Hồn Ma Che Dù

Chương 9




Dư Bần đưa tay lên gãi đầu, "Một tán nhân? Chưa từng nghe qua.... "

Tôi không để ý đến anh ta, dòng họ chúng tôi trước đây cũng chỉ là một môn phái nhỏ, chưa từng nghe qua cũng là bình thường. Đột nhiên, Dư Bần đi đến trước mặt tôi, cởi áo tôi ra, xé miếng vải trên ngực tôi ra. Tôi hoảng sợ lùi lại hai bước, chỉ vào anh ta mắng: "Dư Bần, anh chán sống rồi à? "

Dư Bần hừ một tiếng, nói: "Khó trách lần đầu tiên ta thấy anh, đã cảm thấy trên người của anh có oán khí vô cùng nặng, thì ra trên người của anh rất kỳ quặc, nói, anh là người hay là quỷ? "

Trên người của tôi có oán khí vô cùng nặng? Lúc trước ma nữ váy đỏ cũng nói với tôi như vậy, bây giờ Dư Bần cũng nói y như như vậy, xem ra chuyện này không thể là giả. Tại sao tôi lại có oán khí nặng như vậy, có thời gian tôi phải điều tra kỹ lưỡng. Nhưng bây giờ, tôi phải giải thích rõ ràng với Dư Bần, nếu không anh ta sẽ không bỏ qua cho tôi.

Vì vậy tôi đưa chuyện ma nữ váy đỏ nói ngắn gọn với anh ta, Dư Bần cảm thấy rất ngạc nhiên khi nghe tôi nói, đột nhiên anh ta nhanh chóng kết luận rằng con mắt trên ngực tôi không liên quan gì tới ma nữ váy đỏ. Bởi vì con mắt này phát phát ra oán khí không phải tầm thường, cô hồn giã quỷ không thể nào sánh bằng.

Tôi cũng biết ma nữ váy đỏ không liên quan tới việc này, nhưng nó liên quan tới ai? Dư Bần cũng không biết, anh đã làm đạo sĩ hơn chục năm, và cũng không thể giải thích tại sao. Trên đời này có quá nhiều thứ mà con người không cách nào biết được.

Nhưng có một điều chắc chắn, con mắt trên ngực tôi đang phát ra oán khí mọi lúc, mọi nơi, nếu cứ để nó tiếp tục phát ra như vậy, không quá ba ngày, tất cả bạn bè bên cạnh tôi chắc chỉ đến từ Âm phủ. Đến lúc đó tôi chỉ sợ cái mạng nhỏ này cũng giữ không được.

"Vậy anh có cách chữa sao? " Tôi hỏi.

Dư Bần sờ lên chòm râu dê trên mặt anh ta, nói: "Căn bản không biết con mắt này từ đâu mà đến, e là không thể chữa khỏi hoàn toàn, nhưng tôi có biện pháp giúp anh giảm bớt oán khí phát ra. " Tôi nghe xong thích thú, có thể giảm bớt một chút oán khí cũng là tốt rồi, vì vậy tôi đã nhờ anh ta giúp.

Dư Bần cắn ngón trỏ tay trái của mình, tháo hẳn miếng vải trên ngực tôi, sau đó vẽ lên một hình rất kỳ quái. Vì tôi đã nhìn thấy cảnh anh ta giả vờ lừa gạt những người dân kia, cho nên tôi vẫn nghi ngờ liệu anh ta có đạo thuật của Mao Sơn hay không, trước hết cứ để anh ta thử xem sao, dù gì cũng không có gì nguy hiểm.

Sau khi vẽ xong, Dư Bần mút ngón tay, nói: "Được rồi, bây giờ oán khí phát ra đã ít hơn nhiều, nhưng trị phần ngọn không trị được phần gốc, anh ít nhiều vẫn sẽ thu hút một số thứ không sạch sẽ. Cũng may bản thân anh cũng là người trong nghề, thu hút một vài tiểu quỷ, chắc hẳn cũng có thể có thể đối phó được. "

"Cảm ơn. " Mặc kệ anh ta nói là thật hay là giả, tôi vẫn phải nói cảm ơn anh ta. Tôi buộc lại tấm vải trước ngực và mặc lại áo, đem chuyện riêng gác qua một bên, tập trung tất cả vào con quái vật lột da kia

Dư Bần nói anh ta được cảnh sát mời tới trợ giúp phá án, anh ta đã theo dõi vụ án lột da được một tháng, đã vất vả tìm thấy một vài chứng cứ, tối hôm nay đã theo dõi mà tìm tới đây, nhưng không nghĩ là đã tới chậm một bước, lại để cho quái vật chạy mất.

Tôi lấy một cành cây, nhặt bộ da trên mặt đất, nói: "Khả năng anh cũng không có tới muộn. "

Tôi đưa lên trước mặt Dư Bần, để cho anh ta nhìn lớp da đang bong tróc kia, sau khi thảo luận,so sánh với Dư Bần, là da của Lưu Quyền Thế đã chết đêm qua. Quái vật kia tại sao phải dẫn tôi tới nơi này? Có phải hoàn toàn là vì tìm một nơi vắng vẻ để giải quyết sao?

Nhớ lại một loạt hành động của cô gái từ khi lên xe, tôi xác định một số điều.

Trên thực tế có rất nhiều ác quỷ, đều là khi còn sống chết thảm về sau sinh ra oán khí quá nặng, oán khí này đã thúc đẩy bọn họ ở lại nhân gian trả thù người đã giết hại mình. Mà thủ đoạn giết người, thường sẽ dùng lại cách mà họ đã bị giết hại, gọi là: Khôi phục hiện trường

Chính là để cho hung thủ trở lại hiện trường gây án, cùng một người, cùng một cảnh, điều khác biệt là kẻ giết người ban đầu giờ trở thành người bị giết, và rồi kẻ giết người sẽ chết trong sợ hãi và tuyệt vọng. Đây là thủ đoạn rất nhiều Lệ Quỷ thích dùng. (Lệ Quỷ - Hồn ma chết oan)

Đôi khi bọn họ cũng sẽ dùng thủ đoạn này để giết những người có đặc điểm giống với kẻ giết người.

Chân tướng sự việc càng ngày càng rõ ràng, rất có thể cô gái váy trắng kia bị một tay tài xế taxi hại chết, mà tôi giả làm tài xế taxi, đây là một đặc điểm giống. Điều khiến tôi chắc chắn hơn là thời gian xảy ra của nạn nhân nên là khoảng thời gian này, cho nên tôi mới có thể gặp được ma nữ kia.

Nếu một hồn ma nữ cũng sử dụng phương pháp khôi phục lại hiện trường mà tôi đã nói, điều đó chứng tỏ, cô ta đã bắt một chiếc taxi ven đường vào buổi tối, sau đó bị tài xế taxi dẫn tới nơi mà bây giờ tôi đang đứng, và bị sát hại tại đây.

Gió lạnh thổi qua, đầu óc tôi dường như tỉnh táo hơn rất nhiều, như vậy xem ra thi thể cô gái kia có lẽ đang gần đây.

- ---Lời người dịch: Suy luận như Conan:v----

Tôi đem suy nghĩ của tôi nói với Dư Bần, anh ta cũng đồng ý với giả thuyết của tôi, vì vậy hai người chúng tôi đã tìm kiếm dọc theo ven đường.

Chúng tôi một người cầm một cái đèn pin, chia nhau ra tìm kiếm cẩn thận, sau khoảng mười phút, Dư Bần từ xa hét lên: "Ai kia…, mau qua đây xem. "

Tôi chạy tới và nhận được cái gì đó từ anh ta: "Tôi là Xong Diễm, không gọi là ai kia. Nói xem, anh đã thấy cái gì. " Không đợi Dư Bần trả lời, tôi đã hiểu ngay.

Phía trước là một cánh đồng ngô, trong đó có một vùng ngô bị dạt xuống. Chúng tôi soi đèn đi vào xem, thấy một đôi giày cao gót. Tôi xoay người nhặt đôi giày cao gót lên, soi đèn pin vào, gật gật đầu nói: "Đây chắc chắn là hiện trường vụ án. "

Tôi tiếp tục tìm kiếm, phát hiện ngay bên cạnh có một khoảng đất tơi xốp hơn các vùng khác, như là vừa bị đào lên.

Tôi gọi Dư Bần đến, hai người cùng ngậm đèn pin vào miệng, xắn áo lên bắt tay vào đào bới. Bởi vì trước đó tôi không nghĩ sẽ phải đào đất, cho nên cũng không chuẩn chuẩn bị cái xẻng hay các dụng cụ đào đất, chỉ có thể lấy tay.

Đợi đến lúc khe hở móng tay chúng tôi đều chất đầy bùn đất, trên đầu mồ hôi đầm đìa, rốt cuộc đã đào được thứ gì đó —— một cái chiếu rơm. Tôi với Dư Bần đem chiếu rơm từ dưới hố lên, mở ra vừa nhìn, là thi thể một cô gái khỏa thân, bên trong còn có vài mảnh quần áo của cô ta. Tôi nhìn kỹ mặt mũi cô ta, không phải là cô gái lúc nãy ngồi xe tôi đây ư?

Dư Bần cởi áo khoác che thi thể, thở dài một hơi, sau đó lấy điếu thuốc ra, bắt đầu hút.

Anh ta đưa một điếu cho tôi, tôi khoát tay, không cần, từ túi quần lấy ra một mảnh kẹo cao su. Tôi có ngưỡng mộ người bạn đạo trưởng này một chút, người như anh ta toàn thân đều là vàng, thế nhưng lại có thể không ngần ngại xắn tay bới đất, ngay cả khi bộ đồ vàng của anh ta bẩn hết cũng không quan tâm.

Anh ta thích thể hiện sự giàu có của mình, nhưng lại không ngại bẩn vàng. Đây là chút hiểu biết của tôi về anh ta.

Dư Bần hút hết một điếu, buồn bã nói: "Lần này chúng ta đã gặp phải cốt nữ, không dễ xử lý rồi. "

Cốt nữ? Cái gì cốt nữ? Tôi không hiểu, ngớ ngẩn nhìn anh ta, hỏi cốt nữ kia rốt cuộc là gì. Dư Bần nhìn tôi như một thằng ngốc, nói: "Anh không phải đã học qua pháp thuật ư? Tại sao một khái niệm bình thường vậy cũng không hiểu. "

Tôi nói với anh ta rằng khi tôi còn là một đứa trẻ, tôi chỉ học pháp thuật từ cha, làm thế nào để bắt ma và xua đuổi tà ma, nhưng tôi thực sự không biết nhiều về ma, và tôi không thể biết ma thuộc loại nào.

Dư Bần gật gật đầu, nói: "Tôi sẽ giải thích cho cho anh một chút, cốt nữ chính là khi còn sống chịu khổ chà đạp, chết vì uất ức, sau khi chết sẽ hóa thành Lệ Quỷ đi giết người. Họ sẽ lột da kẻ giết người rồi mang lên mình, thủ đoạn tàn nhẫn khủng khiếp. "

"Lợi hại như vậy? Vậy có cách giải quyết không? "

Dư Bần gật gật đầu, nghiêm trọng nói: "Biện pháp thì có, nhưng cái đó là phải đem hồn ma cốt nữ bên ngoài phong ấn vào trong thi thể, rồi hỏa thiêu. "

Chỉ cần có biện pháp, vậy là dễ xử lý rồi. Điều mọi người sợ nhất là lâm vào bước đường cùng.

Tôi ôm lấy cái chiếu hướng về phía chiếc Ferrari màu vàng của Dư Bần, Dư Bần vội vàng lôi tôi: "Này, anh muốn làm gì vậy? " Tôi nhếch môi vui vẻ, "Làm gì vậy? Đương nhiên là dùng xe của anh, đuổi theo cốt nữ..., nếu để cô ta tìm được người bị hại kế tiếp thì phải làm sao? "

Dư Bần vẻ mặt mất hứng, "Vậy sao anh không đi xe của mình, dùng xe của tôi làm gì? "

Tôi nói: "Xe của anh nhanh hơn..., đừng nói nhảm nữa, nhanh lên. "

Nói xong, tôi liền ôm chiếu đi, bị vấp ngã, thấy một thứ gì đó trong tay thi thể rơi ra, tôi cúi đầu nhìn, là một cái móng tay.

Dư Bần đi lên nhặt móng tay, nói: "Hẳn là người chết đã lấy được khi bị làm nhục, móng tay có thể giúp chúng ta tìm ra được hung thủ. "


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.