Hôn Hạnh

Chương 27: “Đêm Giáng Sinh vui vẻ, Sơ Hạnh.”




Đêm nay, Sơ Hạnh đang vẽ trong ký túc xá thì điện thoại di động cô đặt bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng chuông gọi đến.

Cô cầm điện thoại lên, thấy đó là Kỷ An.

Sơ Hạnh nhấn nghe máy, thanh âm nhẹ nhàng êm ái: “Kỷ An?”

Kỷ An thì thầm vào ống nghe: “Chị, chị…”

Lời nói của cậu có chút chậm chạp, kéo dài giọng, nghe qua nhận ra là đã say.

Sơ Hạnh biết tối nay đội bóng rổ có tổ chức tiệc ăn mừng.

Cô khẽ nhíu mày hỏi: “Em say à?”

Một kẻ say rượu sẽ không bao giờ thừa nhận mình say, Kỷ An cũng không ngoại lệ.

Cậu cương quyết phủ nhận: “Em không say, vẫn còn uống được”.

Lần đầu tiên Sơ Hạnh bày ra dáng vẻ chị gái nói với cậu: “Uống cái đầu to nhà em, đừng uống nữa.”

Kỷ An bật cười, ngoan ngoãn đáp: “Được rồi, nghe chị.”

Sơ Hạnh hỏi cậu: “Sao em lại gọi cho chị? Có gì muốn nói à?”

Cô đoán bọn họ đang chơi game, mà Kỷ An là người thua.

Nhưng Kỷ An cũng không nhớ tại sao mình lại gọi cho Sơ Hạnh.

Cậu mờ mịt hỏi Sơ Hạnh, “Tại sao em lại gọi cho chị?”

Sơ Hạnh dở khóc dở cười: “Em hỏi chị đấy à?”

Kỷ An vẫn đang suy nghĩ nghiêm túc về những gì cậu định nói khi gọi cho Sơ Hạnh, Sơ Hạnh lại hỏi: “Mấy giờ bên em kết thúc? Sắp xong rồi phải không?”

Kỷ An ba câu đều không biết: “Em chưa biết được.”

Cuộc gọi này giống như một cuộc gọi không hợp lệ.

Sau khi gác máy, Sơ Hạnh mở Q.Q, tìm thấy tài khoản của Cận Ngôn Châu, gửi cho cậu một tin nhắn.

[CC: Cậu có uống nhiều không?]

Ngực Cận Ngôn Châu hơi đình trệ.

Cô đang… quan tâm cậu?

Cậu chậm rãi bấm điện thoại trả lời cô: [Ừm, khá nhiều.]

Sơ Hạnh thấy cậu trả lời, trong lòng lúc này lo lắng.

Kỷ An uống say, Cận Ngôn Châu cũng uống khá nhiều, e rằng cậu không chú ý được đến Kỷ An.

Sơ Hạnh không yên lòng, cô hỏi cậu: [Khi nào các cậu kết thúc?]

Cận Ngôn Châu trả lời trong vài giây: [Chắc phải một lúc nữa, có chuyện gì vậy?]

Gửi xong tin nhắn này, cậu bất giác nín thở.

Sơ Hạnh nói: [Kỷ An say rồi, mình không yên tâm, muốn đi đón em ấy.]

Thì ra là lo lắng Kỷ An.

Cũng không phải quan tâm cậu.

Cận Ngôn Châu thở ra một hơi thật sâu.

Cậu khẽ mím môi dưới, nhấn bàn phím: [Khi nào sắp kết thúc tôi sẽ nói cho cậu biết.]

[ CC: OK. Cảm ơn cậu! ]

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Cận Ngôn Châu, Sơ Hạnh lưu lại bản phác thảo đang vẽ dở, tiếp đó tắt máy tính, cất máy tính bảng rồi mở rèm ra.

Cô cởi bộ đồ ngủ, mặc quần áo bông trước, ngồi trên ghế chờ tin nhắn từ Cận Ngôn Châu.

Dụ Thiển vừa nghe thấy lời nói của Sơ Hạnh khi nhận điện thoại của Kỷ An, lúc này hỏi cô: “Hạnh Hạnh cậu muốn ra ngoài sao?”

Sơ Hạnh gật gật đầu, trả lời: “Kỷ An uống say, mình định đi đón em ấy.”

Dụ Thiển nói: “Đã khuya như vậy, trên đường trường học lại vắng người, mình đi cùng cậu.”

Sơ Hạnh cười khẽ: “Ừ.”

Dụ Thiển sau đó lấy chiếc áo khoác len mặc vào.

Hơn nửa giờ sau, Cận Ngôn Châu gởi tin nhắn tới: [ Chúng tôi giải tán rồi, đừng rời khỏi trường, hẹn gặp ở cổng trường.]

Sơ Hạnh trả lời cậu: [ Được.]

Khi Sơ Hạnh với Dụ Thiển đến cổng trường, Cận Ngôn Châu và Kỷ An đã đứng sẵn bên đường.

Đằng sau họ là từng hàng xe đạp.

Xung quanh không còn ai, mọi người đã rời khỏi.

Chỉ còn Cận Ngôn Châu đỡ Kỷ An say khướt ở đây đợi cô.

Sơ Hạnh vừa chạy đến trước mặt Kỷ An, Kỷ An đi đứng không vững đã lắc lư ôm chầm lấy Sơ Hạnh.

Dáng cậu cao lớn bèn khom người xuống, đặt cằm lên vai Sơ Hạnh, hai tay ôm chặt Sơ Hạnh, không ngừng thì thầm: “Em nhớ ra rồi, em có chuyện muốn nói với em. Chị, em sẽ bảo vệ chị, không ai có thể bắt nạt chị, Tiểu An không cho phép.”

Sơ Hạnh trong lòng ấm áp, hốc mắt cũng nóng lên.

Cô nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, cười khẽ: “Sao em uống say thế?”

Kỷ An vẫn khẳng định: “Em không say”.

Sơ Hạnh buông Kỷ An ra, ngẩng đầu nhìn cậu hỏi: “Em uống bao nhiêu?”

Kỷ An ngơ ngác lắc đầu: “Không nhớ rõ.”

Cận Ngôn Châu bên cạnh trả lời thay cậu: “Một chai bia.”

Cận Ngôn Châu tuy rằng không nghĩ tới tửu lượng của Kỷ An kém cỏi như vậy, nhưng cậu cũng không ngạc nhiên chút nào.

Dù sao Sơ Hạnh cũng hai ly đã say.

Dụ Thiển nghe vậy không khỏi buồn cười: “Một chai bia mà say như vậy?”

Kỷ An quay sang nhìn Dụ Thiển, nhấn mạnh một lần nữa: “Tôi không say.”

Dụ Thiển nghiêng đầu nhìn cậu cười, hỏi: “Vậy cậu còn nhận ra mình không?”

Kỷ An và cô ấy nhìn nhau, giống như đang suy nghĩ.

Ngay khi Dụ Thiển cảm thấy Kỷ An căn bản không biết cô là ai, bỗng nhiên nghe cậu thấp giọng lẩm bẩm: “Cậu là…. Bạn cùng phòng của chị, Thiển Thiển.”

Kỷ An lúc này tư duy đặc biệt chậm chạp, cậu nhìn khuôn mặt sáng ngời này, trong đầu hiện lên ký ức khi huấn luyện quân sự.

Lần chị gái ngất xỉu, cậu cùng xuất hiện với cô, chị nói cô tên là, Thiển Thiển.

Dụ Thiển hơi ngây người.

Bởi vì cậu gọi cô, trái tim cô dường như đã ngừng đập nửa nhịp.

“Đi thôi, trở về.” Sơ Hạnh thấy hai người nói xong, kéo tay áo Kỷ An.

Kỷ An ngã trái ngã phải bước về phía trước hai bước, loạng choạng như thể giây tiếp theo sẽ cho bọn họ xem một cú ngã sấp mặt.

Sơ Hạnh lo lắng vô cùng, theo sát cậu.

Cận Ngôn Châu nói: “Xe đạp của tôi ở đây, đừng để cậu ấy đi bộ, nhìn thật dọa người.”

Sơ Hạnh gật đầu liên tục, “Được.”

Cận Ngôn Châu mở khóa xe, đẩy ra.

Kết quả là bước chân của chính cậu cũng lơ lửng, cơ thể lắc lư nhẹ.

Nhìn dáng vẻ cũng không thích hợp đạp xe.

Sơ Hạnh không học đi xe đạp, nhưng cô biết Dụ Thiển mới học được không lâu.

Hiện tại xem ra, để Dụ Thiển đạp xe chở Kỷ An về sẽ an toàn hơn là để Cận Ngôn Châu uống say chở hay cõng Kỷ An.

Sơ Hạnh nói với Dụ Thiển: “Thiển Thiển, mình không biết đi xe đạp, Cận Ngôn Châu uống say, cậu có thể đạp xe đưa Kỷ An trở về được không?”

Dụ Thiển không ngờ mình mới tập đi xe đạp giờ đến lúc phát huy tác dụng rồi.

Cô cười khanh khách đáp ứng: “Đương nhiên là được.”

Cô nhận lấy xe đạp của Cận Ngôn Châu, nhấc chân ngồi lên yên xe, gọi Kỷ An: “Em trai, ngồi yên sau đi.”

Kỷ An không động đậy.

Sơ Hạnh kéo Kỷ An đi tới bên cạnh xe đạp, bảo cậu ấy ngồi vào ghế sau, cậu ngoan ngoãn dạng chân ra ngồi vào yên sau xe đạp.

Sơ Hạnh dặn dò cậu: “Em vịn chắc đấy, đừng lộn xộn.”

Kỷ An nghe lời gật đầu.

Dụ Thiển lên xe, chở Kỷ An về ký túc xá nam trước.

Chờ Dụ Thiển và Kỷ An rời đi, trên con đường này chỉ còn lại Sơ Hạnh với Cận Ngôn Châu.

Hai người đi cạnh nhau trên đường, chẳng một ai mở lời.

Đêm khuya, khuôn viên rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có một hai người đi qua.

Cận Ngôn Châu vẫn luôn giả vờ liếc nhìn cô gái bên cạnh.

Cô cúi đầu, bước đi lúc lớn lúc nhỏ, như thể đang muốn giẫm lên cái bóng của chính mình mà chơi đùa.

Rẽ sang một góc khác, đi về phía trước khoảng hơn mười mét, bọn họ sẽ tách ra ở ngã tư tiếp theo..

Trong lòng Cận Ngôn Châu không nỡ.

Cậu ước gì con đường này có thể kéo dài vô tận.

Cậu có thể đi bên cô mãi mãi như thế này

Đang lúc muốn rẽ, Sơ Hạnh nhớ tới điều gì đó, ngẩng đầu lên nhìn cậu, lời nói nghiêm túc nói: “Hôm nay cám ơn cậu, Cận Ngôn Châu.”

Cô ám chỉ Cận Ngôn Châu giúp Kỷ An bảo vệ cô trên sân bóng rổ.

Cận Ngôn Châu chưa kịp nói thì một chiếc xe đạp lao ra từ ngã tư sắp tông vào Sơ Hạnh.

Cậu nhanh tay lẹ mắt nắm lấy cánh tay Sơ Hạnh, ngay lập tức kéo cô vào vòng tay của mình.

Sơ Hạnh loạng choạng đâm vào ngực cậu, tránh được một kiếp nạn.

Nam sinh đi xe đạp dường như có việc rất gấp nên không dừng lại xin lỗi, chỉ cao giọng nói lời xin lỗi: “Bạn học, xin lỗi nha!”

Lời còn chưa dứt, người đã biến mất.

Sơ Hạnh vẫn còn sợ hãi tựa vào ngực cậu, giữa hơi thở bị mùi rượu mãnh liệt của cậu quấn quanh, nhịp tim đập thình thịch.

Còn trái tim trong lồng ngực trái của cậu thì đập dữ dội, không chậm hơn cô một chút nào, thậm chí còn đập nhanh hơn, dữ dội hơn.

Sơ Hạnh chớp chớp mắt, thầm nghĩ: “Có vẻ như vụ tai nạn vừa rồi khiến cậu ấy hơi sợ.”

Trong một khoảnh khắc, bên tai cô và cậu, chỉ còn lại tiếng nhịp tim đập thình thịch.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Sơ Hạnh đột nhiên vang lên tiếng chuông.

Cận Ngôn Châu vẫn đang nắm lấy cánh tay cô, lập tức buông ra.

Sơ Hạnh cũng lùi lại, từ trong ngực cậu đi ra.

Cô nhấn nút trả lời, áp điện thoại lên tai, nhỏ giọng nói: “Aloo, Thiến Thiến.”

Giọng Dụ Thiển cực kỳ bất đắc dĩ: “Em trai chẳng chịu xuống xe, bảo là cậu không cho nó lộn xộn.”

Sơ Hạnh không nhịn được cười, lúm đồng tiền xinh xắn lộ ra.

Cô nói: “Vậy cậu ở với em ấy đợi mình một lát.”

“Được.” Dụ Thiển trả lời.

Sau khi cúp điện thoại, Sơ Hạnh nói với Cận Ngôn Châu: “Mình đi với cậu về ký túc xá hai người một chuyến, Kỷ An không chịu xuống xe.”

” Ừ.” Cận Ngôn Châu thanh âm nhàn nhạt.

Nhưng thật ra trong lòng cậu cực kỳ vui mừng

Bởi vì, có thể đi với cô lâu hơn một chút.

Chờ Sơ Hạnh và Cận Ngôn Châu đến gần tòa nhà ký túc xá nam, từ xa đã nhìn thấy Kỷ An ngồi trên yên sau xe đạp, chân dài giẫm trên mặt đất để giữ thăng bằng cho chiếc xe đạp.

Dụ Thiển đứng ở bên cạnh, đang rũ mắt cười nhìn cậu.

Sơ Hạnh đi tới, dùng ngón tay chọc nhẹ người Kỷ An, nói: “Bên ngoài lạnh như vậy, sao em không về ký túc xá?”

Kỷ An quay đầu nhìn cô, lạigọi: “Chị ơi.”

Sơ Hạnh nghiêng đầu cười, “Uống say cứ một mực gọi chị ơi.”

Kỷ An chớp chớp mắt, đầu óc mơ hồ, vừa nhớ tới không thể để Sơ Hạnh bị bắt nạt, liền lặp lại câu nói trước đó: “Chị, em sẽ bảo vệ chị.”

Sơ Hạnh mỉm cười nói: “Được rồi, chị biết.”

“Mau đứng dậy cùng Cận Ngôn Châu trở về ký túc xá đi, em nghỉ ngơi thật tốt biết không?”

Kỷ An nghe lời đứng lên, ngoan ngoãn gật đầu ứng: “Hiểu rồi.”

Cận Ngôn Châu đỗ xe khóa lại, quay lại nói với Sơ Hạnh: “Về đi.”

Sơ Hạnh trả lời: ” Được.”

Cận Ngôn Châu bảo Kỷ An quàng tay sau gáy cậu, cậu đỡ Kỷ An đang loạng choạng bước lên bậc thang, vừa định bước vào ký túc xá thì giọng nói ngọt ngào của Sơ Hạnh đột nhiên vang lên sau lưng: “Cận Ngôn Châu!”

Cậu quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt đen sáng ngời của cô.

Sơ Hạnh nhìn cậu mỉm cười, cất cao giọng: “Suýt nữa quên nói, chúc mừng cậu đoạt Quán quân! Tuyệt vời lắm!!!!”

Cậu nhìn cô chằm chằm rồi chợt mỉm cười.

Dù nụ cười này rất ngắn, thoáng qua rồi vụt tắt.

Nhưng cô thấy rõ, cậu cười.

Sơ Hạnh giơ tay lên vẫy vẫy: “Bye bye.”

Cận Ngôn Châu lời ít ý nhiều trả lời: “Bye.”

Khi Sơ Hạnh với Dụ Thiển trở về phòng túc xá, Ninh Đồng Đồng và Hứa Âm đều đã ngủ rồi.

Hai cô nói nhỏ thu dọn lại đồ đạc.

Sau đó, Sơ Hạnh vẫn chưa buồn ngủ kéo rèm lại, khởi động lại máy tính và tiếp tục vẽ bản thảo còn dang dở.

Bản phác thảo này là một chàng trai trên sân bóng rổ đang nhảy cao để chặn bóng.

Dáng người nam sinh thẳng tắp, nét mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như chim ưng.

Toàn thân toát ra khí thế vô cùng mạnh mẽ.

Hình ảnh đứng yên tại thời điểm cậu ấy chạm bóng.

Chàng trai đẹp trai nhảy lên không trung vươn năm ngón tay thon dài ra, cố gắng ngăn bóng rổ.

Trong lúc Sơ Hạnh đang nghiêm túc vẽ tranh thì Dụ Thiển nằm dài trên giường cầm điện thoại di động chiêm ngưỡng những bức ảnh mà cô chụp Kỷ An.

Cậu ngồi yên sau xe đạp, gò má ửng hồng, đôi tai cũng đỏ ửng luôn.

Đôi mắt mê ly trong veo, cười lên vừa ngoan vừa như con nít.

Tối nay cậu gọi cô, Thiển Thiển.

Nghĩ đến đây, DụThiển lập tức kéo chăn lên.

Cô vùi mặt vào chăn, cười thầm.

===

Bước sang mùa đông, nhiệt độ ngày càng xuống thấp.

Mùa đông ở phương Bắc khô và lạnh, Sơ Hạnh dần dần che kín bản thân.

Ngoài những bộ quần áo bông để giữ ấm khỏi lạnh, mỗi ngày ra khỏi của cô phải khoác thêm khăn quàng cổ, bịt tai bông và găng tay len xinh xắn.

Vào ngày 19 tháng 12, Sơ Hạnh ngủ trưa tỉnh dậy thì thấy đàn chị Minh Hồng gửi cho cô một tin nhắn trên Q.Q.

Minh Hồng: “Hạnh Hạnh, tối thứ Sáu em rảnh không? Có tiện làm gia sư thay chị một ngày được không?”

Minh Hồng: “Người nhà có chuyện, mấy ngày tới chị không đi học, nhưng vẫn còn có lớp phụ đạo, chị nhờ người khác rồi, cũng không có ai rảnh.”

Sơ Hạnh hỏi: “Cụ thể là đến mấy giờ ạ? Buổi chiều em có tiết tối, xem có tới kịp không.”

Minh Hồng lập tức trả lời: “Địa chỉ là 1302 Nam Viên Gia Phúc, lầu 3 Tòa 7. Không quá xa, chắc em tới kịp, mất khoảng một tiếng đi xe buýt. Giờ dạy thêm từ 7:00 đến 9:00 tối.”

Sơ Hạnh đồng ý: “Được, để em thay chị.”

Minh Hồng cảm kích không thôi, nói với Sơ Hạnh: “Tiền học phí đợt này thuộc về em, hẹn ngày khác chị đưa tiền mặt cho em.”

Sơ Hạnh đáp: “Không cần đâu chị, chị mời em một ly trà trái cây là được rồi!”

Sơ Hạnh không thiếu tiền, cô chỉ muốn giúp đàn chị.

Đàn chị Minh Hồng rất tốt, Sơ Hạnh rất thích chị ấy.

Vốn dĩ chuyện này cứ quyết định như vậy.

Tuy nhiên Sơ Hạnh không ngờ chiều thứ Sáu, nhóm lớp đột nhiên thông báo với khoa rằng buổi tối có một bài giảng yêu cầu tất cả sinh viên phải tham gia, bắt buộc mỗi người phải đăng nhập, không được rời đi.

Nhưng Sơ Hạnh đã đồng ý chị Minh Hồng hôm nay sẽ dạy thêm giúp chị.

Sơ Hạnh suy nghĩ, cuối cùng tìm ra một cách.

Cô nhờ Kỷ An giúp cô đăng nhập nghe giảng, còn cô có thể đi dạy kèm.

Khi Sơ Hạnh gọi điện cho Kỷ An để thảo luận về vấn đề này, Kỷ An đã hỏi cô: “Chị đi dạy kèm ở đâu vậy? Có xa không?”

Sơ Hạnh nói: “Không xa lắm.”

Sau đó nói địa chỉ cụ thể cho Kỷ An.

Mà Kỷ An đang chơi game nên mở loa rất to.

Thế là Cận Ngôn Châu đã nghe chính xác nơi Sơ Hạnh sẽ làm gia sư.

Kỷ An trả lời cô: “Được, em đi nghe bài giảng cho chị.”

Sơ Hạnh lo lắng dặn dò: “Nhớ tìm Thiển Thiển, chị sẽ nhờ cô ấy giữ chỗ cho em.”

“Biết rồi.” Kỷ An đáp.

Tối hôm đó, sau giờ học, Sơ Hạnh đi thẳng đến bến xe buýt gần cổng trường.

Khi cô đến cổng tiểu khu Nam Phúc thì còn nửa tiếng nữa đến 19:00.

Tiếp theo, cô tìm đến nhà học sinh đó theo địa chỉ mà đàn chị đã cho.

Đối phương là một cô bé học lớp 9, học hành chăm chỉ và cũng rất nghiêm túc nên dạy cũng không khó khăn lắm.

Hai tiếng đồng hồ trôi qua lúc nào không hay.

Sơ Hạnh mặc áo khoác, choàng khăn quàng cổ, bịt tai và mũ, trang bị đầy đủ như vũ khí rồi rời khỏi nhà học sinh.

Cận Ngôn Châu mang theo giỏ đựng trái cây nặng trịch, chẳng biết mình đã đứng trong gió lạnh bao lâu.

Tay cậu đông lạnh đến đỏ bừng tê dại, thậm chí gần như sắp bất tỉnh.

Đột nhiên, Cận Ngôn Châu nghe thấy tiếng bước chân từ tòa nhà trước mặt truyền đến.

Chẳng bao lâu, một bóng dáng nhỏ nhắn bước ra khỏi tòa nhà.

Cậu lập tức xoay người, xách giỏ đồ chậm rãi tiến về phía trước.

Sơ Hạnh phía sau có lẽ cảm thấy bên ngoài quá lạnh nên không khỏi dậm chân nhẹ.

Đi được vài bước, Sơ Hạnh nhận ra bóng người trước mặt có chút quen thuộc.

Rất giống Cận Ngôn Châu.

Nhưng cô lại cảm thấy không chắc chắn.

Tại sao Cận Ngôn Châu lại xuất hiện ở đây, giờ cậu ấy phải ở trường mới đúng.

Sơ Hạnh nghi ngờ mình đã nhận nhầm người, nhưng vẫn không khỏi tăng tốc đuổi theo.

Lúc nhìn thấy gò má cậu, Sơ Hạnh kinh ngạc kêu lên: “Cận Ngôn Châu?!”

Cô kinh ngạc mở to mắt, ngước nhìn cậu hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”

Cận Ngôn Châu rủ mắt nhìn cô.

Cô gái đội mũ lông, đeo găng tay dây trông cũng dễ thương.

Cô dùng khăn choàng che gần hết khuôn mặt, chỉ để lộ một đôi mắt nai trong veo sáng ngời.

“Về nhà một chuyến.” Cậu giơ giỏ trái cây trong tay lên, không nhịn được lắm mồm giải thích: “Người nhà bắt tôi mang trái cây về.”

Sơ Hạnh sáng tỏ, bừng tỉnh hiểu ra nói: “Nhà cậu ở đây à!”

Sau đó, cô hâm mộ nói: “Vậy cậu về nhà thật tiện! Có thể quay lại bất cứ lúc nào.”

Cận Ngôn Châu có chút chột dạ đảo mắt, “Ừ” một tiếng.

Cứ như vậy, cả hai bắt đầu cùng nhau quay lại trường học.

Sau khi lên xe buýt, Cận Ngôn Châu đi theo Sơ Hạnh, tìm một chiếc ghế trống ở hàng sau rồi ngồi xuống.

Cậu đặt giỏ trái cây trên đùi, chỉ hơi dùng một tay giữ lại.

Tay kia để trong túi áo cho ấm.

Lúc nãy ở bên ngoài, ánh sáng lờ mờ, Sơ Hạnh không để ý.

Lúc này mới nhận ra rằng tay cậu đỏ ửng lên vì lạnh, thậm chí còn có chút tím tái.

Sơ Hạnh nhìn chắm chú bàn tay thon dài của cậu mấy giây.

Mà Cận Ngôn Châu phát giác, cậu lập tức nắm chặt tay, giấu các ngón tay đi, chỉ có những mạch máu xanh trên mu bàn tay ngày càng rõ ràng.

Sơ Hạnh cởi một chiếc găng tay, đưa về phía sau, dịu dàng hỏi: “Cậu có muốn đeo găng tay sưởi ấm không?”

Cận Ngôn Châu nhìn chiếc găng tay len nhỏ mà cô đưa cho, không biết nên nói gì.

Ngay khi cậu đang suy nghĩ nghiêm túc về việc liệu tay mình có thể xỏ vào chiếc găng tay hay không thì Sơ Hạnh đã đeo chiếc găng tay vào tay cậu.

Cô nói: “Cho cậu, sưởi ấm đi, kẻo tê cóng tay”.

Sơ Hạnh vẫn nhớ mùa đông lần đầu tiên cô đến sống ở nhà bà ngoại, có lần tay cô bị tê cóng.

Vừa đau vừa ngứa, cực kỳ khó chịu.

Đối với lúc đó cô vẫn còn nhỏ, thật đau đớn.

Cô biết cảm giác tê cóng khó khăn như thế nào.

Tay của Cận Ngôn Châu lúc này đang nóng lên, có cảm giác như bị bỏng đến phát đau.

Cậu nhìn chằm chằm vào chiếc găng tay trên tay, có một cái đầu thỏ nhỏ trên đó.

Một lúc sau, Cận Ngôn Châu cố gắng luồn tay vào chiếc găng tay vẫn còn hơi ấm của bàn tay cô.

Mất chút sức, miễn cưỡng mới bỏ tay vào được.

Rất ấm áp.

Có nhiệt độ của cô.

Cứ như vậy mỗi người mang một chiếc găng tay, được nối với nhau bằng một sợi dây.

Cho đến khi xe buýt đến biển báo dừng gần cổng trường, chuẩn bị xuống xe Cận Ngôn Châu mới tháo găng tay rồi trả lại cho cô.

Đôi bàn tay cậu không ửng đỏ nữa, trở nên trắng lạnh.

Sơ Hạnh quàng sợi dây găng tay quanh cổ, đeo găng tay vào.

Chiếc găng tay cậu mang còn lưu lại nhiệt độ rất nóng, cực kỳ ấm ấp.

Sau khi xuống xe, Sơ Hạnh nhìn thấy rất nhiều người đang dựng quầy hàng ở cổng trường, bán các loại trái cây bình an được đóng gói trông rất bắt mắt.

Đến lúc này cô mới biết hôm nay là đêm Giáng Sinh.

Sơ Hạnh nâng tay nhìn đồng hồ.

Cây kim dừng lại lúc chín giờ mười lăm.

Sơ Hạnh đột nhiên dừng lại, cô lắc lắc cổ tay rồi lại vỗ vào mặt đồng hồ.

Cây kim dài vẫn không chạy.

Cận Ngôn Châu phát hiện cô không theo kịp, quay đầu nhìn cô.

Cô đang cau mày cởi dây đeo.

Cậu quay lại, dừng trước mặt cô, trầm giọng hỏi: “Sao vậy?”

Sơ Hạnh vô cớ bối rối, sững sờ nói: “Kim đồng hồ chẳng chạy.”

Cận Ngôn Châu lấy chiếc đồng hồ màu hồng từ tay cô, nói: “Chắc là hết pin rồi.”

“Thay pin mới là được.”

“Vậy mình đi mua ngay.” Sơ Hạnh chuẩn bị băng qua đường đến siêu thị đối diện.

Cô muốn nhanh chóng khởi động lại đồng hồ.

Cận Ngôn Châu cùng cô đi siêu thị.

Cậu có vẻ rất thành thạo trong lĩnh vực này nên đã giúp Sơ Hạnh chọn pin và dụng cụ để tháo đồng hồ.

Từ siêu thị đi ra, Cận Ngôn Châu thấy cửa hàng đồ uống vẫn chưa đóng cửa liền dẫn Sơ Hạnh đến đó.

Cậu nói với nhân viên bán hàng: “Làm ơn pha một ly trà sữa đặc trưng, ​​nóng ạ.”

Cận Ngôn Châu bảo Sơ Hạnh đợi trà sữa nóng, sau đó cậu ngồi xuống bàn, bắt đầu tháo đồng hồ.

Lúc Sơ Hạnh bưng cốc trà sữa nóng hổi đi tới, cô nhìn thấy Cận Ngôn Châu đang cúi đầu, nghiêm túc nghiên cứu dùng dụng cụ sửa đồng hồ của cô.

Lông mày cậu hơi nhíu lại, đôi môi mỏng mím nhẹ, động tác tinh tế tỉ mỉ.

Không lâu sau, Cận Ngôn Châu thay, vặn chặt từng con vít nhỏ trên đồng hồ.

Cậu lật ngược chiếc đồng hồ lại, cây kim đang di chuyển không nhanh không chậm.

Cận Ngôn Châu hít một hơi thật sâu, bắt đầu giúp cô điều chỉnh thời gian.

Một lúc sau, cậu đưa chiếc đồng hồ màu hồng còn nguyên vẹn cho Sơ Hạnh.

Sơ Hạnh nhìn cây kim đã chạy lại, chớp mắt nở một nụ cười.

“Cám ơn cậu!” Cô rất vui vẻ, vô cùng trân trọng đeo chiếc đồng hồ vào cổ tay trái.

Khi từ quán nước giải khát trở về trường, Cận Ngôn Châu đã hỏi: “Chiếc đồng hồ này rất quan trọng với cậu sao?”

Cậu nhìn thấy cô vẫn mang nó từ lúc khai giảng.

Và khi chỉ nghĩ rằng chiếc đồng hồ bị hỏng, cô đã vô cùng bối rối và bất lực.

Sơ Hạnh nói “À”, đôi mắt lông mày cong lại: “Rất quan trọng.”

“Là bà ngoại tặng.” Cô nhỏ nhẹ nói.

Quà tặng của bà ngoại.

Điều đó rất có ý nghĩa với cô.

Cận Ngôn Châu hiểu rõ.

Vào trường đi về ký túc xá, Sơ Hạnh đã không cưỡng lại được sự cám dỗ, định mua một ít táo.

Cận Ngôn Châu nói: “Tôi có, cậu muốn ăn thì tôi cho cậu.”

Sơ Hạnh lắc đầu: “Của cậu là của cậu, mình muốn mua để tặng các cậu.”

Cậu không nói gì thêm, mặc cho cô bỏ ra mấy chục tệ mua năm quả táo.

Nhưng vẫn chưa có túi.

Sau khi trả tiền Sơ Hạnh lập tức cho Cận Ngôn Châu hai quả.

“Cái này cho cậu, cái này đưa Kỷ An giúp mình.”

Ba cái còn lại cho bạn cùng phòng.

Cận Ngôn Châu cất quả táo mà cô đưa cho Kỷ An vào trong giỏ.

Quả cô đưa cho cậu, cậu giữ chặt nó trong lòng bàn tay.

Sợ sẽ bị lẫn với những cái trong giỏ mua hàng.

Lúc ở ngã rẽ trở về phòng, Cận Ngôn Châu gọi cô: “Sơ Hạnh.”

Sơ Hạnh quay lại, nhìn cậu bằng đôi mắt trong veo sáng ngời.

Cận Ngôn Châu lấy từ trong túi ra một hộp dâu ô mai vừa to vừa đỏ au đưa cho cô.

“Trái cây nhiều quá, chia cậu ít.”

“Ôi! Ô mai!” Sơ Hạnh nhận lấy, trên mặt có lúm đồng tiền, cười nói: “Cảm ơn.”

“Cái này nữa.” Cậu nói xong, đưa cho cô hộp quả trái cây bình an được đóng gói đẹp mắt giấu trong giỏ.

Sơ Hạnh kinh ngạc xúc động: “Nhà cậu thật là sành điệu, còn đặc biệt chuẩn bị trái cây bình an đóng gói đẹp mắt như vậy, bố mẹ mình không tổ chức lễ Giáng sinh.”

Vẻ mặt Cận Ngôn Châu thoáng qua tia mất tự nhiên.

Cậu chỉ mập mờ nước đôi “Ừm” một tiếng.

Trước khi quay người rời đi, Sơ Hạnh vui vẻ cao giọng nói: “Chúc mừng lễ Gáng Sinh, Cận Ngôn Châu!”

Khóe môi Cận Ngôn Châu khẽ mấp máy, cuối cùng vẫn chẳng nói gì.

Sau khi trở lại ký túc xá, Cận Ngôn Châu đặt giỏ đồ lên bàn chung.

Cậu lật giỏ đồ, lấy ra quả táo mà Sơ Hạnh đã nhờ cậu mang về cho Kỷ An, đưa cho Kỷ An.

Sau đó, cậu nói với các bạn cùng phòng: “Mời các cậu, cứ tự nhiên.”

Nghiêm Thành nằm trên giường sai khiến Tiết Thần: “Lão Tam, mau lấy cho anh một quả táo, đêm Giáng Sinh phải ăn táo.”

Cận Ngôn Châu đem quả táo Sơ Hạnh cho cậu đi rửa sạch sẽ, cầm trên tay hồi lâu rồi mới cắn một miếng.

Quả táo này, rất ngọt.

Sau khi tắt đèn, ăn chuối, cam, táo xong, Tiết Thần nằm trên giường thở dài vô cùng hài lòng: “Anh Châu tốt lắm, còn mua trái cây cho chúng ta nữa.”

Cận Ngôn Châu nhắm mắt trầm mặc, không lên tiếng.

Buổi chiều tình cờ nghe được Sơ Hạnh và Kỷ An nói chuyện điện thoại.

Cậu không yên tâm buổi tối cô sẽ bắt xe ra ngoài một mình, cho nên cứ dụa theo địa chỉ đến tiểu khu Nam Phúc.

Sợ bị cô nghi ngờ, muốn giả vờ giống hơn một chút nên đã mua một chùm hoa quả ở một tiệm hoa quả gần khu dân cư.

Nhưng thật ra, cậu chỉ muốn mua hộp ô mai và táo đóng hộp đó mà thôi.

Mua tặng cô.

Không muốn làm gánh nặng cho cô, lại không dám để cô biết cậu đặc biệt đợi cô, đành phải nói dối là người nhà ở đây, giả vờ từ nhà đi ra, tình cờ đi ngang qua tòa nhà đó.

Cậu giả vờ như họ chỉ tình cờ gặp nhau.

Thay vì cậu đợi cô thật lâu.

Trong khi đợi cô trời rất rét, toàn thân cậu bị bao phủ bởi cái lạnh thấu xương.

Thời gian trôi qua thật chậm, mỗi giây như kéo dài ra cả thế kỷ, khó mà nhìn thấy điểm kết thúc.

Nhưng mà.

Hết thảy đều rất đáng giá.

Găng tay của cô cực kỳ ấm áp.

Quả táo cô tặng siêu ngọt.

Trong bóng tối, Cận Ngôn Châu im lặng mỉm cười.

Đêm Giáng Sinh vui vẻ, Sơ Hạnh.

–0–


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.