"Viện Viện, ngại quá, mình rõ ràng mời hai chuyên viên trang điểm, nhưng có một người lúc cuối cùng có việc không tới được, nếu không, cậu tự trang điểm một chút được không?"
Khi nghe được lời này của Bạch Huyên Huyên, Cố Viện một chút cũng không ngoài ý muốn. Cô gật đầu không tỏ ý kiến gì. Vừa định dùng đồ trong túi trang điểm tự mình động thủ, cô ta lại nói tiếp, trong lời nói tựa hồ như có chút ngại ngùng:
"Viện Viện, đây là đồ của chuyên viên trang điểm, người ta quy định chỉ có thể làm cho cô dâu. Mỹ phẩm dưỡng da của mình ở phòng bên cạnh, cậu qua bên đó đi."
Lại tới! Chẳng qua lời này cũng không có gì không hợp lý, rất nhiều chuyên viên trang điểm đều có quy định của riêng mình. Cố Viện cũng lười so đo, đứng dậy đi đến phòng sát bên.
Hai phút sau, bất đắc dĩ đến cực điểm.
Cái Bạch Huyên Huyên gọi là mỹ phẩm dưỡng da lại là một lọ không tên tuổi cùng với phấn nền không nhãn mác, son môi cũng là màu sắc kỳ quái. Cố Viện nhìn làn da cơ bản nhìn không thấy lỗ chân lông của mình, vô cùng hoài nghi, bôi thứ này lên, đại khái cũng không khác với huỷ dung lắm.
Cô dứt khoát chỉ dùng xịt khoáng vỗ vỗ mặt, xõa tóc ra, thắt tóc kiểu xương cá hơi lệch, thả một ít tóc mái, tạo hình phù dâu vô cùng đơn giản liền xuất hiện.
Nhìn cô gái trong gương, mày đẹp không vẽ mà đậm, môi không son mà đỏ, mặt càng là trắng nõn mềm mại, trêи má có chút ửng hồng. Đúng là, đêm qua được tϊиɦ ɖϊƈh͙ của chú rể tẩm bổ, quả nhiên không giống nhau. Cố Viện cảm thấy, dựa vào việc Trần Vũ Hàng ra sức rót tinh, chút tâm tư này của Bạch Huyên Huyên, đều có thể được bao dung.
Cô từ trong phòng đi ra, trời mới tờ mờ sáng, người trong nhà đã thức hơn phân nửa. Mỗi người đều đang chuẩn bị đồ cần dùng cho hôn lễ, tới tới lui lui, nhìn qua có vẻ như cô là phù dâu nhàn rỗi nhất.
Mới vừa đi đến chỗ ngoặt cầu thang, cô bị người kéo lại.
Giữ chặt cô là Lâm Ngạn, bạn của Trần Vũ Hàng, cũng là một thành viên trong nhóm bạn của chú rể. Chàng trai diện mạo ngoan ngoãn, tuổi nhỏ nhất, thuộc loại hình tương đối hoạt bát. Giờ phút này tai hắn phiếm hồng, dường như có chút xấu hổ:
"Chị Cố, người quay phim nói để quay có hiệu quả, chú rể cũng phải trang điểm. Bọn em bên này không có ai biết mấy cái này, chị có thể giúp đỡ hay không?"
Cố Viện sửng sốt, chú rể? Trần Vũ Hàng? Nghĩ đến trạng thái kinh hoảng lúc rời đi sáng nay của người đàn ông ấy, trong lòng cô suy nghĩ chuyện thú vị tới rồi. Cô vô cùng sảng kɧօáϊ đáp ứng:
"Được, chỉ là chị không có đồ trang điểm."
"À, không có việc gì, đồ trang điểm đã chuẩn bị xong, cô dâu đã sớm đưa đến rồi!"
A, không phải không có sao! Cố Viện muốn trợn mắt, Bạch Huyên Huyên này nghĩ cũng thật chu đáo. Nếu cô lên án thứ đồ cực phẩm kia, cô ta có thể nói, đồ trang điểm đều đem cho chú rể. Lại nói, cô chỉ là một phù dâu nhỏ bé, còn muốn lấn lướt cô dâu chú rể, vậy thì có vẻ cô là kẻ tiểu nhân có tâm tư xấu xa rồi.
Bàn tính rất hay, chỉ là Bạch Huyên Huyên có chết cũng không thể tưởng tượng được, lòng dạ hẹp hòi của cô ta, lại lần nữa đem hai người sớm đã có nhân duyên, đẩy lại gần nhau.
Cố Viện đẩy phòng Trần Vũ Hàng ra, liếc mắt một cái đã thấy người đàn ông đang cầm phấn nền, nhíu mày trầm tư. Lâm Ngạn đồng thời đẩy cửa vào đương nhiên cũng thấy, lập tức lên tiếng an ủi:
"Anh Hàng, đừng buồn, sáng sớm cái mặt đã như trái khổ qua rồi. Em đã mời chị Cố tới giúp anh, bảo đảm hôm nay anh thuận thuận lợi lợi... Em đi xuống sắp xếp sân trước. Chị Cố, nơi này giao cho chị, làm phiền chị trang điểm cho chú rể một phen nha ~"
Nói xong lời này, Lâm Ngạn đá lông nheo với cô, khuôn mặt tuổi trẻ lại mang chút trẻ con vô cùng chọc người ta chú ý. Cậu ta làm cái thủ thế ôm quyền cảm ơn, nhìn rất buồn cười.
Cố Viện có chút bật cười, cảm thấy chàng thanh niên tính tình chưa hết trẻ con này rất có ý tứ, cũng phối hợp nói: "Lâm tiểu nhị, ngươi nhanh đi làm công việc đi, đừng làm hỏng đại sự."
Lâm Ngạn lập tức trả lời: "Tuân mệnh", sau đó chạy nhanh xuống lầu, dáng vẻ đầy tinh lực, mang theo hơi thở thanh xuân.
Cố Viện tâm tình sung sướиɠ đi vào phòng, trở tay đóng cửa lại, khóe miệng giơ lên, đi về phía người đàn ông dáng vẻ như lâm phải đại địch.
Trần Vũ Hàng nhìn cô gái quyến rũ lại xinh đẹp càng đi càng gần, tim đập tới cực hạn, đại não không tự giác mà nhớ về buổi sáng hôm nay.
Tửu lượng hắn không tốt lắm, đêm qua thật sự là rất say, trong mơ mơ hồ hồ, hắn biết mình đi tìm Huyên Huyên. Nhưng lúc sau lại không quá rõ ràng, anh chỉ nhớ cảm giác thân thể vô cùng mất hồn. Ấn tượng rõ ràng duy nhất, là tiếng gọi mang theo ý cười hài hước kia: "Thao em đi, chú rể mới~~", đó tuyệt đối không phải tiếng vị hôn thê của hắn.
Sáng hôm nay, lúc hắn từ trong mê man tỉnh táo lại, đại não mang theo cơn đau sau khi say rượu. Còn có chỗ dưới thân, vốn là buổi sáng sẽ tự nhiên "chào cờ", lại hoàn toàn không giống trước kia, dường như bị nơi nào đó vô cùng chặt khít bao lại, bị hàng ngàn cái xúc tu nhỏ không ngừng đè ép ʍút̼ vào, vừa chặt vừa nóng, mấp máy co rút siết chặt lại, mang đến kɧօáϊ cảm ngập đầu.
Thân thể phản ứng nhanh hơn đại não, ɖu͙ƈ vọng tới vừa nhanh vừa mãnh liệt, côn thịt mẫn cảm nhanh chóng cứng lên. Dưới bản năng, Trần Vũ Hàng đẩy côn thịt về phía trước, thịt căn bành trướng chọc mạnh vào khe hở non mịn chật hẹp, sướиɠ đến da đầu tê dại, nháy mắt thanh tỉnh.
"Ưm~"
Bên tai vang lên tiếng rêи rỉ kiều mị của phụ nữ, lộ ra một cổ lười biếng. Thanh âm này quá gần, quả thực là ở bên tai hắn.
Không phải nằm mơ, cũng không phải "chào cờ"đơn thuần!
Trần Vũ Hàng đột nhiên mở mắt ra, tầm mắt đầu tiên rơi xuống trêи người cô gái trong lòng ngực.
Lúc này ngày mới hơi sáng, một chút ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, sắc trời phiếm chút sắc vàng, chiếu vào trêи làn da trắng nõn mịn màng, tóc đen xoã tung hơi rối loạn, lại mang theo nhiều hơn vài phần gợi cảm. Cô gái này hắn cũng biết, đã gặp mặt một lần, là bạn thân của bạn gái sắp cưới, cũng là phù dâu hôn lễ của hắn.
Tầm mắt Trần Vũ Hàng cứng đờ trượt xuống, có thể nhìn thấy thân mình trần trụi của cô gái, vệt đỏ trải rộng trêи người, иɦũ ɦσα với đùi càng nhiều hơn, rồi tới chỗ giao hợp, càng là một mảng hỗn độn. m hộ đầy đặn bị ɖâʍ thuỷ nhiễm ướt sáng bóng, trêи lông mao bị che kín bởi chất lỏng trắng đục dính nhớp. Một cây côn thịt tối màu cắm trong nhục động hồng nhạt, theo tiếng hít thở, còn có thật nhiều tϊиɦ ɖϊƈh͙ bị đẩy ra, theo kẽ ʍôиɠ chảy thấm xuống dưới, ướt đẫm một mảng lớn trêи khăn trải giường.
Trêи khăn trải giường giống như là bị tưới nước, tràn đầy hỗn hợp ɖâʍ dịch và tϊиɦ ɖϊƈh͙, còn có vết tích màu trắng ngà, trong không khí có thể ngửi được mùi tanh rõ ràng.
Mỗi một chi tiết, đều lưu lại dấu vết của một trận đại chiến.
Giờ phút này, cây côn thịt đỏ tím kia còn không ngừng sưng lớn, gân xanh nhô lên đan xen phủ đầy trêи thân gậy, trong nháy mắt đem hoa huyệt chật hẹp căng ra, vô cùng dữ tợn.
Cây côn thịt kia là của hắn.
Trần Vũ Hàng có chút không dám tin tưởng, hắn dại ra quay đầu lại, sau khi phát hiện ra càng kinh ngạc hơn, bên cạnh vậy mà lại là bạn gái hắn đang ngủ! Là vợ sắp cưới của hắn.
Hắn ở trêи giường bạn gái, thao bạn thân của cô ấy!
Lại trở lại giờ phút này, Cố Viện phảng phất giống như không có việc gì cầm lấy phấn nền trong túi trang điểm, bôi trêи mặt người đàn ông đang nghệt mặt ra, vừa bôi vừa mở miệng: "Chú rể mới muốn trang điểm theo kiểu gì đây?"
Ba chữ "chú rể mới" nhấn thật sự nặng, nhìn sắc mặt phức tạp vi diệu của người đàn ông, hiển nhiên là cũng nhớ tới cái gì đó. Cố Viện cúi người xuống, nhả khí như lan vào trêи mặt người đàn ông:
"Phong cách nhu nhược? Phong cách ưu nhã? Hay phong cách con người rắn rỏi?"
Cô gái vừa nói đồng thời ánh mắt như có như không bay đến hạ thể người đàn ông, trong mắt dường như có ý cười vô biên, cuối cùng thanh âm mềm mại tổng kết:
"Hay là phong cách con người rắn rỏi đi, rốt cuộc anh, rất cứng đấy~~"