Hồn Ma Che Dù

Chương 116




Tôi nhìn thấy người đàn ông một tay này ở đâu nhỉ? Tôi không thể nhớ nổi. Cảm giác như thật như mơ, vừa đúng lại vừa sai. Tôi không biết đây là giấc mơ, hay là dòng suy nghĩ xuất hiện trong nội tâm tôi.

Tại sao người đàn ông này xuất lại hiện trong giấc mơ của tôi, anh ta muốn gì, không lại gần cũng không đứng quá xa, rốt cuộc anh ta muốn làm gì?

Vô thức, tôi chìm vào giấc ngủ sâu, giấc mơ đó cũng biến mất. Tôi ngủ một lúc lâu, cơ thể cũng được tĩnh dưỡng khỏe hơn rất nhiều rồi.

Khi đến Dương Châu, ba người chúng tôi và một đống hành lý.

Vì Vũ Bân và tôi đột nhiên bị kéo đi cùng, nên không mang theo gì, tất cả những hành lý này đều là của Trần Mặc Thu.

Tổng cộng có ba túi, mặc dù không nhẹ, nhưng nhiêu đó đối với chúng tôi không là gì cả.

Khi mới đến Dương Châu, tôi thấy nó không đẹp như mong đợi. Nơi này đã thay đổi rất nhiều: đô thị mọc lên, giao thông đông đúc, đầy xe cộ, tiếng còi xe liên tục.

Đường phố đầy bụi, những người lao công đang quét lá rơi hai bên đường dưới thời tiết nắng nóng.

“Cũng chẳng có gì cả. Gì mà những bông hoa ở Dương Châu vào tháng 3, chúng đâu có đẹp đến thế?” Vũ Bân nói đơn giản và trực tiếp.

Tôi coi đó là điều hiển nhiên. Căn bản đây cũng không phải là khu du lịch, hơn nữa bây giờ là thế kỷ 21. Không thể mãi có chim hót, hoa nở ở khắp mọi nơi như trước đây được. Cho dù là thành phố nào, nó cũng không thể thoát khỏi hơi thở của hiện đại hóa.

Thành phố Dương Châu không lớn. Tôi nhìn vào bản đồ trên điện thoại và cảm thấy tôi có thể đi hết ngóc ngách trong một ngày. Nhưng khi tìm kiếm Lũy Thi Kết Đỉnh thì lại thấy con đường cổ này không hề có trên bản đồ.

Nhưng nghĩ lại cũng đúng, làm thế nào một con hẻm nhỏ hạng ba hạng bốn trong thành phố có thể xuất hiện trên bản đồ được chứ

“Này, cô có biết cách đến con hẻm đó không?”

Nói thật ra, tôi rất cảm kích vì cô ấy không màng cực khổ và xa xăm để cùng tôi bắt ma. Nhưng kể cả khi chấp nhận cách thức tu luyện này, tôi vẫn cảm thấy không thoải mái.

Do đó, khi nói chuyện tôi vẫn luôn lịch sự, dù sao thì với tính khí nóng nảy của cô ấy, tôi không nên quan tâm nhiều.

Trần Mặc Thu tự nhiên không quan tâm đến câu hỏi của tôi. Nếu có hứng thú thì cô ấy sẽ trả lời ngay, còn không thì sẽ chẳng để lọt tai những lời nói nhảm của tôi.

Cô ấy đưa tôi và Vũ Bân đi bộ dọc theo con đường một lúc lâu, rồi rẽ vào một góc, và một con hẻm cổ dài xuất hiện trước mắt chúng tôi.

Con hẻm này dài hàng trăm mét, rất hẹp, phần rộng nhất không quá hai mét, và phần hẹp nhất chưa đầy một mét. Trông thật ảm đạm và khó chịu.

“Đến rồi, chính là nó.” Trần Mặc Thu nói một cách từ tốn.

Tôi tiến lên hai bước đến chỗ con hẻm, nhưng không dám bước thêm. Tôi ngó đầu vào để tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng một làn gió nhẹ thổi ra từ bên trong khiến tôi cảm thấy rất thoải mái.

Tôi tự nhủ, nơi này thực sự bị ma ám sao?

Trong tâm trí tôi, những nơi bị ma ám đều ảm đạm, không có ánh sáng mặt trời và thậm chí sẽ có mùi thối rữa và mùi mốc, khi con người bước vào thì rất dễ bị bệnh.

Tuy nhiên, con hẻm cổ này thì khác. Nó không chỉ không có mùi lạ mà còn có gió thổi như đang thổi vào trái tim của mọi người. Mặc dù hơi hẹp và nhỏ, nhưng cũng chỉ là có phong thái cổ xưa lành lạnh.

Tôi quay đầu về phía Trần Mặc Thu và không thể tin được: “Cô có chắc đây là Thi Lũy Kết Đỉnh không? Tại sao bầu không khí lại thanh tịnh đến thế.”

Nhìn Trần Mặc Thu lần nữa, cô ấy ngồi xổm trên đất, lục lọi hành lý. Trong khi tìm kiếm thứ gì đó, cô ấy nói: “Đây không phải là phim ma, cậu muốn có loại không khí kì lạ nào?”

Nói xong, cô ấy lấy ra một chiếc đèn, một chiếc đèn khá nhỏ, chỉ lớn hơn lòng bàn tay một chút.

Trần Mặc Thu đi vào con hẻm, tìm thấy một khe hở liền chiếu đèn vào đó. Tay cầm đèn nhỏ, gạt công tắc một cái, chiếc đèn liền phát sáng.

Vũ Bân ghé vào tai tôi và thì thầm: “Tôi nghĩ người phụ nữ hay cằn nhằn này 80% là bị suy nhược tinh thần rồi. Hay là chúng ta quay về đi, chớ cùng cô ấy đi lung tung.”

“Yahhh, anh đối với người ta chính là có định kiến. Cũng đã tới đây rồi, đi được nửa đường mà còn nghĩ đến việc rút lui? Nói cho anh biết, quá muộn rồi.”

Tôi men theo con hẻm, đến gần Trần Mặc Thu, xem một chút rồi hỏi: ” Trần Mặc Thu, cô đang làm gì vậy?”

“Tối nay anh sẽ biết” Cô ấy ném cho tôi một câu trả lời lạnh lùng.

Aiii, tôi chính là bị điên rồi mà? Sao tôi lại đi hỏi cô ấy cơ chứ, biết rõ là cô ấy không hứng thú trả lời, thật mất mặt quá đi.

“Vậy thì chúng ta sẽ đi đâu bây giờ?”

“Mang theo hành lý, tìm một khách sạn để nghỉ ngơi, chúng ta sẽ hành động vào ban đêm.”

“Hành động vào ban đêm? Hành động gì vào ban đêm? Tôi nói Trần Mặc Thu, cô có thể cho tôi một vài nhắc nhở trước khi hành động được không, đừng chỉ nói không thôi, được chứ”

“Này, đợi đã, tôi chưa nói xong, tại sao cô lại đi nhanh thế? Này, đợi tôi với.”

Trên thực tế, ba chúng tôi lần đầu tiên đến Dương Châu. Chúng tôi đã quá vội vàng nên không tìm hiểu xem nơi nào có khách sạn. Và bởi vì phải hành động vào ban đêm nên cần tìm khách sạn ở gần con hẻm này.

Phải tìm ai đó để hỏi chút a ~~

Khi định làm thế, tôi đột nhiên cảm thấy một cơn gió thổi qua phía sau theo phản ứng tự nhiên của cơ thể tôi liền tránh sang một bên.

Khi tôi bình tĩnh lại, tôi nhận ra rằng Trần Mặc Thu và Vũ Bân cũng tránh theo bản năng.

Nó là gì? Có phải là ma không? Lần đầu tiên tôi đến đây thì đã gặp ma sao? Ba chúng tôi thực sự vận khí cũng tốt quá đi a?

Tôi chợt thấy một người đàn ông ở sâu trong hẻm, mặc áo gió dài trùm đầu, đi xe đạp, mang theo máy tính xách tay phía sau và phi đến chỗ của chúng tôi.

Càng đến gần, gió mạnh càng ngày càng mạnh. Tôi rõ ràng có thể cảm thấy rằng cơn gió đang thoát ra từ người này.

Một cơn co giật ở ngực, tôi biết rằng con mắt quỷ cũng đang cảm thấy cơn gió rất mạnh, và nó run lên vì phấn khích.

“Chặn anh ta lại.” Trần Mặc Thu nói nhỏ với tôi.

Không biết tại sao, ngay khi nghe “mệnh lệnh” của cô ấy, cả người tôi như mất kiểm soát mà làm theo.

Tôi đứng giữa con hẻm và giơ tay ra để chặn xe người đàn ông đó.

Vì con hẻm nhỏ và không thể đi đường khác, người đàn ông buộc phải dừng xe.

“Này, tại sao cậu lại đứng giữa đường vậy?” Người đàn ông nhìn tôi giận dữ.

Tôi ngước nhìn và thấy anh ta có quầng thâm đen xì ở mắt và mắt anh ta lờ đờ, đầu tóc thì rối bù. Có vẻ như đã không ngủ trong nhiều ngày.

Tôi nheo mắt nhìn Trần Mặc Thu và thấy có 1 tia sáng ở mắt cô ấy, nhìn chằm chằm vào người đàn ông.

Đôi mắt đó, hẳn là thiên nhãn!!

Cái gọi là thiên nhãn, nói đơn giản là có thể nhìn xuyên qua cõi dương và cõi âm, cũng như tất cả các linh hồn và hồn ma xung quanh đều có thể nhìn thấy được. Đôi mắt như vậy rất hiếm, không nhiều người có thể sở hữu đôi mắt đó.

Thử nghĩ mà xem, nếu có đôi mắt như vậy, bạn sẽ luôn nhìn thấy các con ma đẫm máu lượn lờ xung quanh, cảm thấy thế nào?

Không có gì ngạc nhiên khi Trần Mặc Thu có tính khí lạnh lùng và gần như không tiếp xúc nhiều với con người. Hóa ra cô ấy có thiên nhãn, luôn nhìn thấy những điều kinh khủng và kỳ lạ hơn người bình thường mỗi ngày.

Sau khi xem xét người đàn ông, Trần Mặc Thu trông rất nghiêm túc, đến gần và nói: “Chúng tôi là khách du lịch từ nơi khác đến, nên muốn tìm một khách sạn gần đây, anh có thể chỉ giúp không?”

Người đàn ông khịt mũi và chỉ vào con hẻm, nói: “Đi hết con hẻm và rẽ trái. Mười phút đi bộ, có một Hạng Tự.”

“Đền trong hẻm? Có phải là một ngôi đền không? Chúng tôi không phải là tu sĩ và không muốn ở trong một ngôi đền.” Tôi không muốn.

Người đàn ông hơi thiếu kiên nhẫn và nói: “Hạng Tự là một khách sạn được xây dựng đặc biệt dành cho khách du lịch đến xem những con hẻm cổ. Để trấn trụ tà khí từ tứ phương, mới lấy cái tên như thế.”

“Ồ, vậy thì …” Tôi muốn hỏi thêm câu hỏi, nhưng tôi thấy rằng khuôn mặt của người đàn ông đó thật khó chịu, anh ta đẩy tôi ra xa, và hét lên: ” Cậu muốn cái gì nữa hả, có phiền hay không, không định cho tôi đi sao? Tôi có quan hệ gì với cậu chứ? Trả lời câu hỏi của cậu hả? Hỏi nhanh đi.”

Không phải chứ, tôi chỉ muốn hỏi vài câu, mà phản ứng cũng quá mạnh liệt đi. Tôi nhịn không được muốn “lý luận lý lẽ” với hắn ta. Kết quả là Trần Mặc Thu nắm lấy tay tôi và nói với người đàn ông: “Xin lỗi, làm phiền rồi, anh đi đi.”

Ngay khi nói xong, cô ấy kéo tôi tránh sang một bên và nhường đường cho ông ta.

Tôi nhìn về phía người đàn ông đột nhiên cảm thấy quen thuộc, một cảm giác kỳ lạ. Trùng hợp là, khi tôi nhìn thấy người đàn ông một tay trong giấc mơ của mình, tôi cũng cảm thấy như vậy.

Nhưng người đàn ông vừa nãy và người đàn ông một tay không phải là cùng một người, tại sao tôi lại cảm thấy như vậy?

Đầu tôi bắt đầu căng ra, càng nghĩ càng không thể hiểu được. Vì vậy, tôi quay sang hỏi Trần Mặc Thu: “Cô đã nhìn thấy gì qua thiên nhãn?”

Trần Mặc Thu sững sờ một lúc. Tôi đoán cô ấy không ngờ rằng tôi phát hiện ra cô ấy có thiên nhãn. Cô ấy nhíu mày và nói: “Anh ta không phải là ma, anh ta cũng không bị ma ám, càng anh ta cũng không bị ma theo. Nhưng có một cơn giận dữ bùng lên trong anh ta, thật lạ.”

Ngay cả Trần Mặc Thu cũng không thể giải thích được, chứ đừng nói đến tôi.

Chúng tôi tạm bỏ qua chuyện này đã và theo lời của người đàn ông, chúng tôi đi đến khách sạn mà anh ta chỉ – “Hạng Tự”.

Đây là một khách sạn nhỏ với ba tầng.

Một vị sư già đang ngồi ở cửa khách sạn, mặc trang phục của một nhà sư, cầm một cái mõ bằng gỗ trên tay, vừa gõ vừa đọc kinh.

Tôi không nghĩ là khách sạn lại chu đáo như thế, còn mời nhà sư tới đọc kinh.

Khi ba chúng tôi đến gần, vị sư già nói: “Ba người đến thuê phòng phải không?”

“Đúng thế, chúng tôi muốn thuê phòng”

“Được, đi theo tôi.”

Vị sư già đặt cái mõ xuống, đứng dậy và dẫn chúng tôi vào khách sạn. Cũng không rõ ông ấy đã bao nhiêu tuổi, lưng ông ấy còng và không còn chiếc răng nào.

“Sư phụ, ông đã lớn tuổi rồi mà vẫn đi làm kiếm tiền ư?” Tôi hỏi.

Ai ngờ vị sư già cười khúc khích hai tiếng, nói:”Tôi không phải là một nhà sư, nhưng ở đây không yên bình lắm nên tôi ăn chay theo Phật và cầu nguyện bình an, càng không phải để kiếm tiền. Đã già như này rồi cũng không có con nối dõi. Khách sạn này như là huyết mạch của tôi, dựa vào nó tôi mới tự chi trả cho cuộc sống được. “

Ồ, hóa ra là thế. tôi cảm thấy đồng cảm với cuộc đời của ông lão.

Đi tới đi lui, ông lão quay lại và nói với cánh cửa: “Đêm nay có khách tới trọ, vì vậy tối nay đừng có đi theo vào trong đấy.”

Tôi quay lại nhìn cùng lúc với Vũ Bân và Trần Mặc Thu, và thấy rằng không có ai ở cửa.

Đừng nói đến người, thậm chí không có con chó hay con mèo nào, trống rỗng, chỉ có không khí.

Ông lão này, đây là đang nói chuyện với ai?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.