Tác giả: Trương Nhược Dư | Dịch: Hạ Chí
Trình Tuyển say rồi. Anh dựa vào sofa, lim dim đôi mắt.
Tôi thì ngồi dưới mặt sàn lạnh lẽo hồi lâu. Thấy anh say rượu, tôi mới có dũng cảm ngồi lên ghế.
Tôi thề là tôi chỉ muốn ngồi chỗ êm thôi. Nhưng mà tự dưng anh nhích lại gần, dựa vào vai tôi.
Trình Tuyển cao lắm, để đón được anh, tôi phải cố gắng thẳng lưng. Giữ tư thế đó lâu không tránh khỏi đau thắt lưng.
Với cả...
Tôi dè dặt ngoảnh sang nhìn, vừa hay nhìn đúng vào cổ áo anh.
Trình Tuyển mặc sơ mi, ban nãy uống rượu hơi nóng nên anh cởi bớt hai cúc trên. Hiện giờ, góc độ của tôi nhìn thấy rõ... xương quai xanh và cơ bụng rắn chắc.
Giống hệt của Trình Tuyển fake.
Nhớ lại cái đêm sấm chớp giật đùng đùng ấy, cộng thêm bị cơn say hun đúc, lòng tôi như bùng lên ngọn lửa.
Tôi liếm môi, bỗng dưng giọng nói trầm khàn của Trình Tuyển vang lên: "Nhìn đủ chưa?"
Giọng nói lạnh lẽo ấy làm tôi sợ đến mức hết đau thắt lưng, hết cả nhũn chân.
Trình Tuyển ngồi thẳng người dậy, day mi tâm rồi đứng lên, "Em nghỉ ngơi sớm đi."
Nói rồi anh đi luôn.
Nhìn theo bóng lưng anh, tôi không cam lòng.
Cái người này đã châm lửa nhưng rồi lại rút lui, để lại một mình cô gái say rượu là tôi đây bứt rứt trong phòng một mình.
Thế nên... tôi vô cùng mất mặt gọi điện cho Trình Tuyển. Truyện Nữ Cường
Tất nhiên là Trình Tuyển fake.
Bên kia bắt máy, giọng nói dịu dàng của Trình Tuyển vang lên: "U U nhớ anh à?"
"Vâng..." Tôi mặt dày đáp: "Nhớ anh."
Trình Tuyển bên kia đầu dây cười khúc khích, đồng thời bật chế độ nhõng nhẽo của anh: "Thế bây giờ anh bắt xe đến gặp U U có được không?"
Bắt xe? Bây giờ?
Tôi nhìn đồng hồ, chín giờ tối rồi. Anh đi tàu thì nửa đêm là đến.
"Được ạ."
Tôi vô cùng lo lắng, nhưng cùng với đó cũng là vui sướng.
Tôi gửi định vị khách sạn, số phòng cho Trình Tuyển nhưng không thấy anh trả lời.
Tôi lại sốt ruột. Để người máy như anh một mình ra khỏi nhà bắt tàu đến gặp tôi có nguy hiểm quá không?
Chần chừ giây lát, tôi gọi điện thoại cho anh để bảo anh đừng đến, thế nhưng... chuông điện thoại lại vang bên ngoài cửa.
Tôi sửng sốt, có tiếng gõ cửa vang lên.
Tôi chạy chân đất ra mở cửa, cửa vừa mở, tôi đã bị ai đó ôm vào lòng. Cái ôm có mùi cỏ dễ chịu, đó là mùi hương của Trình Tuyển fake.
Anh đóng cửa lại, vừa áp sát tôi vào tường vừa hôn cuồng nhiệt.
"Anh cũng nhớ U U, anh lo U U đi công tác gặp nguy hiểm nên lén theo em đến đây từ trước rồi."
Tôi sững sờ, đôi tay đặt trên ngực siết áo anh trong vô thức, "Thế anh đợi ở đâu?"
"Quảng trường." Anh vùi mặt vào cổ tôi, giọng buồn bã: "Anh ngoan lắm, không hề chạy linh tinh."
Tôi nghe mà đau lòng, bóp cái má của anh. Tôi đột nhiên nhớ ra, "Thế anh lấy đâu ra tiền?"
Trình Tuyển cười rộ lên, chờ được khen ngợi, "Anh quẹt thẻ tín dụng... của em đấy."
Tôi: "..."
Một thoáng yên lặng, tôi kéo anh lên giường, "Trình Tuyển, anh có biết tiền băt xe đến đây bao nhiêu không hả?"
Tiền cũng mất rồi, kiểu gì cũng phải gỡ gạc chút.
Trình Tuyển cười ha ha cam chịu bị tôi đè trên giường, trông anh còn rất hưởng thụ.
Song chưa kịp gỡ gạc thì điện thoại đổ chuông.