Hồn Ma Che Dù

Chương 48




Tại sao lại là quẻ "Tử"?

Không chỉ là Sở Tinh Vũ, ở đây tất cả mọi người đều choáng váng, Mấy người xem cũng không sợ gì lớn, giễu cợt nói: "Ha ha, ông trời cũng không phải là muốn xem quần chip của cô đấy chứ, cố ý troll cô thôi. "

Người đó chắc đoán là Sở Tinh Vũ dễ bị trêu đùa, còn không thấy được Chung Khiếu Thiên đang đứng bên cạnh cao 1m8. Kết quả là, người kia bị Chung Khiếu Thiên đấm rụng hai chiếc răng cửa, bờ mông còn bị đạp một cái, mặt mày ỉu xìu chạy đi.

Chung Khiếu Thiên này, tính cách không xấu, nhưng làm việc quá xúc động, dễ dàng máu dồn lên não, một lời không hợp lại muốn ra tay đánh nhau. Anh ta ngay cả bạn gái cũng có thể đẩy xuống cầu thang, huống hồ là những người khác?

Tôi thở dài, sau này cùng với anh ta ở chung, vẫn không nên đùa giỡn linh tinh, người như vậy, bạn cùng anh ta nói chuyện về cuộc đời, giúp đỡ tương trợ lẫn nhau, bạn cùng với anh ta đùa giỡn, chắc là chỉ có chết.

Đã có vết xe đổ, người đàn ông tóc dài Khâu Lâm tự nhiên không dám nói ra những lời khó chịu với Sở Tinh Vũ nữa, cái người này thật là khôn khéo, sao có thể để cho mình bị thiệt.

Khâu Lâm ho khan hai tiếng, lấy quẻ “Tử” thả vào trong ống, mặt mũi tràn đầy tươi cười, nói: "Đối xử với cô gái xinh đẹp sao có thể giống với những người khác? Như này đi, Tôi sẽ cho cô gái xinh đẹp thêm một cơ hội nữa, lại tới đây, cô rút một quẻ nữa. "

Sở Tinh Vũ hai lần rút đều không thoải mái, lúc này đã không muốn rút nữa. Chung Khiếu Thiên nói với cô ta: "Rút đi, sợ cái gì. "

Sở Tinh Vũ vốn chính là người tùy tiện, cắn răng một cái, không phải chỉ là rút hai lần quẻ “Tử” thôi sao, có gì đặc biệt lạ đâu. Sau đó, cô ấy cố ý chọn lấy một cây quẻ bên cạnh, bởi vì cô ấy nhớ rõ vừa rồi đem quẻ “Tử” thả vào vị trí trung tâm, tuy là đã rung lắc một chút, nhưng có lẽ chắc là sẽ không sang được bên cạnh đó được.

Lúc này nhất định sẽ không phải là quẻ “Tử”.

Sở Tinh Vũ lấy quẻ cầm lên, vừa nhìn, sắc mặt lập tức tái nhợt, hít thở cũng trở nên dồn dập lên.

Trên Tay cô ấy cầm, vẫn như cũ, là quẻ “Tử”.

Gió đêm thổi qua, thôi lên mái tóc dài của Sở Tinh Vũ, giờ phút này tuy cả người cô ấy vẫn ở cùng với một đám người, nhưng nhìn qua lại có vẻ như vậy cô đơn.

Chung Khiếu Thiên nhìn thấy bạn gái thương tâm, sợ hãi, liền nóng nảy, hất văng ống rút thăm, túm lấy cổ khâu Lâm, quát: "Ngươi làm cái gì? Trong ống rốt cuộc là có bảo nhiêu que “ Tử”? "

Khâu Lâm vẻ mặt bất đắc dĩ, chỉ vào mấy cây quẻ rơi lả tả, nói: "Anh tự mình nhìn xem..., 100 cây quẻ, cũng chỉ có một cây quẻ Tử, bị rút thăm được xác suất đó là 1/100.... Hơn nữa còn là liên tục ba lượt bị rút thăm được, 1/100 trong ba lượt lúc nãy, xác suất đã là quá cao...! Bạn gái của anh vận may tốt như vậy, không đi mua xổ số cũng thật là phí phạm. "

Chung Khiếu Thiên ngay từ đầu không tin, đợi đến lúc anh ta nhặt những cây quẻ đang rơi lả tả kiểm tra, mới phát hiện, ngoại trừ trên tay Sở Tinh Vũ là quẻ “Tử”, những cây khác đều thật sự là quẻ "Sinh".

Sở Tinh Vũ "A..." Một câu, ném cây quẻ “Tử” vứt xuống, đã sợ hãi lại nóng giận, thứ gì cũng không muốn, liền quay về khách sạn. Chung Khiếu Thiên theo ở phía sau, liên tục an ủi.

Cứ như vậy, hoạt động bán hạ giá vốn vui vẻ lại hỗn loạn.

Tôi cùng Dư Bân liếc nhìn nhau, trong lòng đều hiểu rõ, chuyện này, có thể nói là lớn cũng có thể nói là nhỏ, nếu như thật sự là vận may kém, chuyện này cũng chỉ thế mà thôi. Nhưng nếu như gặp phải thứ không sạch sẽ mà nói, Sở Tinh Vũ có thể có khả năng nguy hiểm dến tính mạng.

Phải biết là, cô ấy rút trên thẻ tre đều là thẻ "Tử".

Sáng sớm ngày hôm sau, chung Khiếu Thiên cùng Sở Tinh Vũ tới gặp chúng tôi tạm biệt, chuẩn bị trở về đi. Tôi kỳ quái, bọn họ không phải tìm đến người có thiên nhãn hay sao? Tại sao người người bây giờ còn chưa gặp, đã chuẩn bị trở về rồi?

Chung Khiếu Thiên nhìn thoáng qua rầu rĩ không vui, còn Sở Tinh Vũ có chút bối rối, không nói gì thêm.

Thực ra tôi cũng đã hiểu rõ, hẳn là bọn họ cảm thấy cái chỗ này xúi quẩy, không thể ở lại thêm, cho nên quyết định rời khỏi. Dù sao thì nếu ai gặp chuyện không vui như tối hôm qua, trong lòng cũng sẽ cảm thấy không dễ chịu a.

Tôi chuẩn bị tiễn đưa bọn họ một đoạn đường.

Xuống núi không phải là đi cầu thang, bọn họ quyết định muốn an toàn thuận lợi ra khỏi đây.

Chúng tôi lại một lần nữa đi vào cái đình nghỉ mát kia, ba người ngồi xuống vây quanh bàn đá, nói chuyện với nhau.

Trời rất thuận lợi, mặt trời cũng rất lớn, gió mát thổi vào người còn rất thoải mái.

"Tích- tích~" Xe buýt từ trên núi chậm rãi ung dung chạy nhanh xuống dưới.

" Anh Xong Diễm, chúng tôi đi trước. " Chung Khiếu Thiên tạm biệt tôi, Tôi mỉm cười gật đầu, nói: "Sau này thường liên lạc nhé. "

Bởi vì bọn họ mua rất nhiều thứ, Chung Khiếu Thiên một mình suýt không xách được, mà Sở Tinh Vũ vẻ mặt u buồn, cũng không có ý muốn giúp. Cho nên tôi liền đi đi qua trợ giúp Chung Khiếu Thiên cầm hành lý, hai người cùng một chỗ chuyển đồ.

Chúng tôi chuyền đồ đạc trong đình nghỉ mát, mà Sở Tinh Vũ đi ra ngoài, đến bên ngoài chờ xe buýt.

Xe buýt, lúc đầu đi vô cùng chậm, thế nhưng là không biết vì sao, khi xe chạy đến cây hòe già, trong lúc đó, tốc độ đột nhiên trở nên nhanh hơn, cảm giác giống như là lái xe đột nhiên tăng chân ga, hoặc là phanh trong nháy mắt không ăn, xe buýt lao đến.

Hơn nữa lúc xe buýt lao đến, phương hướng cũng phát sinh thay đổi, vốn là hướng chạy xuống dưới núi, lại đột nhiên lao đến hướng ven đường, mà lúc này đứng ở ven đường, Chính là Sở Tinh Vũ.

"Tinh Vũ, mau lui ra sau! " Chung Khiếu Thiên ở phía sau lớn tiếng hét, thế nhưng đã trễ.

Xe buýt bỗng chốc đâm vào Sở Tinh Vũ, không chỉ có như thế, Sở Tinh Vũ toàn cơ thân thể quấn vào phía dưới bánh xe, ngay sau đó, xe buýt đè dính lấy cơ thể Sở Tinh Vũ rê đi trên mặt đất.

Sở Tinh Vũ bị trượt dài đi, xe buýt chạy đi qua, trên mặt đất để lại một đường dài đống thịt bầy nhầy lưa thưa cùng với vết máu.

Ngay sau khi xe buýt đi qua đình nghỉ mát xong, tốc độ lại chậm lại, khôi phục bình thường. Xe rất nhanh liền ngừng lại, lái xe vội vàng chạy xuống xem xét, mà trên xe tất cả hành khách đều sợ tới mức hồn lìa khỏi xác.

"Không!!!!!!!!!!! " Chung Khiếu Thiên bị hình ảnh trước mắt dọa sợ, trong lòng cực kì khó chiu, vứt đống hành lý sang một bên, xông về phía thi thể bạn gái Sở Tinh Vũ.

Thi thể Sở Tinh Vũ vẫn còn ở phía dưới xe, bị cuốn vào gầm bánh xe, lúc này đều trở thành một đống thịt nhão.

Chung Khiếu Thiên quỳ gối ở thi thể của Sở Tinh Vũ, đấm ngực và khóc rống, một người con trai, nước mắt, nước mũi, tất cả đều ngăn không được mà chảy xuống.

Lòng tôi cũng đau đớn, rõ ràng biết rõ Sở Tinh Vũ có thể sẽ gặp được tai hoạ, rõ ràng biết rõ cái con đường này không ổn, vì sao tôi không có thể làm thứ gì để cứu Sở Tinh Vũ?

Tôi nhìn hướng cây hòe cổ thụ cách đó không xa, gió thổi nó nhánh cây nhẹ nhàng đong đưa, giống như đang cười nhạo sự bất lực của tôi, cười nhạo nhân loại hèn mọn.

"Đông~ đông~ đông~" Trên núi đạo quan truyền ra ba tiếng tiếng chuông, lúc này nghe, cũng cảm giác là tiễn đưa Sở Tinh Vũ vậy. Một cô gái tuổi tre thanh xuân dào dạt, cứ như vậy không thể trở lại.

Tôi xiết chặt nắm đấm, lần này mặc kệ gặp phải cái gì, tôi đều muốn tiêu diệt triệt để, dùng để tế Sở Tinh Vũ ở trên trời có linh thiêng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.