Hồn Ma Che Dù

Chương 71




“Ngươi là ai?” Tôi không nói thêm lời vô nghĩa, tôi chỉ muốn biết người đó là ai, người đó làm sao biết được chuyện về dù Âm Dương.

Người khách đó đột nhiên nở ra một nụ cười, bỏ cả mũ và kình xuống, nói với tôi: “Như thế nào, làm ông chủ rồi, ngay cả bạn bè cũng không nhận ra?”

Tôi lúc này mới nhìn rõ được mặt, có một chút đen.

“Thì ra là anh.”

Người này tên là Dịch Khôn, là một người bạn nối khố của tôi khi vẫn còn ở trong thôn. Nhà của chúng tôi là một đại thế hệ tán nhân, tróc quỷ trừ tà, những điều này mọi người ổ trong thôn đều biết được, cho nên Dịch Khôn đương nhiên cũng biết chuyện tôi có dù Âm Dương.

Khi trước chúng tôi vui đùa rất vui vẻ, nhưng là sau khi anh ta đi ra ngoài làm công, cũng không nghe được tin tức của anh ta nữa. Thật không ngờ, bây giờ anh ta tại sao lại vô duyên vô cớ xuất hiện ở trước mặt của tôi.

“Anh không phải là đang ở bên ngoài làm công sao?” Tôi hỏi.

Dịch Khôn tìm một cái ghế ngồi xuống, hahaa, anh ta cũng thật là tự giác.

Anh ta nói: “Ở bên ngoài phiêu bạc nhiều như vậy năm, mệt mỏi quá, về với ông bà một chút, à không, mới vừa ở công trường gần đây tìm việc. Tôi ở trong thôn nghe nói anh ở trong thành phố mở cửa hàng bán dù, vừa hay chỗ của tôi cũng ở gần, cho nên đến nhìn một chút.”

“Thế nào, làm ăn cũng tốt đó chứ.”

Tôi cũng kéo một cái ghế ngồi xuống, thở dài: “Tốt cái gì, trên không ra trên dưới không ra dưới, vừa đủ để sống tạm.” Tôi nói cũng là thật, một tháng cũng chỉ được một chút tiền, một năm cũng tích không được mấy vạn, đến bây giờ tiền lấy vợ cũng còn chưa đủ, thật là uất ức.

Dịch Khôn nở ra một nụ cười, “Người ấy, cũng không dễ dàng, từ từ sẽ đủ thôi. Buổi tối có rảnh không?”

“Có, tôi cũng không có gì chuyện làm.”

“Uh, tôi đi ra ngồi một chút, chúng ta đã lâu chưa gặp lại, tụ tập một chút.”

Tôi một lời đồng ý, không thành vấn đề, ok.

Quay đầu lại nhìn, đúng là trời cũng không còn sớm, hơn nữa hôm nay cũng không giống như bán được thêm, bây giờ tôi đóng lại cửa hàng, cung đi cùng Dịch Khôn.

Dịch Khôn vừa đi vừa cười, “Lỗ hậu, lỗ hậu, tính cách anh vẫn không thay đổi, vừa nghe có đồ ăn ngon còn đi nhanh hơn cả người khác.”

Trên đường, Dịch Khôn mua một con vịt nướng, bốn hộp rau trộn, còn một rương bia.

Hòm to rương nhỏ, hai người chúng tôi cũng mất rất nhiều sức lực mới đến được chỗ ở của Dịch Khôn.

Vào bên trong cư xá, đi vào phòng 107 tòa nhà.

“Tôi ở trên tầng sáu, không có thang máy, anh kiên trì một chút.” Dịch Khôn nói.

Vì thế chúng tôi lại mang theo đồ ăn rượu, đi lên từng tầng từng tầng.

Mới tiến vào hành lang, tôi đã ngửi thấy một mùi nồng nặc của người đang hóa vàng mã.

Tôi bịt lại cái mũi hỏi: “Đây là ai, ở trong hành lang đốt thứ đó, khó ngửi quá, sặc cả mùi.”

Dịch Khôn cũng tấm tắc lắc đầu, nói: “Là Nhâm lão thái ở tầng năm, mỗi ngày đều đốt, làm cho cả tòa nhà mùi nồng nặc vàng mã, khiên ai cũng oán than. Cũng không thể nói bà ấy, anh vừa nói bà ấy liên khóc, lớn tuổi như vậy, người khác nhìn vào còn tưởng anh làm gì bà ấy vậy.”

Lại là một bà lão.

Tôi thật sự là hết chỗ nói rồi, vừa mới đối phó với Tát Sa Bà, bây giờ lại gặp được một người thích đốt vàng mã Nhâm lão thái, bây giờ mấy người già không đi quảng trước tập thể dục, sao lại thích làm thứ kỳ quái như thế?

“Bà ấy không có việc gì ngồi đốt vàng mã chơi? Hay là do trong nhà vừa có người qua đời vậy?”

Dịch Khôn không ngừng lắc đầu, “Nếu như vậy, chúng tôi cũng không có gì để nói, quan trọng là, việc này so với những cái đó còn phức tạp hơn.”

Phức tạp hơn? Xong rồi, bệnh cũ tôi lại tái phát rồi, tôi thích nghe những thứ linh tinh bên mình.

Có đôi lúc ngay cả tôi cũng cảm thấy hơi ngại, Một người đàn ông, tại sao lại giống như một đứa con gái, luôn thích nghe tám chuyện về người khác. Thế như mà lại đúng là như vậy, vừa nghe được những chuyện như thế này, lòng hiếu kỳ của tôi lại nổi lên.

Con người ai cũng có những tính cách không tốt, tôi cũng có cái tính ấy.

Tôi hỏi: “Rốt cuộc là phức tạp như nào?”

Lúc này Dịch Khôn không trực tiếp nói cho tôi biết, mà là nhìn tôi đầy thâm ý nói: “Ồ, như thế này đi, lên tầng năm, chắc chắn anh sẽ biết câu trả lời.”

Vì vậy tôi bị lòng hiếu kỳ của mình đánh bại, tôi một hơi phòng thẳng lên tầng năm, không uổng phí công sức.

Đến khi tôi đi đến được tầng năm, nhìn thấy Nhâm lão thái trong truyền thuyết.

Bà ấy có con mắt trừng trừng, ánh mắt cực kỳ sắc nhọn, cằm nhọn, đầu cuốn tóc, nhìn dáng vẻ, cũng không hơn bảy mươi tuổi.

Người này vừa nhìn là biết, là loại người tính tình nóng này, không thể trêu vào.

Trên mặt đất để một chậu than, bên trong bốc cháy, nhâm lão thái trong tay cầm tiền giấy, cứ một tệp một tệp bỏ vào trong chậu than, đốt.

Đốt trong chốc lát, tiền giấy trên tay đã đốt hết, bà ấy cầm ra một hình nhân làm bằng cỏ, sau đó lấy dép lê đang đeo cầm trên tay.

Nhâm lão thái để hình nhân bằng cỏ lên mặt đất, sau đó tay phải cầm dép lễ đánh vào hình nhân.

Một bên đánh, bà còn hát: “Đánh đầu người, đánh cho ngươi mỗi ngày phải cau mày; đánh tay ngươi, đánh cho ngươi mỗi ngày chảy máu; đánh bụng ngươi, đánh cho ngươi mỗi ngày phải nôn ra; đánh chân ngươi, đánh cho ngươi mỗi ngày đi ra ngoài ngã......”

Nhâm lão thái trong miệng lẩm bẩm, giống như là đang ca hát vậy, rất thú vị.

Tôi ở một bên nhìn ra được thần bí, hỏi Dịch khôn ở bên người, “Nhâm lão thái này đang làm cái gì vậy?”

Dịch Khôn nhíu nhíu mày, nói: “Cái này gọi là làm đánh hình nhân, thông qua đánh hình nhân để tọa thành tổn thương với một người cụ thể.”

A, nghe như nào có chút giống vu thuật vậy, tôi lại hỏi: “Có hiệu quả không?”

“làm sao có thể hiệu quả, nếu như mà hiệu quả, người kia đã sớm đến đánh bà ta. Nhâm lão thái chỉ là thông qua hình thức này để phát tiết trong lòng cho thoải mái, kệ bà ta đi, đợi bà ấy đánh xong, sẽ tự rồi khỏi.”

Chính chủ hình nhân? (ND: ý là cái hình nhân đại diện cho ai)

Tôi nhìn trên mặt hình nhân còn có hé ra một tờ giấy, trên đó có viết ba chữ bằng bút lông: Quách Linh Linh.

“Quách Linh Linh là ai?”

Dịch Khôn nói: “Chính là người con gái ở đối diện Nhâm lão thái.”

Vừa mới dứt lời, cửa phòng đối diện mở, một người mặc áo ngủ, vẻ mặt mệt mỏi, trên miệng còn bôi nửa vết son môi đi ra.

Cô ấy vừa ra tới cửa đã đẩy ngã Nhâm lão thái trên mặt đất, mắng: “ Nói nhao nhao, nhao nhao, còn không để cho bà đây ngủ?”

Xem điệu bộ này, người này hẳn là chính chủ của cái hình nhân kia Quách Linh Linh, tôi vốn là muốn đi nâng Nhâm lão thái dậy, ai ngờ bị Dịch Khôn giữ chặt lại..

Anh ta nhỏ giọng nói với tôi: “Quách Linh Linh vốn là bị Nhâm lão thái khi dễ đến mệt mỏi, mỗi ngày Nhâm lão thái đều đến cửa của cô ấy hóa vàng mã, đánh hình nhân, cô ấy là người đi trực đêm, ban ngày không ngủ được, buổi tối lại phải thức đêm, nên tính tình mới thất thường.”

Nghe nói như thế, tôi có thể hiểu được cảm xúc của Quách Linh Linh.

Nếu đổi là tôi, có thể không nhịn được mà đẩy Nhâm lão thái.

Nhưng mà, vì sao Nhâm lão thái rất phải kiên nhẫn đi đối phó với một cô gái nhỏ tuổi? Tuổi chênh lệch lớn như thế, có thế có mâu thuẫn gì? Tôi lại rơi vào tò mò.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.