Hồn Ma Che Dù

Chương 22




Cuối cùng cũng sắp gặp được anh ta rồi, cái người có con mắt trên ngực giống tôi, chỉ cần có thể biết rõ ràng biết mật của con mắt trên ngực, nói không chừng có thể giúp tôi khám phá ra bí mật con mắt của mình, giúp tôi có thể hủy đi cái con mắt buồn nôn này.

Con mắt ở trên người của tôi vẫn đang không ngừng tản mát ra oán khí, chẳng qua là Dư Bân đã giúp đỡ, bây giờ mới ít đi mà thôi, nhưng mà dù thoát ra ít như vậy cũng vẫn mang đến cho tôi rất nhiều phiền phức.

Nhưng ngày gần đây tôi liên tục gặp thứ không sạch sẽ, nói không chừng có quan hệ với con mắt này.

sau khi rời khỏi chiếc xe công cộng xong, chúng tôi còn đi một đoạn đường núi gập ghền, trời cũng đã tối đen, trước hết đêm nay chúng tôi sẽ ở lại nhà của Lão Trần để nghỉ ngơi, ngủ một giấc, để hồi phục lại tinh thần, ngày mai đi giúp đỡ tên tiểu Hắc có con mắt ở ngực kia.

Bởi vì đi đường núi thêm một thời gian nữa, tôi đầu tiên hỏi một chút Trần lão bá việc liên quan đến Tiểu Hắc.

"Chú Trần, bây giờ nói một chút việc liên quan đến Tiểu Hắc đi, để trong lòng của chúng tôi biết một chút. "

Trần lão bá đi vượt qua một cái rãnh mương, nói: "Tiểu hắc..., anh ta tên là Trần Điêu, hàng năm đều đi chỗ khác để làm công, kiếm tiền về hưởng thụ. Cha mẹ của anh ấy chết sớm, cũng không có vợ hay con cái, Một mình một người, hơn ba mươi tuổi, chỉ biết sống phóng túng. "

Dư Bân so sánh, nói: "Chính là một cái công tử bột? "

Trần lão bá ha ha cười cười, "Công tử bột thì đã được rồi, anh ta cũng không phải công tử. Trần Điêu ăn uống chơi gái đánh bạc tất cả đều biết hết, còn thường hay mắng chửi sỉ nhục con gái trong thôn, nhân phẩm vô cùng không tốt. Cho nên lần này sau khi việc con mắt xuất hiện được người trong thôn biết, không có một đứng ra nói đỡ cho anh ta, đều nhất trí đuổi anh ấy đi, cho rằng anh ta là quái vật. "

Trần lão bá dừng một chút, rồi nói tiếp: " Thực ra theo tôi thấy, chắc là mọi người đã chịu đủ Trần Điêu rồi, tìm một cơ hội để đuổi anh ta đi mà thôi. "

Tôi nhíu nhíu mày lông mày, như vậy liền không thông suốt..., tôi hỏi: "Đã như vậy, cần gì phải tìm chúng tôi giúp đỡ? Trực tiếp đuổi anh ta đi là tốt rồi mà.... "

tuy ngoài miệng tôi nói như vậy, nhưng vẫn là không hi vọng Trần Điêu bị đuổi di như thế. Không phải là tôi thương hại anh ta, khi nghe Trần lão bá nói, tôi đối với người này không có cảm tình gì, tất cả đều giống như một kẻ lưu manh.

Tôi chẳng qua là sợ Trần Điêu bị đuổi đi, tôi sẽ không tìm thấy được anh ta, như vậy tôi làm sao có thể tìm được bí mật của con mắt kia.

Trần lão bá trả lời nghi vấn của tôi, "Chủ yếu vẫn là do tôi khuyên giải, dù nói thế nào, Trần Điêu cũng là một người trong thôn, cũng không có làm cái gì quá mức động trời, nên giúp đỡ một chút. Ở trong thôn tôi vẫn còn có chút tiếng nói, người trong thôn cũng tôn kính tôi, cho tôi vài phần mặt mũi, đồng ý kiếm tiền để tìm hoàng kim đạo trưởng xem bệnh giúp Trần Điêu, diệt trừ yêu ma. "

Thì ra là thế, trên núi người dân vẫn tương đối thuần phác, được Trần lão bá khuyên bảo, vẫn là quyết định cứu lấy Trần Điêu, thế nhưng trong lòng bọn họ có mâu thuẫn nên cũng không có ai tự giác tới đón chúng tôi.

Khó trách người đến đón chúng tôi cũng chỉ có một mình Trần lão bá.

Rất nhanh, chúng tôi đã đi tới cửa thôn.

Thôn này la thôn Chim Quyên, ở đây cũng không có con chim quyên, nhưng lại có rất nhiều hoa chim quyên. Trần lão bá nói ở nơi này đường hoa chim quyên là đẹp nhất, rất nhiều doanh nhân đều thích đến đây để ngắm hoa chim quyên.

Các thôn dân cũng liền tiện thể bán được hoa chim quyên, nhưng là bởi vì giao thông không tiện lợi, hoa vận chuyển ra ngoài không được, người ở bên ngoài muốn vào đến cũng không quá thuận tiện, cho nên mua bán cũng không tốt lắm.

Đúng vậy, sau khi một đoạn đường, tôi cũng phát hiện ra vấn đề này, có bao nhiêu người sẽ vì một ít hoa đi đường xa như vậy, đường núi cũng gập ghềnh khó đi, xe chắc chắn là không vào được.

Chúng tôi đi vào thôn, nhà nào cũng đã đóng cửa, thôn rất yên tĩnh, ngẫu nhiên truyền đến vài tiếng chó sủa, nhìn qua tất cả giống như là một bức tranh xinh đẹp.

"Hoàn cảnh rất tốt. " Tôi không khỏi phải thốt lên.

Nhìn quen rác rưởi ở thành phố, khói xe, buỗng chốc đi tới nơi này non xanh nước biếc, có chim hót hoa nở, lòng người đều cảm thấy vô cùng khoan khoái dễ chịu.

Rất nhanh, chúng tôi đã đi đến nhà của Trần lão bá, là một nhà hai tầng nhỏ, một đường đi đến, tôi cũng phát hiện, nhà hai tầng nhỏ được mọi người vô cùng yêu thích, hầu như mọi nhà đều là hai tầng nhỏ.

Trần lão bá thò tay móc ra cái chìa khóa, bên cạnh vừa mở cửa vừa nói: "Con của tôi và con dâu đều ra ngoài làm công, để lại tôi cùng cháu tôi ở cùng nhau, cháu trai tôi gọi Trần Tử Minh, mong mọi người chăm sóc một chút. "

Tôi gật gật đầu, "Là chú chăm sóc chúng tôi mới đúng. "

Trần lão bá mở cửa, đi vào nhà, chúng tôi cũng đi theo vào trong. Mở đèn lên, nhìn thấy trong nhà bày biện vô cùng đơn giản, một bàn vuông lớn, bốn băng ghế, còn đặt rất nhiều thứ lên.

Trần lão bá đi vào phòng bếp lấy ra hai cái ly, rót một ít nước âm, đặt đến trước mặt chúng tôi nói: "Trong nhà cũng không có gì nhiều có thể chiêu đãi. "

Tôi uống vào một ngụm nước ấm, trong đầu rất ấm áp, Trần lão bá gia đình điều kiện đúng là cũng không tốt lắm, gia đình như vậy, còn kiếm tiền cho một người "Không thể làm chung" trong dân trừ tà, không thể không bội phục sự thuần phác của người trên núi.

Sau đó, Trần lão bá sắp xếp gian phòng cho chúng tôi, để cho chúng tôi nghỉ ngơi.

Tôi nằm trên giường trằn trọc, ngủ mãi không được. Xã hội này, người giàu một bữa cũng có thể ăn 30 mòn, còn người nghèo một cái bánh bao cũng phải chia ra hai miếng để ăn hai bữa, mặc dù biết rằng những chuyện này cũng rất là bình thường, nhưng sau khi nhìn qua, vẫn cảm thấy cả người không được khoải má và tự nhiên.

Tôi vốn cho là Dư Bân giàu có như thế sẽ ở không quen căn phòng cũ nát như vậy, sẽ muốn phàn nàn, dù sao anh ta ở trên xe lửa cũng phàn nàn không ít. Thế nhưng là ngoài ý liệu chính là Dư Bân liền ngủ rất nhanh, tiếng ngáy đã vang lên, có lẽ, anh ta đã rất mệt mỏi rồi.

Tôi cũng nhắm mắt lại, ngủ.

Cũng không biết ngủ bao lâu, trong tai tôi truyền đến giọng nói của trẻ con, thanh âm rất nhỏ, nhưng là bởi vì thần kinh của tôi rất mẫn cảm, cho nên đã nghe thấy.

Tôi mở to mắt, phát hiện trời đã lờ mờ sáng, đoán chưng là tàm khoảng ba bốn giờ sáng, chuyện này??? Người lớn đều vẫn đang ngủ mà, tại sao lại có thể có tiếng nói của trẻ con?

Sự tò mò khiến cho tôi rời khỏi giường, giọng nói là từ tầng hai truyền đến, vì vậy tôi mặc chiếc khoác, rón ra rón rén mà đi lên tầng hai.

Thời gian dần trôi qua, tôi phát hiện thanh âm là từ trong một căn phòng truyền tới, tôi nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, nhìn vào bên trong, nhìn thấy một đứa bé trai đang ngồi ở trên giường nói chuyện với không khí.

Đứa trẻ này tầm khoảng 15 tuổi, gầy gò, bọng mắt có chút thâm đen.

Đứa bé lại là vỗ tay cười cười, nhìn qua rất là vui vẻ, kỳ quái nhất chính là, đứa bé ấy đang nói chuyện với không khí, không riêng gì nói chuyện, thật giống như là phía đối diện đang đứng một người vậy, đứa bé đang cùng người kia đang nói chuyện.

Thế nhưng là tôi mở to con mắt ra như thế nào, cũng không thấy ai ở đối diện.

Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, trong nội tâm của tôi nghi ngờ càng lúc càng lớn, muốn bước vào bên trong nhìn một chút, đúng lúc này, đột nhiên có một bàn tay vỗ vỗ vào bờ vai của tôi.

"Xong sư phụ, đã rời giường rồi sao? "


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.