Hồn Ma Che Dù

Chương 77




Mặc kệ Nhâm lão thái có phải muốn giết chết tôi hay không, tôi bây giờ cũng không muốn tiếp tục ở lại, tôi đối với nơi này cũng không quen thuộc, địa lý vị trí lại rất mơ hồ, ở chỗ này động thủ, tôi sẽ bị chịu thiệt.

Tôi tiếp tục đi lên tầng, trở lại phòng của Dịch Khôn.

Mở phòng ra, phát hiện trong phòng tối đen như mực, hơn nữa mùi ẩm mốc còn rất nặng.

Lúc trước khi tôi rời khỏi vẫn còn tốt, tại sao trong nháy mắt, trong phòng lại xuất hiện nấm mốc, mùi khó ngửi.

Vừa mới ở trong nhà của Nhâm lão thái một lúc lâu ngửi mùi nước tiểu, cái mũi đã cảm thấy không thoải mái, ai mà ngờ đến, khi trở lại phòng của Dịch Khôn, lại ngửi thấy mùi mốc meo.

Ngày này, thật đúng là xui xẻo.

Tôi cao giọng nói: “Dịch Khôn, tên nhóc nhà anh đang làm cái gì, đèn cũng không mở, ngủ sao? Còn nữa, cái mùi ẩm mốc này là xảy ra chuyện gì vậy?”

Trong phòng ngoại trừ giọng nói của tôi ra, cũng không còn có âm thanh gì khác. Im ắng….

Sao lại thế này, Dịch Khôn anh ta bị làm sao, chẳng lẽ thật sự mệt mỏi và đang ngủ?

Tôi nghĩ tới sáu con ma vẫn đi theo dịch khôn, không ngừng hấp thu dương khí của dịch khôn, từ điều đó đến xem, dịch không có thể cảm thấy mệt mỏi dã rời, cũng là một chuyện rất bình thường.

Mặc kệ nói như thế nào, trước hết tôi cứ bật đèn lên đã, căn phòng tối đen như mực làm cho tôi cảm giác không dễ chịu chút nào.

Tôi sờ soạng đi đến chỗ công tắc mở đèn, tay sờ soạng tìm công tắc, đúng lúc này, một bàn tay lạnh lẽo từ trong bóng tối vươn ra. Vừa đúng chạm bào tay đang mò công tắc của tôi.

Từ xúc cảm của làn da truyền đến, cái tay kia thật sự lạnh lẽo, lạnh lẽo. Đến mức không phải là tay của một người bình thường nên có, có lẽ, đó là một người bạn đến từ âm phủ?

Từ kinh nghiệm trong quá khứ nói cho tôi biết, càng là gặp được tình huống như vậy càng không thể sợ hãi, sốt ruột, như vậy bạn sẽ là người sợ ma, muốn không chết cũng rất khó khăn.

Bình tĩnh, trấn định, tuy rằng trên người không mang theo thứ gì đuổi quỷ, nhưng tôi có một chút pháp thuật có thể dùng để bắt quỷ, việc này còn chưa coi là xấu nhất.

Còn nữa nói, con mắt trên ngực của tôi, sẽ ở lúc tôi bị nguy hiểm nhất cứu tôi một mạng, cho nên bây giờ cũng không cần phải lo lắng về vấn đề sinh tử.

Đầu tiên phải làm rõ có cái gì chạm vào tay tôi.

Cũng may tay của tôi đã sắp chạm vào công tắc đèn điện, chỉ cần tôi ấn xuống, có thể mở ra được đèn. Tôi suy nghĩ muốn dùng lực ấn xuống, ai ngờ cái tay lạnh lẽo kia giống như là biết được ý định của tôi, lập tức hất tay tôi rớt ra từ trên công tắc điện.

Người đó sức lực rất lớn, tôi hoàn toàn chống đỡ không được.

Bỗng nhiên, trong bóng đêm truyền đến giọng nói mỏng manh của một người con trai: “Không cần bật đèn.”

Tuy rằng nhìn không nhìn thấy dáng vẻ của đối phương, nhưng bằng vào giọng nói, tôi đã nghe được đó là Dịch Khôn.

Là Dịch Khôn bắt được tay của tôi.

Tôi cũng nhẹ giọng hỏi anh ta: “Vì sao?”

Dịch Khôn lôi kéo tay của tôi, đưa tôi tiến vào một gian nhỏ, sau đó đóng cửa cho thật kỹ, lại bịp thêm một tầng vải, cuối cùng, anh ta châm lên một ngọn nến, đem gian nhỏ chiếu sáng lên.

Tôi hỏi anh ta: “Anh đang làm gì, thần thần bí bí? Tại sao không thể bật đèn?”

Dịch khôn nói với tôi: “Không thể bật đèn, bởi vì bọn họ sợ hãi ánh sáng.”

“Bọn họ? Bọn họ là ai?”

Dịch Khôn giảo hoạt cười, nói với tôi: “Lỗ hậu ơi lỗ hậu, anh là người chuyên nghiệp trong nghề này, làm sao có thể không biết bọn họ là ai.”

Sau khi nghe được những lời nói như vậy, tôi liền rõ ràng mạch, “bọn họ” trong lời nói của dịch Không, đoán chừng chính là sáu con ma nhỏ lúc nãy tôi nhìn thấy đi.

Tôi nói nói: “Bọn họ lúc mới tối còn vui vẻ, ở dưới ánh đèn cũng không gặp phản ứng gì, tại sao bây giờ lại không được?”

Dịch Khôn đầu tiên là kinh ngạc nhìn tôi, tiếp theo không khỏi mỉm cười, nói: “Thì ra lúc ấy anh cũng đã phát hiện rồi, không kỳ lạ, nếu như mà ngay cả bọn họ mà anh còn không phát hiện được, đạo hạnh liền rất thấp, cũng không giúp tôi được.” Anh ta nuốt nước miếng, tiếp tục nói:” tôi cũng không lừa anh, lúc chạng vạng tối, tôi dùng dương khí cung cấp cho bọn họ,mới có thể để bọn họ vui vẻ dưới ánh sáng, bây giờ anh cũng thấy đấy, tôi đã mệt mỏi thành cái dạng này, nếu lại dùng dương khí cung cấp cho bọn họ, chỉ sợ là tôi sẽ bị hút khô.”

Dịch Khôn nói rất đúng, bây giờ tôi nhìn thấy Dịch Khôn, đôi mắt đều xuất hiện cuồng thâm, sắc mặt so với giấy còn muốn trắng hơn, trên trán đổ đầy mồ hôi, môi đã nứt nẻ ra.

Cái này là bộ dạng bị hút dương khí mà kiệt sức đi.

“Anh đã biết bọn họ hấp thụ dương khí của mình, vì sao còn tùy ý để bọn họ làm như vậy?” Tôi hỏi.

Dịch Khôn không có trực tiếp trả lời tôi, mà là nói: “Anh trước hết lấy rượu thịt cho tôi ăn một chút, tôi bây giờ rất đói bụng, cần bổ sung thể lực, tôi vừa ăn vừa nói.”

“Được.”

Bởi vì bên trong gian nhỏ không có bàn, tôi đem rượu và thức ăn để ra mặt đất, Dịch Khôn cũng không để ý, cầm lấy chiếc đũa bưng cơm lên, gắp đồ ăn, ăn liên tục.”

Bởi vì món ăn mặn đặc biệt kia là con gà nướng, đều bị Nhâm lão thái ăn gần, cho nên chỉ còn lại có một ít thức ăn chay đưa cho dịch khôn.

Dịch Khôn ăn trong chốc lát, có chút oán giận nói với tôi: “Anh không thể mua thêm được hai món ăn mặn sao? Tất cả đều là đồ ăn chay, ăn không hợp chút nào.”

“Có ăn thì liền ăn đi.”

Chờ sau khi ăn xong, Dịch Khôn lại làm thêm hai chai bia nữa, lúc này mới thoải mái hơn rất nhiều, cả người cũng khôi phục chút sức lực.

“Bây giờ có thể nói cho tôi biết, anh vì sao phải nuôi sáu con ma nhỏ?”

Dịch Khôn gật gật đầu, nói: “Sáu con ma nhỏ bên ngoài kia, là tôi năm đó sau khi ra khỏi thôn, ở công trường gặp được.”

Tôi nghĩ nghĩ, Dịch Khôn năm đó rời đi cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, mà đám ma nhỏ này cũng khoảng mười năm mười sáu tuổi, tuổi mấy người cũng xấp xỉ nhau, quen cũng rất dễ dàng, không biết là công trường nào, lại dùng lao động là trẻ em, cũng quá là kỳ cục.

Dịch khôn tiếp tục nói: “Chúng tôi rất nhanh bắt chuyện với nhau và trở thành bạn bè tốt, bảy người như hình với bóng, ăn ở đều cùng một chỗ.”

Uhm, nhìn qua, bọn họ quả thật là bạn bè tốt.

“Chính là sau đó, công trường bắt đầu cắt xén tiền lương, không phát cho chúng tôi tiền công. Chúng tôi bảy người đi tìm chủ thầu đòi nợ, kết quả chủ thầu nhìn chúng tôi nhỏ tuổi, dễ bắt nạt, tìm người đánh chúng tôi. Mà sau người bạn của chúng tôi, ai cũng bị thương nặng, bởi vì không có tiền gọi thầy thuốc, qua vài ngày liền chết. Tôi bị thương nhẹ nhất, dựa vào xin tiền cơm vượt qua hai tháng, mới bảo toàn được cái mạng.”

Tôi nghe xong cái này, tức giận nóng cả mặt, làm chủ thầu này có lẽ không phải là người đi…

Dịch khôn nói: “Tôi từng có ý báo cảnh sát, nhưng cảnh sát lại nói người không phải bọn họ đánh chết, bọn họ chỉ là đả thương, bồi thường một ít tiền thuốc men là xong xuôi. Càng tức giận hơn là, ngay cả tiền thuốc men do chính miệng chủ thầu đồng ý, cũng không đưa, tôi cũng không dám đi đòi, sợ lại bị đánh.”

“Chúng tôi bảy người đều là không cha không mẹ, cũng không ai chăm sóc không ai đau lòng, sống nương tựa lẫn nhau, cuối cùng còn rơi xuống kết cục này.”

Dịch Khôn đột nhiên mở to hai mắt nhìn, nói: “Vốn tôi đã cho rằng khi tôi còn sống thêm sẽ bi thảm như vậy, thẳng đến một ngày, sáu người bạn ấy lại đến bên người tôi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.