Hòn Đá Cứng Cỏi - Reinhard

Chương 100: [7] PNCV3: Nỗi phiền não của Trì Diễm (Kết thúc PN3)




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tuy rằng Thích Thủ Lân ngoài miệng thì không thích việc Trì Diễm lúc làm tình mà nghĩ đến chuyện ăn lẩu bò, thế nhưng hắn vừa đưa cậu đến đó. Xe ngừng lại và đậu ở bên ngoài khu dân cự, bọn họ đi bộ vào bên trong.

“Cũng không biết tiệm kia còn hay không nhỉ, cũng gần mười năm trôi qua rồi?” Trì Diễm nhìn xung quanh.

Cung quang vẫn là những mái nhà xưa cũ, gần lúc chạng vạng, xoong nồi trong từng nhà lại vang lên từng hồi, tiếng gọi con nhỏ về nhà ăn cơm, cùng với tiếng xào mạt chược loạt xoạt……

Lần đầu tiên mà bọn họ đến đây là vào ngày đông. Thích Thủ Lân đi ở phía trước, còn cậu thì e dè bám theo sau, không dám nói lời nào.

“Lạnh không em?” Thích Thủ Lân nắm lấy tay trái của cậu nhét vào trong túi áo khoác của mình.

Trì Diễm cười cười: “Cái này phải là em hỏi anh chứ.”

Alpha giật giật ngón tay, cùng cậu đan mười ngón tay vào nhau, tay của Trì Diễm rất ấm áp, giống như đang nắm một mặt trời nhỏ trong tay vậy. Thích Ngai Nham được bố ôm bằng một tay, khi nghe cuộc trò chuyện của bọn họ, cậu nhóc áp má hồng hồng của mình vào mặt của Thích Thủ Lân: “Không lạnh ạ, không lạnh ạ.”

Thích Ngai Thì hiếu động, sớm không chịu nổi tốc độ chầm chậm của bọn họ. Cô bé mặc chiếc áo khoác đỏ xinh đẹp chạy ở phía trước: “Nhanh lên đi ạ! Ba chậm quá đi à!”

Thích Thủ Lân cảm thấy tim mình như bị thứ cảm xúc gì đó lấp đầy. Bọn nhóc đều rất khỏe mạnh, giống như Trì Diễm vậy, nhiệt độ cơ thể từ trước đến nay đều rất ấm áp, tràn đầy sức sống, tựa như những ngọn lửa nhỏ vậy.

Chính bản thân hắn của mười năm trước mang theo tâm trạng buồn bực, bỏ lơ hết tất cả mọi người để đi đến một con đường nhỏ không thể tưởng như thế này —— rồi cho đến việc được bao quanh bởi niềm hạnh phúc tưng bừng như hiện tại. Tất cả những điều này đều đến từ người beta ở bên cạnh, cậu mang đến cho trái tim hắn “vòng tròn” trọn vẹn nhất.

Vốn chỉ nghĩ đến dạo chơi nơi chốn cũ, nếu tiệm cơm nhỏ kia không còn cũng không sao cả, dù sao thì ngành ăn uống cũng rất biến động mà. Nhưng không ngờ rằng tiệm cơm nhỏ kia thế mà vẫn còn đó, ngay cả biển hiệu với chữ đỏ trên nền trắng cũng không hề thay đổi chút nào cả.

“Ông chủ ơi, chúng cháu bốn người ạ.” Trì Diễm vén màn cửa lên, mùi thơm đặc trưng của nồi lẩu bò xộc thẳng vào mặt.

“Chọn chỗ ngồi tự nhiên đi nhé.” Chủ quán vẫn là vị chủ quán khi xưa, nhưng mái tóc đã bạc nhiều hơn.

“Chắc chú không nhớ bọn cháu phải không ạ, đã nhiều năm bọn cháu không đến đây rồi.” Trì Diễm cười nói.

Chủ quán khi nãy chỉ nhìn sơ cậu một cái mà thôi, bây giờ thì nhìn kỹ lại vị khách chủ động chào hỏi này. Vị alpha cao lớn đi cùng giúp cậu cởi áo khoác ra, chiếc bụng tròn được che dưới lớp áo len.

“Cậu là……” Khuôn mặt của Trì Diễm không quá khiến người khác chú ý, nhưng bên phần lông mày bị đứt đoạn bên trái lại rất nổi bật.

“Chẳng lẽ là Tiểu Thạch đấy à?” Ông chủ nọ ngạc nhiên nói. Trì Diễm gật gật đầu.

“Ối chà! Thật này!” Tuy rằng ngoại hình không thay đổi gì nhiều nhưng cũng không còn gầy như khi xưa nữa. Khí chất trên người cũng đã thay đổi đi nhiều, dáng vẻ gầy gò và tự tu của một sinh viên giờ đã hoàn toàn biến mất.

Cậu vẫn như lúc trước mà chọn món đắt khách nhất là lẩu và một loạt các món ăn cùng. Thích Ngai Thì ngồi trên ghế nhỏ đung đưa chân, ngắm nhìn xung quanh. Đại tiểu thư nhà họ Thích tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng đã ngồi qua phi cơ và du thuyền, cưỡi ngựa ở phía nam và ngắm cực quang ở phía bắc, toàn ăn những món cao cấp tại nhà riêng và nhà hàng Michelin không thôi. Nhưng cô bé chưa từng đến một nhà hàng nhỏ như thế này bao giờ, giống hệt như bố của cô bé ngày xưa vậy.

Đồ ăn được đem lên rất nhanh, Trì Diễm vừa ăn vừa trò chuyện với chủ quán. Thích Thủ Lân gắp đồ ăn cho cả ba người, thiếu điều muốn đút đồ ăn vào miệng của Trì Diễm.

“Nhiều năm thế rồi, con cũng đã lập gia đình rồi này, nhìn thấy cả nhà con như thế này thì tốt quá.” Ông chủ thật lòng nói, Trì Diễm cười càng thêm tươi, quay đầu nhìn Thích Thủ Lân: “Đúng thế ạ, con là nhờ vào bữa cơm của chú ngày xưa mà lừa được anh ấy đấy ạ.”

Alpha sửng sốt, khẽ xoa xoa đùi của Trì Diễm ở dưới gầm bàn, nhưng trên mặt vẫn làm như không có gù: “Là anh trả tiền cơm mà, là ai gạt ai chứ?”

Ông chủ đương nhiên cũng nhận ra Thích Thủ Lân. Vẻ ngoài và khí chất xuất sắc của hắn rất khác so với mọi người. Năm đó ở quán, hắn vẫn nhìn người khác bằng lỗ mũi, thế mà thật sự kết hôn với một beta, còn cùng người ta có mấy đứa con. Khi xưa, trên bàn ăn đều là Tiểu Thạch hầu hạ hắn, bây giờ ngược lại là hắn hầu hạ nhóc con kia. Có thể “lừa” được một người như thế, ở một mức độ nào đó, nhóc Tiểu Thạch này cũng có phần lợi hại đấy chứ.

Sau khi ăn xong bữa ăn này, Trì Diễm cực kỳ thỏa mãn, thuận tay còn xoa xoa bụng của Thích Ngai Nham, căng căng tròn tròn, có vẻ cũng rất thích hương vị của nơi này.

Sau khi rơi đi quán ăn nhỏ kia, cả nhà tiếp tục đi dạo để tiêu thực. Bọn họ đi bộ lên một con dốc, liền đi đến nơi có thể nhìn thấy toàn bộ khu dân cư. Thích Ngai Thì và Thích Ngai Nham chạy đi dọc cát, Trì Diễm liếc nhìn Thích Thủ Lân một cái, nhỏ giọng nói: “Thích tổng, có muốn em đẩy xích đu cho anh không?”

Dáng vẻ alpha cô đơn lẳng lặng ngồi trên xích đu, xích đu chủ có thể đung đưa vì đôi chân của hắn quá dài. Thích Thủ Lân bất đắc dĩ nói: “Rốt cuộc là em nhớ kỹ bao nhiêu chuyện thế?”

Hắn kéo Trì Diễm ngồi lên xích đu hai người: “Có phải em đã thầm thương trộm nhớ anh từ trước rồi đúng không?”

Trì Diễm phản bác: “Không thể nào, em thề là lúc đó thật sự em chỉ cảm thấy anh trông cô đơn quá thôi, đến cả một người để tâm sự cũng không có, chỉ có thể trốn đến chỗ như thế này mà thôi.”

Cậu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Có phải khi đó anh thấy em vừa rất ngu ngốc, vừa ồn ào hay không?”

Thích Thủ Lân thẳng thắn nói: “Đúng là có một chút.”

Trì Diễm thở dài một hơi: “Ai là người khiến anh không vui thế? Em lúc đó chỉ là muốn thay đổi bầu không khí thôi. Khi đó nguyên nhân khiến anh không vui là gì vậy?”

“Ừm…… Không nhớ rõ nữa.” Thích Thủ Lân đúng thật là không nhớ rõ, tâm trạng của hắn vào mùa đông luôn không rõ ràng như thế. “Chắc là có chuyện gì đó không theo kế hoạch, rất phiền phức.”

“Nhưng cuối cùng thì vào ngày hôm đó…… cũng không tệ đến thế.”

Bởi vì có một người vụng về nhưng lại chân thành, nhút nhát nhưng lại chưa từng bỏ rơi hắn. Trên người của cậu ấy không có chút mùi pheromone nào, nhưng lại nồng ấm như ánh lửa.

“Vậy vì sao khi em trả tiền cơm anh lại không chịu lấy?” Trì Diễm hỏi thẳng.

Trong lòng của Thích Thủ Lân cảm thấy có chút buồn cười, hắn là kiểu người để ý đến mười nhân dân tệ nho nhỏ à. Nhưng hắn vẫn dịu dàng mà hôn người yêu.

“Bởi vì…… Anh đã tính kỹ hết rồi.”

“Phải bắt em dùng cả đời để trả nó.”

Sau khi thai nhi đủ tháng, Trì Diễm liền nghỉ phép ở nhà, mỗi ngày chờ “dỡ hàng”.

Hôm nay, cậu vốn muốn nhìn theo Thích Ngai Thì và Thích Ngai Nham đi học, đến nhà trẻ. Nhưng chưa đi đến cửa, cậu cảm thấy bụng của mình hơi đau nhói. Sau khi cậu ngồi nghỉ trên ghế sô pha một lúc, nó vẫn không thuyên giảm mà ngược lại có có xu hướng tồi tệ hơn. Ước chừng sắp sinh đến nơi, nhưng nước ối vẫn chưa vỡ. Cậu đàng phải lớn tiếng gọi dì Khâu và chị Trần đưa cậu đi bệnh viện.

Cậu đã từng sinh Thích Ngai Nham tại bệnh viện sản khoa tư nhân này, và Thích Thủ Lân cũng đã từng phân phó qua, nên thủ tục nhập viện được thực hiện rất nhanh. Thích Thủ Lân vội vàng chạy đến bệnh viện, sợ Trì Diễm đã được đẩy vào phòng sinh. Kết quả là mở cửa phòng bệnh ra, thì nhìn thấy Trì Diễm đang nằm trên giường nghịch điện thoại.

“Sao rồi em?” Hắn bước vài bước đến bên giường bệnh.

Trì Diễm hoảng hốt tắt đi cuộc trò chuyện với Văn Yển. Mặc dù lúc trước chính gã đang trên đường đến tặng quần áo cho cháu nhỏ, nhưng mà đoạn video say mê lướt sóng cùng một anh chàng đẹp trai trên một bãi biển ở Đông Nam Á vẫn quá đỗi thú vị.

“Vẫn, vẫn chưa sinh……” Trì Diễm xoa xoa bụng. “Nhập viện không bao lâu liền không cảm thấy đau nữa.”

Đang nói, thì có một vị y tá tiến vào xem xét một chút, giải thích rằng dù nước ối chưa có dấu hiệu vỡ ra, nhưng đã quá ngày sinh hơn mười ngày, nên cô ấy khuyên rằng cậu nên ở lại bệnh viện theo dõi, có thể mấy ngày nữa sẽ đến ngày sinh.

“Em vừa mới nói với ba rồi, anh cũng nói với bố mẹ rằng đừng đến, cũng chưa rõ là khi nào sẽ sinh mà. Ở chỗ này chờ lâu quá cũng không tốt.”

“Lúc này rồi mà em còn quan tâm đến người khác được à.” Thích Thủ Lân vỗ vỗ mặt cậu. “Lo cho bản thân mình trước đi em.”

Những ngày tiếp theo, alpha không hề đến công ty làm việc mà chỉ làm việc từ xa thông qua máy tính và điện thoại, đặt hết mọi quan tâm lên người cậu. Trì Diễm chửi thầm, cậu chỉ là sinh em bé thôi mà, cũng không phải là bị ốm đau nằm trên giường bệnh gì cà, Thích Thủ Lân chỉ thiếu điều xi tiểu cho cậu nữa thôi đó.

Trì Diễm nằm nghiêng, do không phải ở nhà nên cậu có chút khó ngủ. Dưới ánh trăng mờ ảo, cậu có thể nhìn thấy đường nét khuôn mặt của Thích Thủ Lân bên cạnh mình. Mi mắt, sống mũi và chiếc mũi, phô bày đường nét vừa tuấn tú vừa hoa mỹ. Cậu nép mình trong vòng tay của alpha, cảm thấy bản thân tựa như đang mơ vậy.

Hóa ra người như thế này, thật sự có thể thuộc về cậu.

Trì Diễm không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào, nửa đêm mơ màng tỉnh giấc, cảm giác bên mông có chút ấm ấm. Cậu chớp chớp mắt vài cái mới chợt hiểu —— nước ối vỡ rồi.

Khoang sinh sản bị ba ngón tay mở ra, không đau, nhưng đứa út dường như rất thèm khát cảm giác được ở trong cơ thể của ba nó, cho nên khi thuốc giảm đau sắp hết cũng không chịu ra. Trì Diễm lúc đầu còn có thể đùa giỡn với Thích Thủ Lân, nhưng sau đó cậu chỉ có thể cau mày và thở dốc mà thôi.

“Bạn đời dùng pheromone trấn an một chút đi.” Nữ hộ sinh nói.

Trì Diễm mở to mắt, cậu không thể cảm nhận được pheromone trong không khí, nếu muốn cảm nhận được sự an ủi của Thích Thủ Lân, trừ phi……

Alpha không coi ai ra gì mà hôn cậu, pheromone nguyên bản là khí lạnh kích thích lúc này dường như đã trở thành tấm khiên bao quanh người cậu, bảo vệ cậu.

“Trì Diễm……” Thích Thủ Lân vuốt ve mái tóc ướt đẫm mồ hôi và khuôn mặt đỏ ửng của cậu. Trì Diễm hiếm khi thấy dáng vẻ hắn lo lắng như thế, tựa như hận không thể thay cậu sinh con vậy.

Khi những tia mặt trời đầu tiên xuất hiện, cánh cửa phòng sinh cuối cùng cũng mở ra.

“Người nhà của Trì Diễm.” y tá ôm một chiếc khăn quấn màu lam ra. “Chúc mừng các vị, bé trai nặng sáu cân. Ba đứa bé đang ở bên trong, lát nữa sẽ ra.”

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, trên mặt cuối cùng cũng nở nụ cười.

Chỉ có Thích Ngai Thì, người được Đàm Triệt nắm tay, lặng lẽ lau đi hai hàng nước mắt.

Tại sao muốn có em gái cùng cô bé chơi trò hóa trang thôi mà khó quá vậy nè?

【 Tác giả có lời muốn nói: 】

Trên Weibo, tôi nhìn thấy một bức ảnh giả thiết một người đàn ông mang thai. Chính là lúc sinh em bé á, đứa bé sẽ đè lên tuyến tiền liệt.

Cho nên…… các bạn đã hiểu là Hòn Đá đã trải qua những gì rồi đúng hơm ( cười híp mắt.jpg)

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.