Hồn Ma Che Dù

Chương 5




Đại ca đầu trọc khinh bỉ liếc tôi, nói: "Cả danh tiếng của Hoàng Kim đạo trưởng mà cậu cũng không biết? Ông ấy chính là anh hùng trừ yêu diệt ma, bởi vì rất ưa thích mặc áo vàng đeo theo vàng, cho nên tất cả mọi người đều gọi ông ta là Hoàng Kim đạo trưởng. "

Ha ha, thật đúng là không biết trên giang hồ còn có nhân vật như thế, bất quá nếu là đạo trưởng mà nói, chú ý lục căn thanh tịnh, làm sao trần tục như vậy? tôi không khỏi có ấn tượng không tốt với vị đạo trưởng này.

Ngay khi Hoàng Kim đạo trưởng xuống xe, chân vừa va vào cửa xe, thiếu chút nữa là ngã như chó gặm bùn. Lập tức theo trong xe bước ra cô gái mặc quần áo đơn giản, chớp mắt đã tới bên cạnh, nũng nịu hỏi: "Anh yêu, té ư? "

Người này không chỉ đơn thuần là thích khoe của nha..., tác phong sinh hoạt xem ra cũng rất có vấn đề, người như vậy làm sao có thể làm đạo sĩ?

Chỉ thấy ông ta đẩy hai cô gái đó ra, từ trong lòng ngực móc ra một tấm gương cùng một cây lược gỗ, sau đó giả vờ như đang chải tóc.

Chờ ông ta chải chuốt đã xong, cất hết gương và lược đi, mới chậm rãi ung dung mà đi đến hiện trường phát hiện vụ án. Vừa nhìn thấy thi thể, ông ta liền bịt lấy cái mũi, càng không ngừng ghét bỏ.

Tôi chú ý tới một chi tiết, đừng nhìn thoáng qua bộ dạng cà lơ phất phơ, như nhà giàu mới nổi, nhưng là sau khi ông ta nhìn thấy một thi thể bị lột da, vậy mà không hề sợ hãi, không hề có cảm giác buồn nôn. Người như vậy hoặc là kẻ đần độn, hoặc chính là thấy cũng nhiều, thành thói quen.

Người này, thật là không đơn giản. tôi bắt đầu có chút hứng thú với ông ta.

Có hai cảnh sát tới chào đón, "Đạo trưởng, ông xem, có nên làm lễ cúng bái hay không? "

Hoàng Kim Đạo trưởng phất phất tay, "Không cần, chỉ là một tử thi mà thôi, làm gì mà hành lễ cúng bái, tôi niệm siêu độ cho ông ta là được rồi. " Sau đó ông ta lấy ra tấm bùa chú trong tay áo dán lên thi thể nạn nhân.

Ngay sau đó, ông ta nhắm mắt lại, dấu tay lấy chuỗi chân châu, giả vờ giả vịt mà bắt đầu niệm kinh.

Người đi đường bên ngoài nhìn vào, ông ta ngược lại làm vô cùng chân thật, thật giống như là siêu độ vong hồn. Nhưng mà trong mắt tôi có thể nhìn rõ hết tất cả, ông ta chính là niệm vớ vẩn, trong miệng huyên thuyên không biết đang nói cái gì. Còn có những lá bùa kia, tôi nhìn ra, tất cả đều không có một chút pháp lực nào, căn bản cũng không khác gì đống giấy lộn, cầm lấy đi chùi đít còn ngại mỏng.

Đợi đến lúc đạo trưởng Hoàng Kim niệm xong, những người không rõ lí lẽ liền ngu ngốc vây lại xem, nhao nhao vỗ tay nhiệt liệt, khen ngợi tấm tắc.

Đạo trưởng Hoàng Kim tỏ ra bộ dạng hài hòa dễ gần, dơ bàn tay, ý bảo mọi người im lặng, đợi đến lúc tất cả mọi người đã trật tự rồi mới nói: "Là như vậy, vừa nãy, tôi đã thay người chết oan siêu độ đã xong, không có nguy hiểm gì. "

Ô mai sò, thật sự là kẻ mặt dày, ông như vậy mà nói là siêu độ, vậy hòa thượng trên thế giới này chẳng phải là đều thất nghiệp hết sao? Tùy tiện tìm người niệm chú vài câu tất cả mọi người nghe không hiểu gì là được rồi.

Tôi không có hứng thú nhìn lại tên giả danh lừa đảo đạo trưởng Hoàng Kim đó. Bây giờ ngay cả khi có rất nhiều người, bày ra vẻ học giả, bộ dạng cho mọi người nhìn qua rất quyền uy, thật ra không học vấn không nghề nghiệp, dùng trò hề ngu ngốc lừa gạt những người thường không hay biết. Tôi rất là khinh bỉ những loại người như đạo trưởng Hoàng Kim, ngụy trang là có đạo thuật, mang đi lừa gạt khắp nơi. Nhìn quần áo lấp lánh và đạo cụ kia, cả đời hắn ta không biết đã lừa được bao nhiêu người không nhận thức được.

Tôi liền quay người định rời đi, ở chỗ hiện trường vụ án mưu sát quỷ dị này, nhưng là cùng đạo trưởng Hoàng Kim ngu ngốc lâu rồi, tôi sợ tôi sẽ trở nên giống ông ta, gần mực thì đen.

Ngay lúc tôi chuẩn bị rời đi, một cỗ oán khí bay qua khuôn mặt của tôi. Bởi vì từ nhỏ đã được huấn luyện qua điều này, cho nên tôi với thứ này rất là mẫn cảm. Nhìn lại chỗ thi thể kia, làm cho tôi giật thót cả mình, cái thi thể vốn đã chết kia, bắt đầu giãy dụa ngồi xuống, cái thi thể nhúc nhích kia nhìn qua buồn nôn vô cùng.

"Ahh...~! " Mọi ở đang quây quanh nhìn thấy cái hình ảnh quỷ dị đó, hét lên, điên cuồng chạy trốn, đơ người ngã xuống mặt đất, hỗn loạn một đống.

Hoàng Kim đạo trưởng cũng mất đi dáng vẻ cao nhân, liên tiếp lui về phía sau, nhìn cái bộ dạng đó, đoán là trong lòng bàn chân đã bôi mỡ, để trốn đi rồi, đúng là một tên vô dụng.

Trong lòng tôi vô cùng khinh bỉ, chửi bới cái tên không học vấn không nghề nghiệp khốn nạn kia. Nhưng chuyện trước mắt vẫn phải xử lý trước.

Tôi lấy ra gương Bát Quái, chiếu vào thi thể, phát hiện trong thi thể tràn đầy một cỗ oán khí màu đen. Cất đi cái gương Bát Quái, tôi cười khẩy một cái, thì ra là do chết quá thê thảm, trong cơ thể kích thích oán khí, sau khi chết xác chết vùng dậy. Cũng chính là gọi chết không nhắm mắt.

Thực ra cũng không có gì cả, chỉ cần có một chút dẫn đạo, khiến cho oán khí tiêu tán sẽ không sinh ra bao nhiêu phiền phức. Tôi lấy ra quyển 《 Thiên Địa Huyền Hoàng》luôn mang bên mình, lật ra nhìn rất nhanh, tôi nhớ được có một lá bùa nguyền rủa để diệt trừ oán khí, từ lâu về trước cũng được học rồi, nhất thời không nhớ ra được.

Rất nhanh, tôi đã tìm được cái lá bùa nguyền rủa kia, hơi nhìn nhìn một chút, tìm hiểu vẽ như thế nào rồi tôi khép quyển sách lại, cất kỹ trong người. Sau đó ngồi xuống mặt đất vẽ lên hình một lá bùa.

Sau khi vẽ xong, tôi chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại rồi niệm chú《 Kinh nguyện trải qua Địa Tạng Bồ Tát》, Cứ khi nào siêu độ vong hồn, bắt buộc đều phải niệm kinh.

Từ Từ, tôi cảm nhận được cái oán khí này dần dần yếu đi, sau đó biến mất không thấy đâu. Đến khi không còn cảm thấy oán khí nữa tôi mới dừng niệm kinh lại, nhìn về phía thi thể kia.

Thi thể không còn động đậy, nhưng bởi vì lúc nãy giãy dụa, thi thể bây giờ đã nằm ngang trong ô tô taxi.

Cũng không biết Lưu Quyền Thế trước khi chết nhận lấy bao nhiêu thiệt thòi, sau khi chết cũng không thể nhắm mắt, trong cơ thể còn giữ lại một cỗ oán khí. Nếu là lúc bình thường sẽ không xuất hiện ra chuyện như vậy.

Lúc tôi còn đang tự hỏi, những người xung quanh đều quây lại nhìn tôi bằng ánh mắt tràn đầy kính sợ, tò mò và ngưỡng mộ...., đặc biệt là khuôn mặt. Chắc là do vừa rồi tôi thi triển pháp thuật để cho bọn họ mở rộng tầm mắt.

Trong cái ngành kinh doanh này của bọn tôi phải ít xuất hiện, nghe lời của tổ tiên chỉ bảo, tôi cúi thấp đầu rồi chạy mất. Ánh mắt của tôi khẽ lướt qua hoàng kim đạo trưởng một chút, tôi đã dành danh tiếng với hắn ta, không biết ông ta sẽ cảm thấy thế nào, chắc hẳn sẽ rất là tức giận. Thế nhưng là tôi lại nhìn thấy khóe miệng của ông ta nở ra một nụ cười, mất hết mặt mũi như vậy mà vẫn còn cười ra thành tiếng sao? Đúng là con người quý hiếm, tại hạ xin bái cmn phục.

Trời đã về khuya,tôi về đến nhà cũng đã là nửa đêm 11:30 pm.

Tôi mở cửa quầy hàng ra, đi vào bên trong rửa mặt một cái, quần áo cũng không có thay liền leo lên giường. Hôm nay thật sự là quá mệt mỏi, sống lâu như thế rồi cũng đều không có gặp ma thật, không nghĩ tới hôm nay vậy mà lại gặp được nhiều như thế. Khi nhìn thấy người con gái mặc váy đỏ, ngay sau đó là ba người nhà bị tai nạn cùng với người bị oán khí kích thích. Đến bây giờ tôi vẫn không còn tin đó là sự thật nữa là.

Đặc biệt là cỗ thi thể kia, Tôi có cái cảm giác rất là kì lạ ở chỗ nào đó, đều là một vụ giết người, lại cảm thấy cũng không hề đơn giản như vậy. Nhưng mà không đơn giản chỗ nào, tôi cũng không biết nói ra thế nào cả. Thế nhưng là tôi biết rõ, Lưu quyền thế chết đi không hề đơn giản như vậy, nên nhất định là có sự thật nào đáng sợ ở đằng sau.

Thế nhưng sự thật cũng được, mà giả dối cũng được, trước tiên là tôi cứ nghĩ xem vấn đề của mình như thế nào đã.

Cởi ra cái tấm vải, cái con mắt kia vẫn nhắm mắt như cũ, giống như là đang ngủ vậy, yên tĩnh và bình thản. Nhưng nó lại đem đến cho tôi sự tác động mạnh mẽ, trên thế giờ này cũng chưa nghe ai nói là có một con mắt ở trên ngực cả, rốt cuộc thì có chuyện gì xảy ra, tôi phải tìm hiểu thật kỹ mới được.

Một lần nữa cuốn chắc tấm vải, nằm lên trên giường, cuộn tròn chăn hết vào cơ thể cho thoải mái dễ chịu.

Tôi cứ thế mà ngủ thiếp đi.

Trong mơ, có một người xuất hiện, vô cùng mơ hồ, khiến cho tôi nhìn không rõ mặt của người đó.

Thời gian cứ thế trôi quá, người đó càng ngày càng rõ ràng, cái người đó chính là Lưu Quyền Thế đã bị lột hết cả da. Cỗ thi thể đó đứng thẳng, hai tay duỗi ra hướng về phía tôi, giống như là muốn tôi giúp đỡ vậy.

Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tôi chợt tỉnh giấc từ trong mơ.

Lưu Quyền Thế báo mộng cho tôi?? Có lẽ anh ta chết quá oan uổng, cho nên mới tìm người giúp anh ta bắt được hung thủ. Vậy anh ta sao không đi báo mộng cho cảnh sát nhỉ? Tôi cũng không phải là cảnh sát hình sự, án giết người cũng không phải do tôi quản lí.........

Tôi lấy ra một mảnh kẹo cao su, chầm chậm nhai, suy nghĩ về những thứ liên quan.

Hồn ma thường báo mộng cho người có thể giúp nó, nếu như anh ta đã báo mộng cho tôi chắc chắn là có lý do, vậy cái lý do đó rốt cuộc là cái gì?? Tôi có gì đặc biệt để giúp anh ta đây?

Trong lúc đó tôi chợt hiểu, khi nãy xuất hiện ra đồ án mà tôi tiêu trừ oán khí cho Lưu Quyền Thế, chắc chắn anh ta đã biết tôi có cái năng lực này.

Lưu Quyền Thế tìm tôi giúp, liệu có phải người giết anh ta cũng không phải là con người.....?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.