Hồn Ma Che Dù

Chương 113




Lần đầu tiên, tôi cảm thấy con mắt trên ngực mình dường như có ý thức. Nó không đơn giản chỉ là một bộ phận riêng biệt trên cơ thể.

Tôi được bao bọc trong ánh sáng chiếu ra từ đôi mắt đó, đồng thời, tôi thấy rằng chiếc lưỡi đỏ dài vừa chạm vào ánh sáng vàng liền bị thối rữa. Con mắt này thực sự mạnh đên vậy ư?

Con quỷ rõ ràng là bị chọc giận. Tôi đoán rằng nó chưa bao giờ gặp phải một điều gì nhục nhã như vậy.

Con quỷ mở hai bàn tay ra, giữa hai bàn tay đều xuất hiện một cái miệng nữa. Cả hai cái miệng đều mở ra, để lộ hàm răng sắc nhọn và chiếc lưỡi đỏ tươi.

Hắn ta chỉ tay về phía tôi, và hai cái lưỡi dài trên lòng bàn tay thè ra. Điều kỳ lạ nhất là hai chiêc lưỡi thực sự mọc hai hàng răng!

Cái này….

Chỉ cần nhìn qua, đều thấy hai hàng răng này còn sắc hơn dao. Nhìn vào vòng tròn ánh sáng mong manh này, nó sao có thể đỡ được mấy cái lưỡi kia. Một lần nữa, tôi rơi vào hoảng loạn.

Không hiểu sao, tâm trí tôi bắt đầu rối loạn, như thể ai đó đang cố gắng xâm nhập vào trí não tôi vậy

“Đau quá!” Tôi ngồi xổm trên mặt đất, cố gắng gạt nghĩ này ra khỏi đầu, nhưng lúc này, hai cái lưỡi cách tôi chưa đến một centimet.

Không, không thể chết được, tôi bắt đầu buông lỏng, chấp nhận để dòng suy nghĩ đó đó chiếm lĩnh toàn bộ tâm trí. Ngay lập tức, tôi cảm thấy cơ thể có một sức mạnh vô hạn

Tôi phát ra một nội lực mạnh đến mức không thể tin được. Dường như có thể san bằng một ngôi nhà chỉ với hai bàn tay.

Hai cái lưỡi của con ma chỉ cách tôi đúng một sợi tóc. Lúc này, tôi đưa tay ra với tốc độ nhanh đến nỗi tôi không thể tin được, túm lấy lưỡi con ma. Nhìn lại, con ma nhỏ đấy căn bản không có sức phản kháng, giãy giụa muốn thu lưỡi lại nhưng không thể.

Tôi không biết tại sao. Mà không chỉ thế, bỗng dưng còn xuất hiện làn khói màu đen từ lòng bàn tay tôi. Làn khói chạy dọc theo hai cái lưỡi về phía con ma, chẳng mấy chốc đã vây quanh nó.

Sau đó, da của nó bắt đầu nhăn và co lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Mọi người cũng biết là ma quỷ lấy sức mạnh và tồn tại là do nhận cúng tế từ con người.

Hàn Lão ăn uống rất tốt, vì thế, con ma này cũng được nuôi dưỡng rất mập.

Nó thực sự bị co trong mười giây, làn da trở nên nhăn nhúm, cả người như bị bốc hơi đi hết.

Ngay sau đó, tôi đã có câu trả lời.

Năng lượng của con ma đó chảy vào cơ thể tôi, chính xác hơn là vào con mắt trước ngực tôi.

Tôi có thể cảm thấy sức mạnh đang chảy trong cơ thể mình, và những sức mạnh này tập trung chủ yếu ở trước ngực, sau đó c biến mất. Tại sao biến mất? Lý do duy nhất là nó bị hấp thụ bởi đôi mắt.

Tôi biết sức mạnh của con quỷ này rất mạnh và thậm chí các phương pháp của tôi cũng không chế ngự được nó. Nhưng nó lại bị đánh bại và bị hấp thụ bởi đôi mắt trước ngực chỉ trong mười giây, đôi mắt này còn có thể mạnh đến mức nào?

Chẳng mấy chốc, năng lượng của con ma đã bị hấp thụ hoàn toàn, sức mạnh và nội tại biến mất, nó trở thành một vũng bùn. Mặc dù là một con ma, nhưng tôi có chút thương hại nó.

Tôi nghĩ con quỷ đã chết, rồi mọi thứ sẽ kết thúc, nhưng thực tế không phải vậy. Đầu tôi ngày càng đau, tôi cảm thấy có một linh hồn khác trong cơ thể tôi, nó như muốn đẩy linh hồn tôi ra ngoài.

Làm sao điều này có thể xảy ra được?

Tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Nếu cơ thể của tôi bị lấy đi, tôi sẽ không phải là tôi nữa, tôi sẽ là ai?

Tôi ôm đầu lăn lộn trên mặt đất, tôi lật mình hơn chục lần, nhưng nó không có tác dụng. Cơn đau đầu ngày càng nghiêm trọng. Tôi không biết khi nào cơn đau chấm dứt. Tôi thậm chí muốn từ bỏ cơ thể này để không còn đau đớn nữa.

“Tam Hỏa, Tam Hỏa, chuyện gì đã xảy ra với cậu thế?”

Tôi nghe Vũ Bân gọi, tôi muốn trả lời anh ta, nhưng tôi thậm chí không thể mở được mắt ra nữa. Chuyện gì đang xảy ra, cơ thể không nằm trong tầm kiểm soát của tôi nữa rồi.

Ngay khi tuyệt vọng, tôi đột nhiên cảm thấy cơ thể mình tràn ngập cảm giác dễ chịu không thể tả được, và cơn đau trong đầu tôi cũng bị cuốn đi.

Là ai, ai đã cứu tôi?

Tôi cố gắng hết sức để mở mắt, ngay trước mắt tôi là khuôn mặt xinh đẹp của một người phụ nữ.

Đôi mắt ấy, bờ môi hồng, còn có một nốt ruồi đen ở khóe miệng bên phải.

Cô ấy là ai? Tôi dường như đã nhìn trông thấy cô ấy ở đâu đó, nhưng tôi không thể nhớ nổi, vừa quen vừa lạ

Một lần nữa, tôi nhắm mắt lại. Tôi mệt mỏi và buồn ngủ. Sự mệt mỏi khiến tôi ngủ thiếp đi. Khi tỉnh dậy lần nữa, tôi đang nằm trên một chiếc giường lớn phủ một tấm chăn dày và Vũ Bân đang ngồi bên cạnh giường.

“Tôi đang ở đâu?”

Vũ Bân bóc một quả quýt, đút cho tôi, nói: “Chúng ta đang ở trong khách sạn tại thành phố và cậu đã hôn mê hai ngày rồi.”

Vừa ăn quýt, tôi nhớ những gì đã xảy ra trước khi ngất đi. Chỉ nhớ đầu tôi đau đến mức muốn chết đi được. Sau đó, một cảm giác rất mát lành và trong trẻo chiếm lấy cơ thể, và tôi nhìn thấy khuôn mặt của một người phụ nữ

Tôi hỏi Vũ Bân: “Có phải một người phụ nữ đã cứu tôi?”

Vũ Bân gật đầu hết lần này đến lần khác và nói: “Lúc đó, cậu như phát điên và lăn lộn trên mặt đất. Sau khi người phụ nữ đến, cô ấy lấy ra một quả cầu pha lê và đặt nó lên người cậu, rồi một mảnh ánh sáng xanh phủ lên, và cậu trở lại bình thường”

Chắc chắn là cô gái đó đã cứu tôi: “Cô ấy là ai và tại sao cô ấy lại cứu tôi?” Tôi hỏi lại.

Vũ Bân bóc một quả quýt khác và ăn: “Cô ấy nói rằng cô ấy được giao phó để giải quyết mọi chuyện liên quan đến Hồng Oa. Cô ấy tình cờ thấy cậu xảy ra chuyện, vì vậy đã cứu cậu.”

Ồ, tôi nên quay lại trả ơn cô ấy khi tôi khỏe lại.

“Đúng rồi, Đặng Xuyên? Chuyện của Dị Khôn sao rồi?”

Vũ Bân giải thích cho tôi từng chút một, hóa ra Hàn Lão đã bí mật sử dụng người sống làm vật tế để nuôi con quỷ nhỏ đó, và sáu người bạn của Dị Khôn bị dùng làm vật tế. Lý do tại sao hắn đóng đinh vào cổ họ để họ không thể nói năng lung tung trước mặt Diêm Vương được.

Dị Khôn muốn lấy xác nhưng Hàn Lão dĩ nhiên không cho anh ấy đạt được mục đích rồi, vì vậy anh ta đã bắt giữ Dị Khôn, giam cậu ấy trong một ngôi nhà nhỏ màu đen, tra tấn và lên kế hoạch dùng Dị Khôn làm vật tế Hồng Oa.

“Những điều này đã được Hàn Lão thừa nhận. Nhờ chúng ta phát hiện sớm, Dị Khôn đã được giải cứu. Anh ta chỉ có vài vết thương và vẫn đang ở trong bệnh viện. Yên tâm đi, anh ta không gặp nguy hiệm đến tính mạng”

Sau khi nghe những lời của Vũ Bân, tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.