Hồn Ma Che Dù

Chương 23




Trần lão bá đứng ở phía sau vẻ mặt hiền lành nhìn tôi, nhưng tôi căn bản không biết đằng sau có người nên không chuẩn bị tâm lý, tôi giật mình hét lên, giọng nói của tôi khiến cậu bé trong phòng chú ý.

"Chú Trần, chú im lặng như vậy có thể dọa chết người đấy." Tôi tức giận nói.

Trần lão bá cười cười, sau đó nhìn nhìn trong phòng, tôi cũng nhìn theo.

Chỉ thấy cậu bé kia đã chui vào trong chăn, giả vờ như đang ngủ.

"Đó là cháu trai tôi, Trần Tử Minh. " Trần lão bá nói.

"Có chuyện gì với cậu ta vậy? Tôi thấy một mình cậu ta lầm bầm lầu bầu, giống như nói chuyện với không khí vậy." Tôi tò mò hỏi.

Trần lão bá thở dài, nói: "Tôi cũng không biết, từ tuần trước Tử Minh sinh bệnh phát sốt, khi chữa khỏi, cậu ta không nói chuyện với ai, chỉ trốn trong phòng, buổi tối một mình nói chuyện với không khí, lầm bầm lầu bầu. Tôi tìm bác sĩ trong làng tới khám, bác sĩ nói cậu ta không bị sao cả, chỉ là bản thân cậu ta không chịu nói thôi. "

Nghe lão bá nói như vậy, tôi cảm giác Trần Tử Minh giống như bị tự kỷ, nhưng tôi chưa bao giờ nghe nói về một người mắc chứng tự kỷ sau một cơn bệnh nặng.

Có chút gì đó không đúng, tôi thật sự mệt mỏi và vẫn buồn ngủ vì vậy tôi vẫy tay chào lão bá rồi quay về phòng ngủ.

Giấc ngủ này đến tận trưa ngày hôm sau.

Khi tôi rời khỏi giường, mặt trời đã lên cao, mọi người đều đã đi làm, đi chơi, tất cả mọi người đều đã bận rộn.

Tôi mặc quần áo chỉnh tề, rửa mặt xong, đi ra phòng ngoài. Dư Bân mỉm cười với tôi: "Không nhìn ra, Anh còn rất giỏi ngủ đó."

Tôi bước hai bước, duỗi lưng một cái, hít thở không khí trong lành, thật đúng là không khí trong núi chất lượng, thật sự là: Đỉnh cao.

Trong nháy mắt, tôi thấy cậu bé kia, Trần Tử Minh. Cậu ta đang ngồi trên một cái ghế nhỏ viết bài tập về nhà mùa hè.

Nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, tôi vẫn còn thấy không thoải mái, nếu sau này con tôi cũng nói chuyện một mình mỗi tối như vậy, tôi sẽ phải làm sao.

Tôi móc tay vào túi áo, muốn tìm ra hai mảnh kẹo cao su để nhai, thế nhưng chỉ móc ra được vài mảnh giấy rách, kẹo cao su không thấy. Nhất định là trong lúc đi đường núi không cẩn thận đã rơi mất.

Tôi tới gần Trần Tử Minh, hỏi: "Này, Tử Minh, nơi này có cửa hàng nào không? Tôi muốn mua hộp kẹo cao su. "

Trần Tử Minh ngẩng đầu liếc nhìn tôi, không nói lời nào. Mắt của cậu ta sưng lên, hẳn là do lâu ngày mất ngủ.

Dư Bân đi tới sau lưng tôi vỗ vai, nói: "Vô dụng thôi, tôi đã nói với cậu ta rất nhiều, cậu ta một câu cũng không trả lời tôi, hẳn là người câm. "

Tiểu tử bỗng nhiên buông bài tập, chạy đi.

Tôi nhìn Dư Bân không nói nên lời: "Anh thật là… nói với một cậu bé như vậy ư? Tổn thương lòng tự trọng của người ta."

Dư Bân dang hai tay: "Được rồi được rồi, là do tôi không đúng. Chúng ta vẫn là nhanh đi tìm Trần Điêu, xử lý chuyện nghiêm túc quan trọng hơn, không nên lãng phí thời gian. "

Nói cũng đúng, vì vậy chúng tôi tìm Trần lão bá dẫn đường đến nhà Trần Điêu. Trên đường đi, tôi nhìn thấy dân làng cùng nhìn chúng tôi với ánh mắt tò mò, chưa từng gặp người ngoài cho nên hiếu kỳ ư. Đồng thời tôi cũng phát hiện, điều kiện sống của dân làng không được tốt lắm,quần áo mỗi người đều rất cũ nát, đồ dùng bày biện trong nhà họ vô cùng đơn giản, một số món đã mục nát.

Aizzz, tôi lắc đầu bất lực.

Đến trước nhà Trần Điêu, Trần lão bá gõ cửa, gọi: "Tiểu Hắc, tôi đã tìm cao nhân tới

, mở cửa cho chúng đi. "

Một lúc sau, cánh cửa mở ra cùng với âm thanh cót két.

Một người đàn ông trung niên với nước da xám, ánh mắt ảm đạm vô hồn xuất hiện trước mắt chúng tôi.

Tôi và Dư Bân nhìn nhau, quá rõ ràng, người này hoàn toàn chính là bị một con ma theo, tất cả biểu hiện đều rõ ràng không thể rõ ràng hơn.

Tôi lấy gương Bát Quái ra chiếu về hướng anh ta, hình dáng trong gương là một con người, khá tốt, anh ta không có bị ma nhập vào người.

Trần Điêu yếu ớt nói: "Hai vị cao nhân, xin hai người, cứu cứu tôi, tôi, tôi thật khó chịu.... "

Dư Bân nói: "Vào nhà rồi nói chuyện. "

Trần Điêu mở cửa ra hẳn, tránh người qua một bên, để ba người chúng tôi đi vào.

Vừa mới bước vào nhà, một mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi tôi, tôi lập tức cảm thấy buồn nôn, Trần lão bá ngay lập tức chạy ra ngoài, nôn mửa liên tục.

Căn nhà này đã trở thành thiên đường cho ma quỷ sao? Âm khí nặng như vậy.

Dư Bân cũng cảm thấy rất tệ, chưa bao giờ thấy căn nhà nào âm khí nặng như thế này.

Tôi hỏi Trần Điêu: "Từ khi nào căn nhà anh có mùi hôi nồng nặc như vậy, hơn nữa, ngươi ở trong không có chút cảm giác buồn nôn ư? "

Trần Điêu ngước khuôn mặt xám xịt lên, nói: "Mùi hôi? Có ư, tôi không có cảm giác gì cả. "

Thật đúng với câu nói, như để Lan trong phòng, lâu ngày không ngửi thấy mùi thơm, như để bào ngư trong phòng, lâu mà không ngửi thấy mùi thối. Trần Điêu đã ở quá lâu, không còn cảm nhận được mùi hôi thối.

Nơi này thật sự là không chịu nổi, tôi và Dư Bân liền bước ra khỏi nhà, kỳ lạ là vừa đi ra khỏi nhà, mùi hôi thối kia liền biến mất, ngửi không thấy.

Quá kì lạ, trong nhà ngoài nhà cách nhau có một cái nắm đấm, làm sao khác biệt lớn như vậy.

Trong suy nghĩ trong đầu: căn nhà này có vấn đề, mùi hôi thối bị khóa ở trong nhà.

Chúng tôi kéo Trần Điêu ra trước sân, không để ý chuyện khác nữa, bảo anh ta cởi áo ra, để cho chúng tôi xem con mắt trên ngực anh ta.

Trần Điêu cởi bỏ áo trên người, lộ ra con con mắt trên ngực. Tôi không biết có phải là trùng hợp không, con mắt trên ngực vừa vặn với con mắt trên đầu anh ta.

Con mắt màu đen, nói là con mắt nhưng thực ra là một viên tròng mắt.

Tôi nhìn kỹ, càng nhìn càng cảm thấy không thích hợp, viên tròng mắt này căn bản không giống của người chút nào. Nói chính xác, nó không giống như là hình thành từ thịt, ngược lại như được làm từ nhựa.

Vì để rõ ràng xem ý nghĩ của mình có phải thật như vậy hay không, tôi vươn tay ra chạm đến tròng mắt kia. Theo tiếp xúc, trực giác nói cho tôi biết, của phỏng đoán của tôi không sai, đây là một tròng mắt nhựa làm bắn plastic, cùng với con mắt ở trên ngực tôi hoàn toàn khác nhau.

Tôi lại nhìn kỹ lại một chút, con mắt plastic mọc ra trong cơ thể, cũng giống như bị từ bên ngoài khảm vào trong cơ thể vậy.

Tôi nhìn nhìn Dư Bân, hỏi anh ta có phát hiện ra cái gì không, anh ta lắc đầu, không phát hiện ra gì cả.

Ngay lúc này, đã chạy tới một người, tôi đưa mắt nhìn qua, là Trần Tử Minh, mà trong tay của đứa bé đang cầm lấy một hộp kẹo cao su.

Trần Tử Minh đi đến tôi trước mặt, đưa kẹo cao su nhét vào trong tay của tôi.

Tôi nhìn kẹo cao su trong tay mà sửng sốt, thì ra vừa rồi chạy đi, không phải là bởi vì lòng tự trọng, mà là đi mua cho tôi kẹo cao su, tâm trạng của tôi không khỏi có chút ấm áp.

Đột nhiên, tôi nhìn thấy Trần Tử Minh trong ánh mắt hiện ra một tia sợ hãi, tôi theo ánh mắt của cậu bé nhìn lại, liền phát hiện Trần Diêu đang hung dữ nhìn nhìn Trần Tử Minh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.