Người đàn ông đáng lẽ phải ở sau lưng lại đột nhiên đi tới trước mắt, nhìn thấy gương mặt của anh, mặt Hách Hạ Tĩnh lại nóng ran, cứng ngắc gật đầu một cái.
Anh cúi đầu, vẻ mặt cô kinh ngạc, cùng với tiếng bạn bè hét lên kinh ngạc thì môi mỏng ấm áp đã chiếm lấy môi của cô.
Cô ngửi thấy mùi hương vị trà nhàn nhạt, từ môi của anh bay vào mũi cô.
Đó là trà anh đã uống khi anh ăn sáng ăn . . . . . .
Mắt cô mở thật to, tốc độ nhịp tim lần nữa tăng nhanh.
Môi của anh rời môi cô, đưa tay sờ sờ gương mặt ửng hồng của cô, sau đó quay người rời đi.
Mà cô. . . . . . Chỉ ngây ngốc nhìn bóng lưng cao lớn của anh biến mất ở trong xe.
"Ông trời! Tĩnh Tử, ông xã bạn rất tốt đó!"
Các bạn học ở một bên thì thầm to nhỏ, bạn đang đọc truyện tại [email protected]^n**[email protected]%.comlại bắt đầu cười đùa, chỉ là lần này cô trở thành đối tượng để mọi người đùa giỡn.
Nhưng là cô mắt điếc tai ngơ, trong mắt không biết tại sao lại hiện ra khuôn mặt anh, mũi lưu lại hơi thở thuộc về anh, trên môi vẫn lưu lại nhiệt độ làm người ta xấu hổ, tim vẫn đập thình thịch. . . . . .
Anh. . . . . . Người đàn ông này. . . . . . Thiệu Sỹ Trần. . . . . . Cô có cảm giác anh thật đáng ghét.
Vươn tay, giữ thật chặt lồng ngực của mình, vậy không bình thường tâm luật, vô luận cô làm như thế nào để cảnh báo, nhắc nhở mình, đều không thể khiến tốc độ của nó trở lại bình thường. . . . . .
Kết quả là ba tiết ngày hôm nay, cô ngây ngô trôi qua, linh hồn không biết đã sớm bay đến thế giới nào rồi.
Sau khi tan lớp, Hách Hạ Tĩnh đi tới cửa trường học, không nhịn được nhìn quanh bốn phía, tìm kiếm bóng xe quen thuộc. Khi thấy ở bên kia đường Thiệu Sỹ Trần đứng dựa vào xe không ngừng vẫy tay với cô thì cô lại cảm thấy ngực nóng lên.
Đột nhiên, chuông điện thoại di động vang lên, cô vừa bắt máy điện thoại di động, vừa đi về phía anh.
Sau khi hai người cùng nhau lên xe, anh vững vàng lái xe, còn cô vẫn nói chuyện điện thoại.
"Em là Hách hạ Tĩnh."
Người ở bên kia điện thoại nói vài lời, ánh mắt của cô lập tức trở nên rất khó hiểu.
"Không có. . . . . . Không có, em. . . . . . Em không nghĩ tới." Trên thực tế, cô hoàn toàn không có suy nghĩ giải quyết vấn đề đối phương đặt ra như thế nào.
Cô mới không dám thừa nhận, hiện tại nếu không phải là đột nhiên nhận được điện thoại đối phương gọi tới, đã sớm quên đã từng là phiền toái đối với cô, nhưng bây giờ lại không nói vấn đề chính xác.
"Em. . . . . . Em không có không muốn giải quyết, không, là em không có nghĩ cái vấn đề này." Cô hơi chột dạ len lén nhìn người đàn ồn bên cạnh một cái, cố ý hạ thấp giọng.
"Em. . . . . . Vậy chị nói, chị có muốn đến. . . . . . Cái gì?" Cô không khống chế kêu to, vẻ mặt trở nên rất kỳ quái.
"Không nên đâu. . . . . . Chuyện như vậy. . . . . . Tại sao có thể. . . . . . Em đương nhiên không muốn lại bị ép. . . . . . Em không có nói thích như bây giờ. . . . . . cũng không ghét?" Người phụ nữ bên kia điện thoại nói rất nhanh, một chút cũng không có ý định nghe cô giải thích, chỉ mực chất vấn.
Thiệu Sỹ Trần hơi ngạc nhiên, thừa dịp lái xe không đương nhìn về phía cô.
Người gọi điện thoại cho cô hình như nói với cô vấn đề gì rất khó tin, anh cảm thấy cô không chống đỡ được rồi.
"Em. . . . . . Vậy. . . . . . Như vậy thì có thể phòng ngừa lần sau lại bị ép. . . . . ." Bức hôn? Cô thiếu chút nữa bật thốt lên, trong lòng cả kinh, lại chột dạ hạ thấp giọng, "Nhưng em không biết, em tại sao có thể như vậy. . . . . ."
Anh không rõ nội dung thấy cô đỏ mặt, khi tầm mắt của anh chống lại ánh mắt cô đang len lén nhìn anh thì anh phát hiện cô thật sự đang xấu hổ.
Bà xã của anh thật đáng yêu, đáng yêu đến nỗi luôn không ngừng lấy đỏ mặt để diễn tả cảm xúc của mình.
"Em. . . . . . Thật muốn làm như vậy? Em mới 21. . . . . . Được rồi! Em biết rồi, em. . . . . . Em thử một chút. . . . . ." Vẻ mặt cô ủ rũ, hiển nhiên là gặp phải vấn đề khó khăn gì.
Một lát sau, cô cúp điện thoại, nhưng mà vẻ mặt vẫn rất thảm.
"Thế nào? Là ai gọi điện thoại tới?" @ien&&da**quydon.com Thiệu Sỹ Trần không nhịn được quan tâm.
"À? Á. . . . . . Là chị tôi." Cô cúi thấp đầu, cứng ngắc cất điện thoại di động.
"Tìm em có chuyện gì không? Anh thấy sắc mặt của em không tốt lắm." Anh đạp chân ga, lái xe đỗ vào ven đường.
"Tôi. . . . . . À. . . . . . tôi. . . . . . Cái đó. . . . . ." Cô nhăn nhăn nhó nhó, cảm giác rất hồi hộp.
Anh có kiên nhẫn chờ, biết rõ cô có điều gì không đúng, cũng không cố ý điểm phá.
"Chính là. . . . . . thì. . . . . . Không có gì lớn chuyện, liền. . . . . . Chính là chị em nói xấu việc nhà, trò chuyện chút thôi." Cô bịa chuyện, lời nói ngổn ngang.
Anh khẽ hếch lông mày, như có điều suy nghĩ."Ừ. . . . . . Thì ra là như vậy."
Nhất thời, không khí bên trong xe trở nên im lặng.
Hách Hạ Tĩnh cảm giác như đứng trên đống lửa, không, cô rất muốn nhảy khỏi xe.
Thật ra thì phương pháp chị hai nói kia . . . . . . Quá đáng sợ, cô mới mấy tuổi, cô sẽ phải duy trì loại chuyện đó? Nhưng mà nghĩ đến người trong nhà đáng sợ kia, vì để cho họ nhanh đạt tới mục đích đối với những đứa bé này, họ sẽ làm ra rất nhiều thủ đoạn đáng sợ. . . . . . Nếu như không muốn lại bị ép buộc, phương pháp chị hai nói có lẽ là tốt nhất cũng không chừng. . . . . .
Vụng trộm nhìn người đàn ông bên cạnh, hình như anh không có phát hiện ra cô có điều gì không đúng.
Lập tức - cô có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng. . . . . . Muốn cô duy trì loại chuyện đó. . . . . . Ô. . . . . . Tốt nhất cô biết nên sao sao làm.
Khuôn mặt trắng noãn đỏ ửng, suy nghĩ của cô hỗn loạn.
Dọc theo đường đi, bên trong xe trở nên an tĩnh, hai người mang theo tâm sự, lái xe về nhà. . . . . .
***
Ban đêm Thiệu Sỹ Trần rõ ràng cảm thấy Hách Hạ Tĩnh khác thường.
Đầu tiên là cử chỉ của cô có chút lén lút, luôn thỉnh thoảng nhìn lén anh, lại đang nhìn phía sau anh không được tự nhiên, không biết nói thầm những thứ gì.
Mà anh cũng rất có kiên nhẫn, cố làm như chẳng phát hiện bất cứ thứ gì, vẻ mặt như cũ bình thản làm chuyện của mình.
Mười một giờ đêm, mới vừa đi ra phòng tắm, anh cả người nhẹ nhàng khoan khoái đứng ở bên giường, chuẩn bị đi ngủ.
Nhưng mà người phụ nữ ở một bên, vẻ mặt thành thật nhìn anh, quan sát anh, sau đó lại đỏ mặt, lại vẫn khó hiểu làm người khác không tìm ra đầu mối..
"Tiểu Tĩnh, em có thể nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì không?" Cuối cùng, anh cũng không nhịn được.
Chưa từng nghĩ tới , thì ra anh cũng có lúc không có kiên nhẫn như vậy.
Anh có thể vì đẻ đạt được hợp đồng, cùng đối phương vờn nhau nửa năm; cũng có thể vì để cho hợp tác đối tượng về mặt lợi ích nhượng bộ, không chút động đậy một năm, chỉ vì chờ đối phương đầu hàng trước. . . . . . Nhưng bây giờ không có cách nào vì hành động kỳ lạ của cô mà nhẫn nại, cho đến khi chính cô không nhịn được tự động thừa nhận mới thôi, đây thật sự là chuyện xưa nay chưa từng thấy.
"Cái gì? A. . . . . . Xảy ra chuyện gì sao?" Rõ ràng sợ hãi không thôi, cô lại gượng cười giả ngu.
"Hôm nay từ sau khi nhận được điện thoại của chị em gọi tới, em trở nên không bình thường." Anh ngồi ở trên giường, ánh mắt sắc bén nhìn cô.
Mặc dù cô nỗ lực né tránh, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của anh lại ghim trên người mình.
"Nếu như có vấn đề gì, em có thể nói cùng nói anh, anh không muốn trong lòng phiền nhiễu."
Cô, vẫn nên giữ dáng vẻ không buồn không lo vui vẻ tự tại, anh cho là như vậy.
"Chúng ta là vợ chồng, giữa vợ chồng có lời gì không thể nói? Em cần giúp đỡ, có phiền toái, anh thà gánh chịu thay em, cũng không muốn em lâm vào ngõ cụt." Anh rời giường, đứng ở trước mắt của cô, khẽ vuốt gương mặt nóng bừng, ánh mắt chuyên chú, không để lỡ biểu hiện trên mặt cô.
Hách Hạ Tĩnh cắn môi, muốn nói lại thôi.
Thành thật mà nói, cô có chút cảm động !
Anh có thể dứt khoát nói ra bọn họ là vợ chồng, anh rõ ràng biết cô không dứt khoát được như vậy.
Có lúc nàng một chút cảm xúc dễ dàng để cho nàng cố ý cùng hắn giữ một khoảng cách, nhưng là anh không thèm để ý chút nào đối với cô rất tốt và dịu dàng.
Anh cho cô cảm giác, là thật sự muốn trở thành một người chồng tốt. . . . . .
Không chiếm được hưởng ứng của cô, anh không tức giận chút nào, hơn nữa vẻ mặt càng trở nên nghiêm túc.
"Được rồi! Tiểu Tĩnh, để cho anh nói như vậy tốt lắm." Anh điều chỉnh tâm trạng, khẽ thở dài một cái. Mặc dù rất không muốn, nhưng mà anh chịu đựng.
"Giống như em đã từng nói, tuổi của anh so với em. . . . . . Lớn hơn không ít, có một số việc, có lẽ anh hiểu hơn em, càng có thể nghĩ cách giúp em, còn có. . . . . . Anh hi vọng em có thể tin tưởng anh."
"Tôi. . . . . . Tôi không phải không tin tưởng anh!" Cô nhanh chóng nhấn mạnh.
Cô chỉ có chuyện rất khó mở miệng. . . . . . Cái loại đó về thiết kế hắn, lại muốn đem hắn hất ra kế hoạch, coi như nàng dù thế nào là tự nhiên mấy ý tưởng, cũng không có đảm hướng về phía muốn thiết kế người tỏ tình, nói ta muốn thiết kế ngươi...ngươi liền ngoan ngoãn mà đi vào khuôn khổ đi!
"Em là không có không tin tưởng anh, nhưng em cũng không có tin tưởng anh." Anh không nhịn được cười khổ.
Nhìn thấy vẻ bất đắc dĩ cùng tự giễu trong mắt anh, cô không nhịn được cảm thấy đau lòng, tâm tình cũng trở nên phức tạp.
Nguyên nhân làm tình huống của hôm nay sẽ trở nên rắc rối như vậy, còn không phải là chị hai đề nghị những thứ vớ vẩn kia với cô?
Nghĩ đến chỗ này, tâm tình của cô cũng có chút nặng nề.
"Thật xin lỗi. . . . . . Mặc dù tôi thật không muốn xin lỗi, nhưng là anh nói đúng, mặc dù tôi không phải không tin tưởng anh, chỉ là cũng thật không có tin tưởng anh, đối với tôi mà nói, có lẽ anh tốt với tôi, muốn làm người chồng tốt, vậy chính là tôi không có cách nào quên chuyện anh là vì lợi ích từ nhà Hách Hạ mang tới mới lấy tôi."
Một mặt muốn tin tưởng anh, một mặt lại cảm thấy trong lòng có vướng mắc, một mặt nghĩ chân thành đối đãi với đối phương, mặt khác lại muốn thiết kế anh làm kế hoạch được như ý. . . . . . Cô mới hai mươi mốt tuổi, cuộc sống phải là vi vẻ, không phiền não, nhưng là bây giờ. . . . . . Một cái đầu nhỏ đơn giản như vậy lại bị áp đặt toàn màu đen, chuyện đủ màu sắc, mệt chết đi a!
Cô không hiểu được vòng vo nói chuyện, nên có một số chuyện khi đó đối với cô mà nói, thì cô thà rằng ăn nói thẳng thắn, nói rõ ràng giải thích rõ ràng vấn đề, cũng không muốn làm cho vấn đề phức tạp hơn.
Cũng bởi vì không hy vọng vấn đề trở nên phức tạp, hiện tại mới không biết làm sao với chuyện chị hai dạy mình.
Cho nên, tại sao người trưởng thành mọi vấn đề đều trở nên rắc rối như vậy chứ?
Nếu như có thể, thoải mái nói ra không phải tốt hơn sao? Trực tiếp một chút, dứt khoát một chút, như vậy không phải là chuyện gì cũng có thể giải quyết sao?
Đột nhiên, cô trợn to đôi mắt, trong đầu thoáng qua một chuyện thật quan trọng.
"Quả nhiên là như thế." Thiệu Sỹ Trần khẽ giật giật khóe miệng, cho cô một nụ cười.
Anh đã sớm có loại cảm giác này, mặc dù bây giờ cô có chút tiếp nhận ý tứ của anh, nhưng mà không có nghĩa là trong lòng cô thật sự chấp nhận anh, dù anh cố gắng bao nhiêu, chỉ cần lợi ích nhà Hách Hạ vẫn tồn tại giữa anh và cô, thật rất khó có tiến triển.
Đợi đã nào...! Cô mới vừa rồi đang suy nghĩ gì? Hách Hạ Tĩnh vẫn sững sờ.
Một giây kế tiếp, cô bừng tỉnh hiểu rakhẽ kêu một tiếng.
"Xin lỗi, Tiểu Tĩnh." Không có phát hiện biến chuyển của cô, vẻ mặt anh phức tạp nhìn cô.
"A! Tôi biết rồi." Đột nhiên nghĩ đến cái gì, vẻ mặt cô vui mừng.
Anh nghi ngờ nhìn cô, không hiểu vì sao cô trở nên kích động.
"Ách. . . . . . Tôi nói. . . . . . Sỹ. . . . . . Khụ, Sỹ Trần." Cô ngượng ngùng nhìn anh.
Cô thay đổi cách gọi anh, làm anh cảm thấy vui mừng.
Lúc trước cô gọi anh, không phải tên đầy đủ, thì đều là tên cũng không gọi .
"Thế nào sao rồi."
"Tôi trước tiên là nói về, nhằm vào chuyện của anh, tôi không có ý gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy đây là biện pháp tốt."
Nghe cách cô nói, anh lại cảm thấy có sự khác nhau giữa cô.
"Anh là vì lợi ích từ nhà hách Hạ mang lại mới kết hôn với tôi, đúng không?" Cô đột nhiên cười mị mà nói.
Mặc dù khi nói lời này, cô cảm thấy trong lòng chua xót, nhưng mà quyết định coi thường nó, bởi vì hiện tại chính sự quan trọng hơn.
"Tiểu Tĩnh. . . . . ." Vẻ mặt của anh nặng nề, không hiểu vì sao cô phải nhấn mạnh chuyện này.
Mặc dù là sự thật, nhưng không thể phủ nhận, hiện tại anh cảm thấy chuyện này. . . . . . rất khó chịu.
"Chớ để ý, chúng ta thảo luận." Cô lộ ra nụ cười cứng ngắc, phất tay với anh một cái."Như vậy hiện tại tôi cũng tìm được nguyên nhân muốn gả cho anh. . . . . . Ừ. . . . . . Nói như vậy tốt lắm, anh cần lợi ích từ trên người tôi, chính tôi cũng cần đồ từ người anh."
Hắc hắc, như vậy cũng sẽ không khó cho cô. Cô không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù khi muốn mở miệng nói ra rất lúng túng, hơn nữa nghĩ đến vì đạt được mục đích này càng làm cô lúng túng hơn, nhưng bây giờ cũng không phải là nói xấu hổ là có thể giải quyết vấn đề, cho nên cô quyết định vứt chuyện ngượng ngùng qua một bên trước. . . . . . Dù sao cô không ghét anh, sẽ không bài xích anh, nếu tiến hành chuyện. . . . . . có được không! Cô nghĩ.
"Em cần đồ từ trên người anh?" Anh nhìn vẻ mặt cô hơi quái dị, còn có thái độ khẩn trương lại hưng phấn, trong khoảng thời gian ngắn lại bị làm cho đần độn rồi.
Cô muốn lấy cái gì từ trên người anh?
"Tôi nói. . . . . . Sỹ Trần. . . . . ." Cô cố ý ho một tiếng, lại đưa tay dùng sức vỗ vỗ ngực ʘʘ, hít sâu một hơi, sau đó giương mắt, chăm chú nhìn anh."Cùng tôi lên giường đi!"