Tác giả: Trương Nhược Dư | Dịch: Hạ Chí
Người đàn ông trung tuổi sững sờ, cơn thịnh nộ bùng lên trong mắt, "Tề U U, lại là cô!"
Trước mặt bao nhiêu người qua đường, bác hét to chẳng màng thể diện: "Cô không thể tránh xa Trình Tuyển ra được ư? Cô muốn hại nó chết bao nhiêu lần nữa mới vừa lòng!"
Nói rồi bác hít sâu, chạy đến kiểm tra tình hình của Trình Tuyển, bảo hai người kia bế Trình Tuyển lên xe.
Tôi muốn đuổi theo nhưng lại do dự.
Sau cùng, nhớ đến Trình Tuyển không rõ tình hình lúc này, tôi lập tức chặn một chiếc taxi, đưa cho bác tài hai trăm tệ để đuổi theo xe của họ đến tận cổng viện nghiên cứu.
Tôi hấp tấp xuống xe nhưng vẫn chậm một bước.
Người đàn ông kia đưa Trình Tuyển vào viện nghiên cứu, còn tôi bị chặn ngoài cổng.
Tôi loạng choạng ngồi bên đường. Gió nhẹ phất phơ, từng giọt nước mắt của tôi bị gió thổi rơi xuống đất.
Cơn gió không chỉ thôi bay nước mắt, mà còn thổi bay cả lớp bụi phủ lên miền ký ức.
Tôi có một người bạn trai, chúng tôi rất yêu nhau.
Anh tên là Trình Tuyển.
Anh đẹp trai, được bao nhiêu nữ sinh đại học để mắt, là chàng trai được chào đón nhất khoa tôi.
Tôi là cô gái "bình thường".
Vóc dáng bình thường, gương mặt bình thường, khí chất bình thường.
Mọi phương diện đều bình thường.
Vậy nhưng Trình Tuyển lại để mắt đến tôi. Sau khi chính thức yêu nhau, anh từng nắm tay tôi thủ thỉ bí mật: Anh có một đôi mắt tinh tường. Người khác không nhìn thấy tôi tốt đẹp đến mức nào còn anh thì có.
Lúc ấy, tôi chẳng để vào tai lắm. Tôi chỉ để ý mỗi câu anh gọi tôi là "Heo".
Tóm lại là chúng tôi rất yêu nhau. Ở bên nhau từ thời đi học cho đến khi tốt nghiệp, chúng tôi còn tính đến chuyện kết hôn.
Tôi không còn bố mẹ, anh cũng chỉ có một người bố sống nương tựa vào nhau. Bố anh rất quý tôi, cũng bằng lòng hôn sự này.
Nhưng, một vụ tai nạn đã phá vỡ hết thảy mộng đẹp.
Trình Tuyển bị xe tông chết.
Tôi được Trình Tuyển đẩy ra cũng bị một chiếc xe khác tông trúng. May rằng chiếc xe ấy không chạy quá nhanh, nhưng tôi vẫn bị thương ở não. Sau khi tỉnh lại, do không thể nào chấp nhận được chuyện Trình Tuyển đã mất, tôi lâm vào hôn mê rồi mất trí nhớ.
Từ ấy, tôi quên đi tất cả những chuyện có liên quan đến anh.
Lúc tỉnh lại, chỉ có Tiêu Văn Văn ở cạnh tôi. Cô ấy đưa tôi về nhà trọ của cô ấy. Kể cho tôi hay chuyện quá khứ của tôi, chỉ duy không hề nhắc đến Trình Tuyển.
Tôi ngồi bên đường hồi tưởng lại mọi chuyện, vén từng bức màn che mất sự thật.
Tôi nhớ đến rất nhiều chi tiết.
Ví dụ như sự ăn ý "trời sinh" giữa tôi và Trình Tuyển.
Ví dụ như Trình Tuyển từng nói với tôi rằng, sự khác biệt giữa anh và người máy khác nằm ở đầu anh có cấy não của một chàng trai đã qua đời. Anh không có ký ức của người ấy, nhưng có được tư duy như con người.
Hay như khi Tiêu Văn Văn biết tôi và người máy Trình Tuyển yêu nhau thật, cô ấy đã lo lắng, lần lữa muốn nói lại thôi.
Và cả, ngày tôi và Trình Tuyển đến với nhau, tôi đã biết bố của anh là một nhà khoa học nghiên cứu chế tạo... robot.
Người đàn ông có mái tóc bạc trắng ban nãy gặp trên đường chính là bố của Trình Tuyển.
Đáp án mới chân thực và rõ ràng làm sao.
Ngẫm lại thật nực cười. Sự ăn ý của chúng tôi, tình yêu của chúng tôi, tất cả đều trở lại vạch xuất phát.
Một người quên mất quá khứ, một người thay đổi thân phận. Vậy mà chúng tôi vẫn bị nửa kia thu hút, vẫn cố chấp yêu đối phương.