Hồn Ma Che Dù

Chương 20




Con người khi nóng nảy, làm việc gì cũng sẽ dễ xúc động, Tiểu Cương mới vừa rồi bởi vì rất sốt ruột, rất sợ hãi mới có thể khiến cho khong thể tự kiếm chế hành vi của chính mình, dẫn đến cái chết. Nhưng việc này có phải là do Đĩa Tiên thao túng hay không cũng không phân biệt được,một người bình thường khi nhìn thấy một màn như thế sẽ sợ hãi đến mức hồn vía lên mây.

Tôi cũng có chút sốt ruột, thật sự mà nói, khi tính mạng của bạn bị đe dọa, ai còn có thể thực sự trấn tĩnh đây? Núi sụp xuống mà mặt không đổi sắc, người như thế tôi còn thực sự chưa thấy qua mấy người.

Nôn nóng, cho nên hành động cũng có chút thay dổi, bởi vì nhớ ra chuyện về cái đĩa tiên vẫn chưa xử lý gọn gàng, không muốn bị chết oan, tôi lại hướng về phía một cảnh sát hét to: " Chuẩn bị cho tôi tiểu tam sinh! Mau mau mau!" ( như mình đã nói ở trên, tam sinh tức ba loại gia súc để cúng tế như bò, dê, lợn)

Tam sinh là vật hy sinh để tế thần, là cống phẩm của người xưa. Tam sinh có phân chia lớn nhỏ, Tam sinh lớn là Dê, Lợn, trâu; Tam sinh nhỏ chỉ gà, vịt, cá.

Dùng tam sinh để cống hiến được coi là lớn nhất rồi

Người cảnh sát ngây người một chút, Dưa Bân nhìn về phía người cảnh sát kia trừng mắt một cái, người đó liền ngoan ngoãn làm theo, bởi vì Dư bân có quen biết với thủ trưởng của bọn họ, bọn họ cũng rất anh ta mặt mũi.

Tôi cũng chẳng quan tâm đến lịch sự hay lễ phép nữa, kéo một người cảnh sát tới, để cho anh ta đi mua một ít tiền âm phủ,

Tôi cùng với Dư Bân đứng ngây ngốc ở một chỗ,chỗ nào cũng không giam đi, cẩn thận đề phòng những nguy hiểm bên cạnh có thể xảy ra. Di chuyển không được thì ra là cảm giác như thế này, tôi bây giờ chỉ cảm thấy lúc nào cũng có thể có một tảng đá lớn bay vào đầu khiến tôi chết đi.

Ngoài dự đoán của mọi người Dư Bân lại cực kỳ giữ bình tĩnh, giống như chẳng thèm để ý vậy. Tôi nói với anh ta: " Anh an nhàn quá ha, đĩa tiên chưa giết được hai chúng ta cũng sẽ không bỏ qua đâu.”

Dư Bân lại nở ra một nụ cười, "Tôi làm công việc này cũng không phải ngày một ngày hai, tự nhiên có một chút phương pháp có thể bảo vệ tính mạng, anh cứ chú ý bảo vệ bản thân cho tốt đi, không cần phải để ý đến tôi.”

Tôi ngây ngẩn cả người, không nghĩ đến, vẫn cứ cho rằng anh ta đạo thuật cũng không cao thâm, chỉ là một tên thuật sĩ giang hồ hết ăn rồi lại uống mà thôi, chắc là anh ta cũng có cái gì đó thật, nếu không cũng không dám mạnh miệng nói thế.

Rất nhanh, hai tên cảnh sát đều đã trở về, ôm một cái bao tải được thêu, sau khi mở ra bên trong là ba cái bao nhựa, từng túi để đựng tam sinh nhỏ. Một người cảnh sát khác đang ôm một đống tiền âm phủ.

Sau khi bọn họ buông đồ xuống, nhìn thoáng qua nhau, nói: “ Chi phí này...?”

Dư Bân lấy ra một tệp tiền trăm giá trị lơn, đếm cũng không đêm, liền trực tiếp đưa vào trong tay cho bọn họ. Hai người cảnh sát liên tục cười gật đầu, đi ra chỗ khác.

Tôi mang Tam sinh nhỏ ra xếp theo thứ tự, lấy lư hương từ trong hành lí ra, sau đó châm ba ném hương, sau đó hương phía đông nam cúi bái rôi lấy hương cắm vào trong lư hương, hai tay chắp trước ngực, trong miệng niệm nhẹ nhàng: "Có nhiều chỗ đã mạo phạm, còn mong tha thứ."

Sau đó lấy tiền giấy ra đốt ở sân ga. Đốt tiền giấy được một nửa tôi để lại một nữa giữ lại, tiếp tục nói: "Một nửa đốt cho ngươi, làm tiền đặt cọc. Chỉ cần ngươi đồng ý buông tha tính mạng của hai người chúng tôi, tôi sẽ lấy một nửa còn lại đốt cho ngươi."

Liên tục nói ba bốn biến lần, tôi nhìn thấy ở đối diện sân ga xuất hiện một hình ảnh màu trắng.

Là một bộ mặt dữ tợn, mọc ra răng dài dài giống nhưng quái thú bình thương.

Tôi thật cẩn thận nhìn xem những người khác, phát hiện ngoài tôi ra, không có ai có thể nhìn thất thứ kia.

Tôi chỉ chỉ vào đống tiền giấy trên mặt đất, hỏi nó có đồng ý bỏ qua cho hai người chúng tôi hay không, thứ kia nhìn tiền giấy âm phủ một cách tham làm, gật gật đầu thật mạnh.

Lòng tôi cuối cùng cũng bình tĩnh lại, không nói hai lời, lấy số tiền âm phủ còn lại đốt hết cho thứ đó. Đĩa Riên, đúng là không thể tùy tiện mà đùa được.

Thứ đó từ từ đi đến trước mặt tôi, trên miệng còn chảy ra nước miếng khắp mặt đất, cầm lên gà vịt cá đứng gặm ăn.

Những người xung quanh giống như là không thấy một màn này, đểu chỉ tò mò nhìn tôi đốt tiền âm phủ.

"Chỉ có tôi mới có thể nhìn thấy sao?" Trong lòng tôi tự hỏi, xem ra là như vậy. Tôi lại xem xét thứ đó, chỉ thấy nói nở ra bộ mặt tươi cười,, chỉ thấy hắn rất quái lạ dị đích lộ ra một cái tươi cười, âm u lạnh lẽ, kinh khủng.

Đột nhiên, tôi cảm thấy được bị lay động rất lơn.

"Tỉnh tỉnh, này, Xong Diễm, tỉnh đi."

Là Dư Bân ở bên cạnh lây tôi, tôi ngẩng đầu nhìn nhìn anh ta, hỏi: "Làm sao vậy?"

"Làm sao vậy? Tôi còn muốn hỏi anh làm sao vậy, đang đốt tiền lại ngủ mất thế?"

Ngủ sao? Tôi nhìn bên người gà vịt cá, vẫn còn tồn tại, mà thứ đó lại không nhìn thấy. Tôi lại nhìn về phía đối diện ở sân ga, người đi người lại, cũng không nhìn thấy hình ảnh thứ đó ở đâu nữa.

Mọi chuyện vừa rồi, là thực sự hay là mơ đây?

Hoặc là nói, thứ kia ở trong mơ của tôi đồng ý lời thỉnh cầu của tôi?

Mọi thứ không thể hiểu được, tôi chỉ biết cái thứ kia chắc hẳn là đã đi đến, rồi làm ra thủ đoạn che mắt, hơn nữa còn đồng ý buôn tha cho hai người chúng tôi.

Nếu Đĩa Tiên đã đồng ý rồi, một cái gánh nặng trong lòng tôi đã được buông ra.

Tôi vỗ vỗ dư bả vai của Dư Bân, nói: "Đi thôi, không có gì để nhìn nữa, việc này đã ổn cả rồi." Dư bân nghi ngờ nhìn thoáng qua đồ vật trên hiện trường rồi nói: “ Ô phúc cần rao xệt, Xông Diễm, anh chắc là đã làm xong rồi sao??”

Tôi không hiểu, hỏi: "Có ý gì?"

Dư bân nói: "Tôi đối với ma quỷ rất hiểu rõ cũng không giống như anh tưởng tượng, vừa nay tôi cảm giác được một luồng không khí buồn nôn đi qua. Gặp luồng không khí như thế sinh ra từ ma quỷ, phần lớn không phải là ma quỷ đứng đắn gì."

Gió lạnh thổi qua, thổi đến lòng tôi đều gia lạnh, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm cái gì cả, nếu như thứ đó đã đồng ý buông tha chúng ta, tạm thời tin tưởng nó xem sao.

Thật ra tôi cũng quá là ngây thơ rồi, tuy rằng phần lớn ma quỷ đều là thành thật và giữ chữ tín, đây cũng là chỗ tốt hơn so với con người, nhưng vẫn có một số ít ma quỷ lật lọng, không giữ lời hứa.

Mà bọn tôi lần này chơi đĩa tiên gọi tới quái vật, giống như là cũng không tuẩn thủ quy tắc,điều đó tôi sau này mới biết được, nhưng là khi tôi biết cũng đã quá muộn rồi.

Vẫn là cảm giác của Dư bân đáng tin cậy hơn, anh ta nói có luồn không khí buồn nôn, thứ kia cũng tin nhưng mà, sau này tôi với Dư bân làm gì cũng phải làm theo quy tắc.

Rất nhanh, chúng tôi lại mua được hai vé xe lửa đến cái thôn hẻo lánh kia, chẳng qua là lúc ngày chính là ghế cứng.

Dư Bân vẫn như cũ, phàn nàn không thôi, mà tôi, khi trước bị đĩa tiên dày vò làm cho mệt mỏi, cả người ở trạng thái mỏi mệt không thôi. Vì thế tôi liền đặt hai tay lên bàn, đặt đầu lên cánh tay ngủ, có thể nghỉ được chút nào hay chút ấy. ( ND: Kiểu ngủ giống mình hồi cấp 3 này:V)

Rất mệt mỏi!!!

Cũng không được bao lâu, tôi liền mơ thấy một giấc mơ đẹp. Rất kỳ lạ, tôi đang ở trong cái sân ga kia, xung quanh là xương của vịt ga cá đã ăn xong, còn có đống tiền giấy âm phủ đã bị đốt.

Một cơn gió lạnh thổi qua mặt tôi, trong lỗ mũi ngủi thấy một mùi kinh tởm.

Tôi ngửa đầu nhìn thấy, là cái con ma kia.

Nó thè lưỡi ra liếm qua đôi răng nanh dài dài, nhìn về phía tôi cười một cách quỷ dị.

Tôi thấy nó cười liền cảm thấy sợ hãi, không tự chủ được lui về phía sau vài bước.

"Tiền âm phủ cũng đã đốt cho người rồi, ngươi cũng đồng ý với tôi, tha cho chúng tôi một con đường sống, chẳng lẽ ngươi muốn đổi ý hay sao??"

Thứ đó nói ra với tôi bằng một giọng âm u và trầm thấp: "Ta đồng ý buông tha các người, điều kiện đầu tiên là muốn ngươi đốt số tiền âm phủ còn lại đốt cho ta."

Tôi nói: "Đúng vậy, tôi đều đã đốt rồi, ngươi còn muốn làm cái gì nữa?"

Ai ngờ nó chỉ về phía xe lửa nói: "Đó là cái gì?"

Tôi nhìn theo ngón tay nhìn lại, thấp thoáng một tờ tiền âm phủ!!! Chắc là lúc tôi đốt lên, bị gió thổi đi, có nhiều tiền âm phủ như thế, thôi một cái là hai ba tờ cũng là chuyện bình thương, khốn tạn, Đĩa tiên lại lấy cái lí do này đến để chối cãi.

Nó khanh khách cười không ngừng, "Thực sự là xin lỗi, là dao ngươi không tuân thủ lời hứa trước, ta cũng không thờ phụng hứa hẹn. Mạng của ngươi, ta muốn...”

Mồ hồi của tôi đã chảy từ trán đến cằm, cả người thở dốc, làm sao bây giờ? Ở trong mơ tôi không có pháp khí gì, làm sao có thể đối phó với Đĩa tiên đây?

Thứ đó bất ngờ xuất hiện ngay trước mặt tôi, trên tay còn cầm theo một cái cưa điện, chém về phía cổ của tôi.

Ở trong mơ bị chém đứt đầu không biết trong hiện thực có như vậy hay không? Tôi bỗng nhiên nhớ ra, đúng rồi, thì là ai cũng không thấy hung thủ đến gần, Tôi cũng không có cảm giác ma quỷ tiến lại, Mỹ Mỹ lại bị mất đầu không rõ lí do. Thì ra là cô ấy ở trong mơ gặp đĩa tiên cắt đứt đầu lâu, cho nên không người nào ở thế giới thật phát hiện.

Ở trong mơ, Đĩa Tiên có thể lấy được đầu đi, máu me cũng theo cùng, đây là lí do Mỹ Mỹ lúc đó cũng không để lại vết máu.

Hiểu thì cũng đã hiểu rồi, vậy bây giờ tôi ên làm cái gì bây giờ? Uất hận nhất là, tôi phát hiện mình đã bị Đĩa Tiên khống chế, không thể động đậy được, mà cái cưa điện kia, đã đến gần cái cổ của tôi hơn rồi.....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.