Hồn Ma Che Dù

Chương 34




Dư Bân đứng dậy đá vào người cương thi, mắng trong miệng: “Tên khốn..., xuýt chút nữa thì chết rồi”, một người luôn tự phụ tự cho mình là siêu phàm như Dư Bân, lại gặp phải những điều đáng xấu hổ như vậy, khiến anh không nói nên lời.

"Được rồi, được rồi, tốt rồi.. đừng đá cho nó tỉnh." Tôi nói.

Con cương thi này thực sự đã làm tiêu hao mất rất nhiều sức mạnh của chúng tôi, sử dụng nước tiểu của đồng tử, nguyên mực, chu sa, kiếm gỗ đào, bùa chú.

Tôi gần như đã mang tất cả mọi thứ tôi có thể đem dùng rồi, còn xuýt bị nó cắn cho, để nhìn xem răng của ai tốt hơn thôi.

“Này – mấy người không sao chứ?” Từ xa truyền đến giọng nói của người đàn ông béo Trần Viên truyền đến.

Đợi anh ta đến rồi, tôi hỏi ra mới biết được, Liêu Hiên Quân nghĩ rằng anh ta có thể tự đối phó với cương thi, tự ý rời khỏi nhà của Trần Viên, ra ngoài đi tìm cương thi để đối phó, nhưng kết quả là thực lực không bằng được, bị cương thi cắt đứt một cánh tay nữa.

Không thể không nói, Liêu Hiên Quân cũng có lá gan khá lớn, chỗ đó thì không có gì dể nói, nếu như không có can đảm mà nói, thì cũng không dám đi ra để trừ tà như thế, nhưng sức mạnh của anh ta quá yếu, không đủ thực lực để đối phó một mình.

Những người như anh ta thường chết sớm, Nếu không, anh có thể học Dư Bân, biết được bản thân tôi không có khả năng đối phó với ma, sẽ tự lượng sức mình mà làm, không gây chuyện linh tinh. Thế nhưng Liêu Hiên Quân vì sĩ diện mà khiến cho bản thân cực khổ.

Sau đó, chúng tôi có một bác sĩ để điều trị vết thương của Liêu Hiên Quan, để anh ta không bị mất quá nhiều máu mà ngỏm.

Sau đó, với sự giúp đỡ của thôn dân, chúng tôi tạm thời chất đống một đống núi nhỏ được xếp từ các vật liệu dễ cháy như cỏ và cành cây, và cẩn thận nhấc cương thi lên trên.

Tất nhiên, nhiệm vụ mang cương thi tự nhiên là việc của tôi và Dư Bân, bởi vì không ai ngoài hai chúng tôi dám đi đến và nhấc cương thi lên.

Ngay sau đó tôi đổ một ít rượu trắng lên đống củi dựng thành hình núi, trong cái thôn này cũng không tìm một được chút xăng nào, bởi vì cũng chẳng có chiếc xe để đi, cho nên chỉ có thể sử dụng rượu trắng để đốt thôi.

Ngọn đồi được đốt, dưới ngọn lửa, Cương thi cũng bị đốt thành tro.

Đối với thiếu hủy đi thi thể của Trần Kiến Nghiệp, Trần Viên cũng không có chút phản đối, anh ta lá gan quá nhỏ, vừa nhìn thấy cha mình còn có thể sống mà nhảy linh tinh, đã sợ tới mức không ổn định được, hận thôi thể đốt cháy hủy đi thi thể của Trần Kiến Nghiệp.

Đợi khi việc đốt cháy thi thể xong rồi, tôi cuối cùng cuãng cảm nhận được một chút ổn định, ôi, cuối cùng cũng kết thúc rồi, đến thôn Chim Quyên, liên tiếp giải quyết hai sự việc ma quái, cũng coi như là công đức viên mãn rồi.

Búp bể vải giải quyết hoàn mỹ, bây giờ cương thi cũng được xử lí một cách thỏa đáng, Thôn Chim Quyên cũng trở lại sự yên bình vốn có của nó.

Nhìn thời gian, đã 4 giờ sáng rồi, ngày hôm nay thật là mệt mỏi, đến thời gian ngủ nghỉ cũng không có, Tôi lết cơ thể mệt mỏi của mình trở lại nhà Trần lão bá, đến bên giường và ngủ thiếp đi.

Trong khi ngủ, tôi nhớ lại sự việc cương thi từ đầu đến cuối, lần này đều trách tên Liêu Hiên Quân, chọn cái giờ đen đủi, bằng không sẽ không phải chết người rồi.

Chờ đã, người chết?

Tôi ngay lập tức cảm thấy lạnh vuốt toàn thân bừng tỉnh dậy từ giấc ngủ, cả người nhảy ra khỏi giường.

Phải rồi, tôi nhớ ra Trần Kiến Nghiệp lúc mới xuất hiện đã giết chết một người thanh niên, hơn nữa những người từng bị cương thi cắn, thông thường cũng sẽ biến thành cương thi.

Như thế mà nói thì, Người thanh niên đó bây giờ có khả năng trở thành một cương thi rồi?

Mọi chuyện vẫn chưa thể kết thúc

Tôi dụi mắt, mạnh mẽ xốc lại toàn bộ tinh thần, mặc lên quần áo cho tử thế, gọi trần lão bá, Dư Bân thức dậy. Sau khi nói với họ tình hình một lần nữa, cả hai đều trợn mắt há mồm chết lặng, hướng về phía tôi xác nhận liệu điều đó có đúng không.

Phí lời, tôi có cần phải nói dối họ không?

Vì vậy, ba chúng tôi lấy đèn pin, mang theo lá bùa, bật lửa và những thứ khác, và chạy dọc theo con đường núi đến phần mộ của Trần Kiến Nghiệp.

Khi chúng tôi đến, trời đã sáng, vì vậy chúng tôi có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh mà không cần đèn pin. Cái huyệt lớn vẫn còn đó, và chiếc vẫn nằm im ở đó, chỉ có điều bên trong toàn là nước mưa.

Chúng tôi tiến lại nhìn một cái, liền phát hiện, vốn dĩ phải có thi thể của người người thanh niên bị cắn đó, không hiểu từ khi nào, không thấy nữa.

Tôi cảm thấy ở phía sau lưng lạnh cả người, tôi chắc chắn khi tôi rời khỏi, thi thể của người thanh niên vẫn ở trong huyệt, hơn nữa ngày hôm nay, tất cả mọi người đều bận rộn đối phó với cương thi, Không ai có thể lo lắng mà quay về tìm thi thể của người thanh niên.

Vậy thì thi thể của người thanh niên đó đi đâu được? bị sói hoang ăn rồi? Thế thì cũng phải lưu lại một chút dấu vết gặm ăn của sói hoang chứ? Nhưng ở hiện trường cái gì cũng không có.

Tôi có một cảm giác không tốt lắm, có khả năng, người đàn ông khỏe mạnh ấy có thể đã biến thành một cương thi, hơn nữa đang ở trong thôi hành động rồi.

“Mau mau lên nhanh trở về làng, thông báo cho dân làng phải cẩn thận, cương thi vẫn chưa giải quyết xong” Tôi gọi Dư Bân, Trần lão bá chạy trở về thôn.

Đợi khi đến làng rồi, mọi nhà đang nhốt gà trở lại chuồng. Chúng tôi đến của từng nhà thông báo, để họ ứng phó một cách cẩn thận, gà trống phải tạm thời được buộc vào cửa ra vào.

Khi mặt trời đã mọc lên hết, chúng tôi ba người cũng quay trở lại đầu thôn.

Tôi nói: "Chúng tôi đến nhà của Trần Viên một chuyến, người đó là do anh ta thuê đến, nên chắc hẳn ảnh phải biết danh tính của người thanh niên đó, ít nhất chúng tôi phải hiểu rõ được một số chuyện."

Dư Bân cùng Trần lão bá tỏ vẻ đồng ý, sau đó ba người chúng tôi đã quá kiệt sức, trong trạng thái vô cùng mệt mỏi mà đến nhà của Trần Viên.

Trần Viên sau một đêm làm việc vất vả, chúng tôi đến nhà anh ta, thấy anh ta vẫn còn đang ngủ

Gõ cử, vào nói chuyện, tôi đem hết mọi viếc kể lại một lượt cho Trần Viên, Trần Viên tìm đến một cuốn danh sách, tra qua một lượt, phát hiện có người đàn ông tên Viên Quân, là một công nhân của công ty anh ta.

Thịt trên mặt Trần Viên gần như muốn rơi xuống, không kể chết mất một công nhân của công ty, lại còn biến thành cương thi, việc này đến công ty, anh ta làm sao mà giải thích đây.

Tung tung tung, vang lên ba tiếng gõ cửa.

Trần Viên mở của lớn, phát hiện đứng trước cửa là người đàn ông trung niên có gương mặt tuấn tú, nước da trắng, mái tóc dài.

Trần Viên kỳ quái hỏi: “Phong Ngân, anh đến đây làm gì?”

Phong Ngân có vẻ bối rối nói: “Phó tổng giám đốc, không phải anh kêu tôi đến sao, còn nói tôi mang theo 30 cân gạo nếp”

Nói đến đó, Trần Viên mới nhớ ra là tôi yêu cầu anh ta chuẩn bị 30 cân gạo nếp, mà anh ta lại gọi điện kêu Phong Ngân chuẩn bị mang đến.

Vu Phong Ngân mang gạo cất vào trong nhà, Trần Viên nhanh tay đóng cửa, Vu Phong Ngân bối rối không hiểu: “Phó tổng giám đốc, ban ngày ban mặt, sao phải đóng cửa làm gì....?”

Nếu như người đã đến rồi, thì cũng cần đem mọi việc nói lại cho anh ta một lượt.

Anh ta hỏi: "Đó có phải là gạo nếp dùng để đối phó với cương thi phỉa không?"

Tôi gật đầu

Anh ta lại hỏi lại: “có phải bị cương thi cắn rồi cũng biến thành cương sao?

Tôi lại gật đầu.

Lúc này tôi thấy Vu Phong Ngân bị dọa sợ, sắc mặt lập tức tái nhợt đi, toàn thân bắt đầu run rẩy

Không phải chứ? Mới nghe có một chút nhỏ nhỏ đã sợ đến mức biến thành dáng vẻ thế này, lá gan của anh ta sơ với Trần Viên còn nhỏ hơn... Thực ra ban đầu tôi cũng không quá chú ý, biểu hiện của Vu Phong Ngân không đơn giản chỉ là sợ hãi, nó giống như đang chịu đựng một cái gì đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.