Hòn Đá Cứng Cỏi - Reinhard

Chương 99: [6] PNCV3: Nỗi phiền não của Trì Diễm




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Giám đốc Trì, anh thật sự muốn đi ăn lẩu cay với chúng em ạ?” Những người nhân viên trẻ tuổi nhìn người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, quấn chặt chiếc khăn quàng ở cổ và khoác chiếc áo khoác che kín cả người, xen lẫn trong đám người bọn họ mà bước khỏi văn phòng.

“Đi chứ.” Một giọng nói khẽ khẽ thoát ra từ chiếc khăn quàng cổ làm từ len cashmere, đôi mắt to tròn như ngọc trai đen liếc nhìn trái nhìn phải tựa như du kích vậy. “Che cho tôi đi.”

Chiếc xe đẩy bán lẩu cay đậu trong một con hẻm nhỏ, tấm bạt dựng lên để che nắng che mưa, dưới tấm bạt kê thêm chục chiếc bàn nhỏ và ghế dài. Một số người đã đến ăn, và bọn họ còn phải xếp hàng trước xe đẩy để lấy nguyên liệu ăn lẩu.

“Giám đốc Trì ngồi ở đây đi ạ, chúng em đi gọi món, anh muốn ăn gì thế?”

“Được, mấy cậu để túi ở đây đi, tôi xem giúp mấy cậu cho.” Trì Diễm đỡ bàn, chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế dài nho nhỏ, nhanh chóng đặt một phần lẩu cay có giá hơn bốn mươi nhân dân tệ.

“Gọi nhiều như thế, anh ăn có hết không đó?”

“Ăn hết chứ.” Cậu cười mà cởi khăn quàng cổ và áo khoác ra, lộ ra cái bụng tròn trịa. “Ở đây chúng tôi có hai người lận mà!”

Nước hầm xương được dùng làm nước lèo, rưới thêm một muỗng sa tế lên trên phần măng giòn giòn, thịt viên, miếng sợi to và các nguyên liệu khác đắm mình trong màu đỏ rực óng ánh của nồi lẩu.

“Sao giám đốc Trì đột nhiên lại muốn ăn quán ven đường thế?” Những người thanh niên trẻ này đều rất thích vị giám đốc kỹ thuật này, tính tình thân thiện và làm việc rất nghiêm túc, thường hay cười, nhìn qua trôn như những người bạn đồng lứa với bọn họ vậy.

“Haizz, đừng nói nữa.” Trì Diễm tháo phần đũa dùng một lần ra, thổi thật mạnh để loại bỏ phần gỗ thừa trên đũa. “Ăn đồ thanh đạm trong nhà mãi khiến tôi ngán quá rồi.”

Đám người kia cười rộ lên, mồm năm miệng mười nói: “Đó là điều đương nhiên mà, anh đang mang thai phải để ý chế độ ăn uống chứ.”

“Vị bạn đời của anh kiểm soát anh chặt như thế sao?”

“Tôi đã từng được một lần nhìn thấy chồng của giám đốc Trì rồi này, wow thật sự luôn…… Đứng ở kia chờ giám đốc Trì thôi mà tôi có thể nghe tiếng gà gáy trong bán kính mười dặm rồi.” (?)

Trì Diễm thêm rau mùi và tỏi băm nhuyễn vào nồi lẩu, dùng thìa khuấy đều, thổi thổi rồi cẩn thận nếm thử, tựa như đang uống mật ong hảo hạng vậy, cảm động đến suýt khóc, thở dài đầy thỏa mãn: “Ha……”

Rồi lại cầm đũa kẹp một sợi miếng dài trơn tuột.

“Thật ra cũng không phải là anh ấy kiểm soát chặt đâu.” Ngay lúc cậu muốn cho sợi miếng to vào trong miệng, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói: “Ba ơi!”

Âm thanh đặc biệt vang vọng trong con ngõ nhỏ, mọi người nhìn về hướng phát ra tiếng nói ấy thì nhìn thấy một cô gái trẻ đang sải bước thật nhanh băng qua những chiếc bàn nhỏ và đám đông để đi về phía này, theo sau cô gái ấy là hai người thiếu niên mặc đồng phục của học sinh cấp hai. Cuối cùng, cô gái nọ dừng lại trước bàn của bọn họ, cô gái khoảng chừng mười tám, mười chín tuổi, vẻ ngoài lạnh lùng, xinh đẹp và ngang tàng không chút che giấu, không chê vào đâu được.

“Con còn đang nghĩ, tại sao khi con ở dưới lầu công ty gặp được thím Chu, thím ấy nói rằng ba đã đi hướng này, thế nên là ba đang lén ăn ngoài ở đây sao ạ?” Dáng vẻ cô gái nọ nhướng mày và cười lạnh trông giống hệt người bố của mình.

“Chỉ một lần thôi mà con!” Trì Diễm nịnh nọt nói, vừa nói vừa đút sợi miếng to bóng loáng vào trong miệng của mình.

“Không được ạ!” Cô gái kia giật lấy chiếc đũa trong tay cậu, một tay luồn vào nách cậu, nắm chặt lấy mà cẩn thận nâng người Trì Diễm dậy, âm trầm nói: “Ba ơi ba, có phải ba muốn đợi bố tự mình đến đón ba về sao, hửm?”

“Ba đã hơn bốn mươi tuổi rồi, đã mang thai to bụng thế này còn lén đi ăn lẩu cay, thật đúng là không biết xấu hổ mà.” Cô bé cố ý nói to.

Bàn bên cạnh có vài người lén cười Trì Diễm. Cô bé nửa kéo nửa đẩy Trì Diễm ra ngoài. Hai người thanh niên còn lại mặc đồng phục học sinh thở dài, cầm lấy chiếc ba lô và áo khoác mà Trì Diễm để lại, vô cùng lễ phép mà nói lời tạm biệt với bọn họ: “Tạm biệt các anh, chị ạ.”

Cậu thiếu niên lớn hơn một chút lấy ra trong ví mấy tờ trăm nhân dân tệ trong túi ra, dằn dưới chén lẩu cay mà Trì Diễm không ăn được kia. “Ba của chúng em đã làm phiền mọi người rồi ạ.”

Trì Diễm chỉ có thể trơ mắt nhìn chén lẩu cay ngày một xa dần trong tầm với của cậu, thậm chí khi duỗi tay ra cũng không thể chạm đến được.

Cậu chỉ mới húp được một muỗng thôi mà, còn chưa ăn được gì hết. Trong lòng càng nghĩ càng thấy uất ức, cuối cùng nhịn không được nữa mà bật khóc.

Kết quả là khụt khịt vài tiếng, cậu tỉnh dậy.

Trì Diễm mở miệng thật lớn để hít thở sâu, nhìn trần nhà chằm chằm. Cậu cảm thấy lòng vừa đau vừa nhức, khóa mặt thế mà có chút ẩm ướt. Thích Thủ Lân nghe thấy cậu thở dốc hổn hển, nghĩ rằng đã có chuyện gì đó xảy ra nên cũng choàng tỉnh giấc, lo lắng và quan tâm hỏi cậu có chuyện gì thế. Trì Diễm bình tĩnh một hồi, nói: “Không có gì, chỉ là em nằm mơ thôi.”

Alpha ôm lấy cậu vào lòng, hỏi: “Mơ gì thế em?”

Người mang thai bực bội vò tóc: “Em đã gọi phần lẩu cay có giá bốn mươi nhân dân tệ, nhưng mà em còn chưa ăn được miếng nào, thì đã bị Thích Ngai Thì kéo đi mất rồi.”

Thích Thủ Lân còn nghĩ là cậu đã mơ thế giấc mơ gì đó đau khổ lắm, vốn đang muốn an ủi cậy, nhưng khi nghe thấy cậu nói như thế thì lập tức cười lớn, lồng ngực từng hồi rung động khiến cho Trì Diễm càng thêm khó chịu.

“Con bé sao có thể ngăn em được chứ? Con bé nó còn nhỏ xíu mà.” Thích Thủ Lân ôm lấy cậu, không cho cậu có cơ hội thoát ra.

“Lúc đó con bé nó không còn là con nít nữa.” Trì Diễm cố gắng nhớ đến dáng vẻ của Thích Ngai Thì trong giấc mơ.

“Chắc tầm mười tám, mười chín tuổi rồi nhỉ?”

Cuối cùng còn suy nghĩ ra khuôn mặt của Thích Thủ Lân phiên bản nữ.

“Chỉ có một phần lẩu cay thôi mà, làm gì căng thế chứ.”

“A…… Thật ra là bởi vì……” Cậu lắp bắp nói. “Bởi vì em mơ thấy rằng lúc đó, em đã hơn bốn mươi tuổi rồi, mà còn…… Còn mang thai. Muốn đi ăn lẩu cay, thế mà lại bị tụi nhỏ ngăn không cho ăn.”

“Tức muốn chết mà. Bốn mươi tệ lận đó!”

Thích Thủ Lân càng cười to hơn, mạnh não của Hòn đá nhỏ của hắn vẫn luôn rất đặc biệt. Alpha chậm rãi xoa xoa cái bụng bầu tròn trịa của người yêu, ghé vào tai cậu thì thầm nói: “Nhóc này còn chưa dỡ hàng xuống, mà em đã nghĩ đến nhóc tiếp theo rồi à?”

Lỗ tai của Trì Diễm đỏ ửng lên với tốc độ nhanh trông thấy: “Chuyện, chuyện đó cũng phải chuyện mà một mình em có thể quyết định được.”

Thành thật mà nói, cậu vẫn rất lo lắng, nếu thật sự đến độ tuổi tứ tuần rồi mà hắn vẫn vác theo cái bụng bầu để đến công ty đi làm thì liệu mọi người sẽ nghĩ gì về cậu chứ. Về phần Thích Thủ Lân, khi đó tuổi của hắn hẳn cũng đã bước qua độ tuổi năm mươi. Alpha đỉnh cấp dường như được trời cao đặc biệt ưu ái, từ sức khỏe đến khí lực hiện tại mà nói, có lẽ đến khi hắn thật sự năm mươi tuổi vẫn có thể làm cậu mang thai.

Thích Thủ Lân không biết rõ trong lòng cậu đang suy nghĩ việc gì, chỉ cảm thấy dáng vẻ hai tai ửng hồng của cậu trông cực kỳ đáng yêu. Hắn bèn trực tiếp ôm cả người cậu vào lòng, cắn lên phần vành tai mỏng manh của cậu, vờ oán giận nói: “Sinh nhiều đứa quá, phiền lắm. Tụi nó cứ thích giành lấy em thôi.”

Trì Diễm nghe thấy hắn nói mà bật cười: “Vậy…… sau này mang bao nhé.”

Dùng bao cao su để tránh thai nhưng đồng thời cũng sẽ ngăn việc trao đổi chất dịch cơ thể, điều này có nghĩa là bọn họ sẽ không thể cảm nhận được pheromone của nhau.

Thích Thủ Lân dứt khoát từ chối mà không chút do dự: “Không phải chỉ có mỗi cách này.”

Hắn nắm lấy hai cánh mông căng tròn của Trì Diễm mà xoa nắn.

“Em không cần lo lắng về điều này, anh sẽ giải quyết nó.”

Thời tiết dần trở lạnh, nhiệt độ trên người của Trì Diễm lại rất ấm áp, kể từ sau khi mang thai lại tăng mạnh hơn bao giờ hết. Thích Thủ Lân nằm bên cạnh cậu liền vô thức hấp thụ hơi ấm từ người cậu, hậu quả của việc da thịt cận kề chính là bén lửa. Trì Diễm ngoan ngoãn mở miệng tiếp nhận đầu lưỡi của alpha, cho dù cậu có ngu ngốc đến mấy thì việc bị hôn nhiều thế nào từng từng ấy năm qua thì cậu đã dần trở nên thành thục hơn trong việc này, đón nhận và phối hợp với môi lưỡi của người yêu. Nụ hôn này nhớp nháp và ướt át đến lạ, khiến cho tâm trí của Trì Diễm dường như bị lấp kín bởi tiếng nước đầy dâm đãng. Thích Thủ Lân mút lấy đầu lưỡi của cậu, cảm nhận từng cơn run rẩy khe khẽ của bé cưng nhà mình, điều này kích thích khiến cho phần tính cách xấu xa trong người hắn trỗi dậy —— muốn nhìn thấy Trì Diễm khóc thút thít, muốn nghe tiếng van xin của em ấy, muốn đem hết thảy dục vọng và tình yêu quá mực vặn vẹo này trút hết lên người em ấy.

Trì Diễm thậm chí hôn rất nghiêm túc, cậu bị đôi mắt đen kịt của alpha nhìn chằm chằm, cũng không rõ là hắn đang có ý định gì. Cậu vươn tay xoa xoa mặt hắn, mong đợi nói: “Không biết đứa nhỏ sẽ giống ai đây ta.”

Thích Thủ Lân chậm rãi nhắm mắt lại, tùy ý để cho những ngón tay của cậu mơn trớn mi mắt của mình: “Hy vọng là giống em.”

Trì Diễm phản đối nói: “Giống anh thì tốt hơn chứ, do anh đẹp trai nha. Hiện tại a…… xã hội bây giờ chỉ toàn nhìn mặt thôi mà.”

Thích Thủ Lân ngay lập tức mở to mắt, còn chưa kịp mở miệng nói, thì liền nghe Trì Diễm nói: “Hơn nữa còn là vì…… bằng cách này, em sẽ là Hòn đá nhỏ duy nhất trong lòng anh, he he he.”

Trì Diễm lén cười vì ý tưởng “thông minh” của bản thân, và trong mắt của Thích Thủ Lân, dáng vẻ khoe khoang này vừa ngốc ngốc vừa đáng yêu.

“Em đừng cười như thế trước mặt của người khác nhé…… Chỉ cần cười với mỗi anh thôi……” Alpha rướn người lên và hôn lên môi cậu thêm lần nữa. Vì quá đỗi yêu cậu, thế nên đến nỗi ngay cả chỉ đơn giản là một nụ cười ngây ngốc như thế này hắn cũng cảm thấy nó trông thật quyến rũ.

Trì Diễm mềm nhũn vù nụ hôn này, chỉ có thể lặng lẽ nuốt lấy nước bọt của Thích Thủ Lân. Pheromone của alpha không dễ tiếp nhận, nhưng vị ngọt ngào sau hồi lạnh giá cũng vì lẽ đó mà trở nên vô cùng quý giá.

“Ưm ưm……” Trì Diễm vô vài cái vào bờ vai của hắn, cuối cùng hắn cũng chịu buông tha.

“Có, có phải anh đến…… kỳ phát tình rồi không?”

Thích Thủ Lân chôn đầu ở cổ cậu, ngón tay đẩy ra kẽ mông mà thăm dò vào hậu huyệt, đánh trống lảng nói: “Chỉ hôn có một cái mà thôi, em đã ướt thế này rồi.”

Người mang thai lắp bắp nói: “Cho nên em mới hỏi anh, rằng có phải anh đến kỳ phát tình rồi hay không.”

Pheromone của hai giới tính AO trong thời kỳ phát tình sẽ phát ra tín hiệu kích thích tình dục cực mạnh, nhằm huy động bạn tình đến mây mưa với mình.

Thích Thủ Lân đành phải thừa nhận rằng đúng là thế, nhưng vì hắn cảm nhận được tín hiệu mang thai từ pheromone của Trì Diễm, nên ham muốn giao phối lẽ ra rất mạnh mẽ của hắn đã giảm đi rất nhiều. Nó trở nên không khác như bình thường là mất, không cần thuốc ức chế hay làm tình điên cuồng thì vẫn có thể vượt qua được.

Trì Diễm nghe xong thì lúc này mới cảm thấy yên tâm. Cậu đang to bụng nên không thể chịu được tình dục quá mức mạnh mẽ, cậu lo lắng không biết Thích Thủ Lân sẽ vượt qua kỳ phát tình này như thế nào. Nhưng bây giờ cậu nên tự lo cho bản thân mình trước —— bị alpha đang trong kỳ phát tình kích thích, ham muốn của cậu cũng nhanh chóng được khơi dậy. Những ngón tay của Thích Thủ Lân cong lên và đè chặt vào điểm nhạy cảm trên thành ruột, khiến cho dương v*t của cậu cương cứng và chảy nước. Cậu đang mặt đối mặt với Thích Thủ Lân, hai người cách nhau bởi chiếc bụng to tròn, vì vậy họ không còn cách nào khoác là xoay người cậu sang phía kia.

Thích Thủ Lân chơi đùa khiến cho lỗ nhỏ đỏ tươi và vang lên từng hồi nước òm ọp, Trì Diễm nghiên người đi, hắn còn nghĩ rằng cậu không muốn bị chọc ghẹo nữa. Ai ngờ Trì Diễm lại dùng tay chạm vào nó, cách một lớp quần chạm vào dương v*t nặng trĩu của hắn, khe khẽ truyền đến một cậu: “Nó đã tích thật nhiều rồi…… có muốn hay không……”

Alpha nghe thấy lời cậu nói, hắn hưng phấn đến mức lỗ chuông cũng mở ra, cán rồng phủ đầy gân xanh căng lên trông rất hung hãn. Hắn nắm lấy tay của người yêu đặt lên dương v*t của mình để giải phóng nó, để người yêu mang thai ôm lấy và vuốt ve nó. Trì Diễm dường như bị hơi nóng của dương v*t đốt cháy, vẫn luôn trốn tránh: “Anh…… nếu muốn thì đâm vào đi.”

Thích Thủ Lân cười nói: “Gấp cái gì.”

Quy đầu đâm mở ra những ngón tay của Trì Diễm, cọ xát qua lại. Trì Diễm cắn môi, cậu không nhìn thấy, nhưng vẫn có thể cảm nhận được những ngón tay của mình đang bị dâm loạn.

“Tự mình đút vào đi bé cưng.” Thích Thủ Lân hôn lên vành tay của cậu dụ dỗ. Trì Diễm ngoan ngoãn đỡ lấy cán rồng nặng trĩu và đút nó vào lỗ hậu của mình, vừa đâm vào, một vòng thịt non mềm mịn bị đè ra từ hậu môn, trông như một cái miệng nhỏ nhắn đang chu ra. Alpha hít một hơi thật sâu, thân thể của người yêu càng trở nên nóng hơn, dương v*t được bao bọc trong khoang thịt mềm mại, tinh dịch bị ép ra ngoài không ít, tựa như được nhét và hang suối nước nóng vật. Khiến cho hắn cảm thấy sướng đến mức từng lỗ chân lông đều giãn nở ra.

Hắn giúp Trì Diễm đỡ lấy bụng nhỏ, bắt đầu chịch. Xương sườn thịt hình tam giác do quy đầu và rãnh vành tạo thành, xuyên thủng khoang thịt đỏ bừng và ướt át đi đến chỗ sâu nhất rồi lại lùi ra, nghiền nát tuyến tiền liệt kích thích của Trì Diễm.

Hai chân của Trì Diễm đá loạn xạ, bị Thích Thủ Lân nắm lấy đầu gối và kiềm lại.

“Ưm……”

Khớp hàm cậu nghiến chặt đến mức run rẩy.

“Đừng có đâm chỗ đó!”

Thích Thủ Lân không nghe, tay còn lại xoa nắn dương v*t của Trì Diễm, xoa nắn hai hòn tinh hoàn của cậu như hai viên bi nhỏ: “Làm gì có chỗ nào yếu ớt như thế hả, chỗ này không cho đâm, chỗ kia cũng không cho đâm. Không phải chính em tự đút dương v*t của anh vào hay sao? Bây giờ lật mặt rồi à?”

Trì Diễm cắn chặt miệng, không thể thốt nên câu nào để phản bác, chỉ có thể khe khẽ phát ra tiếng nức nở từ cổ họng, như một chú mèo con vậy. Nương theo sự kiên nhẫn tìm kiếm của Thích Thủ Lân, khoang sinh sản của cậu cũng dần trở nên mềm mại, nơi đó chính là suối nguồn của nước dâm trong người cậu. Thích Thủ Lân đè lên tuyến tiền liệt của người yêu của hắn một lúc và cảm thấy rằng miệng nhỏ đầy đặn của khoang sinh sản đang mấp máy mà bú mút dương v*t của hắn, thế nên hắn liền trêu cậu: “Trong bụng đang có nhóc con, còn muốn ăn thêm t*ng trùng à. Hòn đá nhỏ à sao em lại tham lam thế hả? Omega cũng không có dâm như em đâu đấy.”

Người mang thai nhíu mày lại, như muốn chực khóc: “Không có…… Không có tham mà……”

Nhưng miệng khoang sinh sản lại cố tình mà trái ý cậu, từng chút từng chút mà liếm láp quy đầu của Thích Thủ Lân, nuốt chặt không buông. Đã nhiệt tình thế rồi, nếu Thích Thủ Lân mà còn từ chối thì đúng là không biết điều mà. Cán thịt thô bạo cắm vào khoang sinh sản làm bắn ra những dòng dâm dịch, khoang sinh sản chật hẹp như một cái khoang thịt chịu đựng sự tàn phá của dương v*t, không chịu thả lỏng một giây nào, cho dù nó có đâm trái đâm phải như thế nào đi chăng nữa. Niêm mạc đỏ tươi siết chặt miêu tả các đường gân và và từng hồi nhấp nhô trên dương v*t thô to của alpha, nó không ngừng đóng mở theo từng hôi hô hấp của Trì Diễm, như thể chính cái miệng kia mới đang phục vụ hắn.

Trì Diễm bị đâm đến mức choáng váng, cậu ôm lấy ngực mình: “Chậm một chút, chậm một chút…… Chảy ra rồi.”

Bộ ngực trướng sữa như hai cái bánh bao nhỏ, không cần an ủi thì hai núm vú căng mọng đã cương cứng lên rồi. Trì Diễm đưa lưng về phía Thích Thủ Lân, không tiện để hắn chăm sóc hai đầu v* nho nhỏ kia, thế nên hắn phải dùng tay mà xoa nắn lên núm vú: “đầu v* của Hòn đá nhỏ thần kỳ quá ta, luôn rúc vào trong nếu không mang thai. Còn khi mang thai, sẽ tự mình lộ ra nhỉ. Có phải muốn xỏ khuyên để giữ ở ngoài luôn không ta?”

Không rõ là hắn đang nói thật hay nói giỡn, Trì Diễm không suy nghĩ nổi nữa rồi, bèn nắm lấy tay của hắn đặt lên trên đầu v*: “Cho anh sờ…… sữa cũng cho anh uống, đừng xỏ khuyên mà, có được không?”

Thích Thủ Lân khẽ cười một tiếng, đầu v* lõm của Trì Diễm vẫn luôn đáng yêu như vậy, sao hắn có thể làm như thế được chứ. Nhưng hắn vẫn hùng hục mà nhào nặn đầu v* của cậu, khiến cho cúng cương to lên, từ quả mọng tí nị trở thành nho nhỏ nhắn.

Hắn nhắm mắt lại, áp môi lên sau cổ của Trì Diễm. Phía dưới cứ chín nông một sâu mà đâm vào khoang sinh sản của Trì Diễm. Ham muốn tình dục điên cuồng của hắn đã được dập tắt đi rất nhiều, nhưng ham muốn đánh dấu bạn đời của alpha vẫn tồn tại ở đó. Thích Thủ Lân nghiến hàm răng lại và không nói chuyện, cơ thể của Trì Diễm đổ mồ hôi ướt đẫm, và khi mang thai, mùi pheromone sẽ trở nên nồng hơn một chút, hít nhẹ một hơi, nó sẽ đi khắp cơ thể hắn —— là mùi hương chăn nệm ấm áp và mềm mại khiến cho người ta lưu luyến không muốn rời khỏi.

Muốn đánh dấu, nhưng lại sợ cậu đau. Alpha cố kìm nén lại, tốc độ đâm chọc ngày một nhanh hơn. Lúc này, Trì Diễm đột nhiên quay đầu lại, đáy mắt hiện lên vệt hồng đỏ ứng ươn ướt khiến người ta đau lòng: “Đánh dấu em đi.”

Thích Thủ Lân ngoảnh mặt làm ngơ, càng thêm đâm mạnh vào khoang sinh sản, đã đến bờ vực xuất tinh.

“Thích Thủ Lân…… để cho em cảm nhận anh đi mà, có được không anh?” Trì Diễm lại một lần đưa ra thỉnh cầu.

Alpha đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy trong đáy mắt người yêu là sự bao dung vô hạn. Trì Diễm cảm nhận được phía sau mình như có một con quái thú đang ngủ đông, hơi thở nóng bỏng hổn hển khiến tuyến thể sau gáy nảy lên tình thích, như thể nơi đó có một trái tim nho nhỏ vậy.

Là trái tim đang rung động vì Thích Thủ Lân.

Răng nanh giống như một con dao cùn đâm vào làn da sau gáy, sau đó lưỡi thô ráp bao lấy vết thương, cẩn thận mà liếm láp vết thương đó, đồng thời tiêm pheromone vào. Đánh dấu là một hành vi vừa đau đớn vừa sung sướng. Trì Diễm ưỡn lưng, cơ bắp toàn thân đột ngột căng lên, Thích Thủ Lân hơi dừng lại khi xuất tinh, sau đó thì tiếp tục thúc mạnh, ưỡn người đưa tinh dịch đặc sệt đến mọi nơi trong khoang sinh sản và thành ruột.

Trì Diễm không thể chịu đựng được việc bắn vào trong dữ dội như thế này, không kiềm được mà để nước mắt và nước bọt tuôn ra. Bản thân cũng xuất ra từng hồi tinh dịch, dính ở dưới bụng, toàn bộ tinh dịch đều xuất ra ngoài, lỗ niệu đạo vẫn đóng mở, hiển nhiên đã đạt đến xuất tinh cực khoái. Đầu núm vú bị bàn tay của Thích Thủ Lân tàn phá cũng nở ra lỗ nhỏ, bắn ra một làn sữa trắng ngà, uốn lượn dọc theo đốt ngón tay của alpha lộ ra dấu vết tình dục không chút che đậy.

Pheromone giao hòa xong, bọn họ như thể lạc trôi trong đại dương vô tận của người kia. Đắm mình trong sự dịu dàng vô tận, từng lỗ chân lông đều tận lực hấp thụ pheromone của người kia.

Thích Thủ Lân liếm sữa trên tay của bản thân, nhìn dáng vẻ Trì Diễm đang nhắm chặt mắt vừa lên đỉnh vừa bật khóc nức nở. Rất nhiều người không thể nghĩ đến chuyện chăn gối đối với người bạn đời đang mang thai của mình, nhưng Thích Thủ Lân lại không cảm thấy như vậy. Dáng vẻ người yêu ôm lấy chiếc bụng căng tròn mà chịu đựng cơn cực khoái, vì quá khát cầu pheromone mà trở nên táo bạo và chủ động đòi yêu, vì trướng sữa mà được người yêu xoa nắn đầu v* đến cương cứng, vì một nụ hôn mà vô tình khiến cho ham muốn trào dâng…… còn gì tuyệt vời hơn thế này cơ chứ.

“Thật muốn lúc nào cũng đặt em ở bên người mà……” Có lẽ không còn đang trong thời kỳ chống kháng (1), giọng nói của Thích Thủ Lân tựa hồ không có bao nhiêu cảm xúc, như thể chuyện hắn đang nói rất đỗi bình thường vậy. “Tốt nhất là…… biến thành bao dương v*t của anh, chỉ có thể ngày ngày nằm trên dương v*t của anh mà thôi.”

(1) Thời kỳ chống kháng (refractory period): thời kỳ mà cơ thể bị kích thích nhưng chưa kịp phản ứng.

“Mỗi bước anh đi, đều như đang chịch em vậy.”

“Mỗi ngày đi lại đều chịch đến mức khiến em bắn tinh nhiều lần, ngoài chuyện cần xin anh bắn vào trong em ra, thì không còn có thể nghĩ đến chuyện nào khác nữa hết.”

Trì Diễm có thể nhìn ra dáng vẻ hắn nghiêm túc nói ra những lời này, trái tim run lên vì xấu hổ. Hắn vẫn luôn như vậy, lúc nói ra mấy lời tục tĩu thì dáng vẻ trông lại rất đứng đắng, như thể hắn có thể biến Trì Diễm thành một tên điếm dâm đãng, bao dương v*t, hay chú thỏ nhỏ trong thời kỳ động dục vậy.

Nhưng khi mà Thích Thủ Lân nói ra những lời tục tĩu ấy, hắn luôn trông cực kỳ gợi cảm. Không hề khiến người khác khó chịu vì những lời thô tục như thế này, ngược lại như một vị thần tối cao va phải sắc màu “tình yêu” vậy.

Cậu lại ôm bụng xoay người lại, huyệt nhỏ chứa đầy tinh dịch, nóng hừng hực và căng tràn đến độ như sắp chảy ra ngoài, khiến cho cậu chỉ có thể ngoan ngoãn kẹp chặt mông lại.

“Anh mơ đẹp quá.” Thai phụ không dám nhìn vào đôi mắt đen tuyền sâu thẳm của người yêu, chỉ cúi đầu xoa xoa ngực trái còn dính đầy dấu tay và vệt sữa. “Cẩn thận hư thận đó.”

Thích Thủ Lân cũng không giận, ôm lấy cậu mà lặng lẽ tận hưởng thời gian hiền giả. Nhưng lại nghe Trì Diễm đột nhiên nói: “Em vừa mới nhớ đến em muốn ăn cái gì rồi! Chúng ta đi ăn lẩu bò đi! Là nơi mà chúng ta lần đầu ăn chung ấy.”

Alpha cúi đầu nhìn khuôn mặt hưng phấn của thai phụ, biểu cảm trên mặt cậu rất đỗi yêu kiều: “Vừa rồi trong lúc làm tình em đã nghĩ đến chuyện này đấy à?”

Trì Diễm vô tội nói: “Không có nha.”

Bây giờ cậu vẫn có thể cảm nhận được một chút pheromone của Thích Thủ Lân trong không khí, là một mùi hương nguy hiểm. Alpha nắm lấy bên núm vú còn lại vẫn còn đầy sữa, và vùi đầu xuống……

Thích Ngai Thì nắm lấy tay của Thích Ngai Nham, hai nhóc đi loanh quanh trước của phòng ngủ như hai con quay nhỏ. Mặt trời sắp nhô lên giữa không trung rồi, nhưng lại không thấy chút động tĩnh nào của bố với ba hết. Thích Ngai Thì thi thoảng gọi “Ba ơi” hoặc là “bố ơi” một tiếng, nhưng chỉ nhận được phản ứng thiếu kiên nhẫn của Thích Thủ Lân rằng: “Con tự chơi đi.”

Chỉ trả lời có mỗi như thế mà thôi.

Lớn rồi mà còn ngủ nướng.

Thích Ngai Thì nghĩ thầm trong lòng. Cho đến khi cửa phòng ngủ mở ra, Thích Thủ Lân ôm một đống ga trải giường và mền đi ra ngoài, Thích Ngai Thì mới hỏi: “Bố ơi, bố với ba làm gì ở trong vậy ạ?”

Thích Thủ Lân vốn lười trả lời cô bé, nhưng lại nhớ đến chuyện gì đó, bèn khẽ cười nói: “Trồng cây.”

Thích Ngai Thì lại lao vào phòng, thì nhìn thấy Trì Diễm còn đang nằm trên giường mới được thay ga, dáng vẻ yếu đuối, mi mắt còn đang nhắm chặt. Cô bé hiểu chuyện mà xoa xoa tóc của Trì Diễm: “Ba trông mệt mỏi quá ạ, chắc là ba trồng cây vất cả lắm phải không ạ?”

Trì Diễm không dám xốc lên chăn lên mà ôm con gái. Cậu bị chơi quá mức tàn nhẫn, trên người đâu đâu cũng là vết yêu. Sau khi sữa tươi bị hút ra hết thì bị gắn trứng rung lên, quy đầu cũng gắn thêm một cái trứng rung nữa, tinh dịch bắn ra hết, suýt chữa nữa thì nước tiểu cũng bắn ra rồi. Hậu huyệt bị chịch đến mức nước dâm bắn tung tóe ướt đẫm ga giường, tinh dịch cũ còn chưa khô trộn lẫn với tinh dịch mới trong từng nếp gấp của vách thịt, chỉ có thể kẹp chặt mông mới không chảy ra. đầu v* sưng lên như thứ trái cây chín mọng, sau khi thoát khỏi sự hành hạ của trứng rung thì cọ sát với lớp quần áo thật khó chịu. Có lẽ phải chờ đến khi Thích Thủ Lân quay lại, để hắn dùng môi và lưỡi an ủi mà thôi.

“Đừng nghe bố con nói bậy……” Trì Diễm hôn lên gò má của con gái.

Ngoài mặt thì mạnh miệng như thế, nhưng trong lòng thì run sợ. Cũng không dám nói là Thích Thủ Lân bị hư thận nữa.

【 Tác giả có lời muốn nói: 】

Đã từng có một thời, khi gõ ra hai từ “t*ng trùng” cũng khiến tôi ngượng cùng cả một khoảng thời gian dài rồi. Còn hiện tái á, tôi có thể gõ ra từ “dương v*t” mà mặt không chút đổi sắc luôn ấy.

Tôi thay đổi rồi, không còn ngây thơ như xưa nữa òi.

( p.s Tôi cảm thấy dáng vẻ đứng đắn mà nói mấy lời tục tĩu trông cực kỳ gợi cảm luôn á bà con ơi a a a a a a a!!!!!!!)

___________________________________

Escanor: Cảm ơn mọi người đã đợi tui nhé. Tui đã quay trở lại rồi đây.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.