhìn thấy một số răng bay từ trong miệng ra, ở trên không trung có một dáng người xinh đẹp tạo thành một đường cong, tát đát đát đát,rơi xuống trên đường đá.

Nam sinh miệng tất cả đều là máu, một tay che miệng ba, quỳ rạp trên mặt đất, không ngừng run rẩy.

Trong lúc nhất thời, không còn có người dám nhiều lời một câu vô nghĩa nào nữa, lại càng không muốn nghị luận cái gì.

Tôi không ngừng nuốt nước miếng, mẹ của ló, tôi sau này kiên quyết không cùng người đàn bà này chuyện, một câu không hợp ý, răng của tôi cũng khó bảo toàn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.