Đứng trước quán cà phê có tên là Ký Ức Lưu Lan thở dài một hơi, nơi đây từng chứa rất nhiều kỷ niệm đẹp đẽ giữa cô và Thái Bách Trung nhưng giờ đây nó lại là nơi cô không muốn đến nhất, từ một nơi chứa nhiều kỷ niệm thành một nơi chứa toàn ác mộng khiến Lưu Lan buồn nôn khi nhớ lại.
Được nhân viên chỉ dẫn đi đến phòng đã được đặt trước, vừa vào Lưu Lan đã nhìn thấy Thái Bách Trung ngồi đợi ở đấy, cô bước đến ngồi xuống ghế đối diện gọi nước uống rồi tay luồn vào trong túi xách bật ghi âm.
Lưu Lan nhìn Thái Bách Trung bằng cặp mắt sắc lạnh, giọng nói lạnh lẽo mang theo sự tức giận: “Tôi nghĩ anh biết tôi hẹn anh ra đây là để làm gì đúng không?”
“Anh biết em hẹn anh ra để làm gì, anh biết việc làm này là sai nhưng bài hát này rất hay, anh cũng đã từng nói với em là đưa bài hát này cho anh, công ty cũng đã nói nhưng em lại không đồng ý nên anh mới làm thế, em hãy bỏ qua cho anh lần này có được không? Anh sẽ chia lợi nhuận cho em.” Thái Bách Trung nói với Lưu Lan bằng giọng điệu rất nhẹ nhàng, bày ra vẻ mặt hối lỗi, đáng thương.
Lưu Lan hít sâu một hơi, mím môi cố gắng giữ bình tĩnh không thì cô đã lật bàn sau đó đánh tên khốn này luôn rồi: “Thái Bách Trung! Anh có còn liêm sỉ không vậy? Lời như thế mà anh cũng nói ra được hay sao?” Đổi lại là người khác thì nãy giờ Thái Bách Trung đã bị đánh cho bầm mặt rồi.
Thái Bách Trung không quan tâm giữ liêm sỉ gì cả, hắn đột nhiên nắm lấy tay của Lưu Lan, lại bày ra vẻ mặt thâm tình: “Lưu Lan! Chúng ta quay lại có được không? Anh biết em vẫn còn yêu anh mà.”
Yêu cái gì mà yêu, đúng là một kẻ ảo tưởng, mặt dày vô liêm sỉ, trước giờ Lưu Lan chưa từng gặp ai có thể khốn kiếp, vô liêm sỉ đến như vậy. Bây giờ chỉ cần nhìn thấy mặt của Thái Bách Trung là cô lại thấy buồn nôn, cô rút tay mình ra khỏi đôi bàn tay ghê tởm kia rồi cười khẩy một tiếng: “Quay lại? Đây là lời đề nghị buồn cười nhất mà tôi đã nghe đấy, anh ăn cắp bài hát của tôi còn muốn tôi quay lại với anh? Anh thốt ra mấy lời này không cảm thấy ngượng mồm hay sao?”
Lưu Lan đã ghi âm lại được những lời mình muốn ghi âm cô đứng dậy muốn rời đi, Thái Bách Trung cũng đứng bật dậy níu lấy tay cô: “ Lưu Lan! Em đừng đi, anh xin lỗi, em hãy tha thứ cho anh đi, chúng ta hãy bắt đầu lại từ đầu, chẳng phải lúc trước em nói muốn kết hôn với anh sao? Bây giờ chúng ta đi đăng ký kết hôn luôn cũng được, em hãy cho anh một cơ hội để sửa chữa lỗi lầm, có được không?”
“Lúc trước là do tôi bị mù, não có vấn đề nên mới yêu anh, còn nữa anh bị ảo tưởng à tôi nói tôi muốn kết hôn với anh khi nào? Anh mau buông tôi ra!” Lưu Lan tức giận quát lớn hất mạnh tay của Thái Bách Trung ra.
Thái Bách Trung ngoan cố giữ chặt tay của Lưu Lan, hai bên bắt đầu giằng co với nhau, cơn giận dữ lên tới đỉnh điểm cô dùng hết sức hất tay của Thái Bách Trung ra khiến cho túi xách rơi xuống đất, điện thoại bị văng ra bên ngoài đúng lúc trên màn hình còn hiển thị đang ghi âm.
Hai mắt Thái Bách Trung tối sầm lại, Lưu Lan hoảng sợ vội vàng cúi người nhặt điện thoại đồng thời lúc ấy Thái Bách Trung cũng đã chạm được điện thoại, với sức lực của cô thì làm sao có thể làm lại tên khốn Thái Bách Trung, rất nhanh chiếc điện thoại đã nằm gọn trong tay của hắn. Thái Bách Trung cầm chặt điện thoại dường như là muốn bóp nát nó, hắn từng bước từng bước tiến về phía cô, ánh mắt lộ rõ sự độc ác, tàn nhẫn: “Cô dám ghi âm? Cô muốn ghi âm lại để vạch trần tôi? Lưu Lan! Cô cũng thâm hiểm thật, nhưng đáng tiếc mưu kế này của cô đã bị bại lộ rồi.” Dứt lời, hắn quăng mạnh điện thoại vào tường khiến nó vỡ nát.
Lưu Lan theo bản năng rụt cổ lại lùi về phía sau, cả người bắt đầu run lên sợ hãi, ánh mắt của Thái Bách Trung bây giờ giống hệt như ánh mắt khi hắn sắp nổ súng giết chết cô ở kiếp trước. Lưu Lan nuốt nước bọt, giọng nói run run cất lên: “Anh muốn làm gì? Anh nên nhớ nơi này là quán cà phê, anh dám làm bậy tôi sẽ la lên đấy.”
Thái Bách Trung cười phá lên, giọng cười vô cùng man rợ khiến cho Lưu Lan đã sợ lại càng sợ hơn, cô cảm thấy tử thần đang đến rất gần mình. Hắn nghe cô dọa một chút sợ hãi cũng không có: “Cô la đi, nơi này là phòng riêng có cách âm, nhân viên chưa kịp vào thì cô đã chết dưới tay tôi rồi. Lưu Lan! Cô nên nhớ với thân phận hiện giờ của tôi thì giết cô xong sau đó cho người tiêu hủy chứng cứ là một điều rất dễ dàng, cùng lắm là cho người gánh tội thay thôi.”
Lưu Lan tái xanh mặt mày, thấy Thái Bách Trung vừa giơ tay lên cô hoảng loạn giơ chân đá vào hạ bộ của hắn một cú thật mạnh. Đột ngột bị đá một cái, Thái Bách Trung hét lên một tiếng khụy người ôm lấy chỗ bị đá, gương mặt nhăn nhúm đau đớn.
Chớp lấy cơ hội sống sót, Lưu Lan dùng hết sức bình sinh chạy ra bên ngoài, vừa ra khỏi quán Lưu Lan vô tình nhìn thấy phía xa là xe của Tống Tranh, không nghĩ ngợi nhiều cô chạy thật nhanh đến chỗ xe của anh sau đó mở cửa bước lên xe.
Tống Tranh cau mày khi nhìn thấy một màn bay vào trong xe này: “Cô làm cái gì thế?” Anh đưa mắt về phía quán cà phê nơi Lưu Lan vừa mới chạy ra, đôi mày của anh càng nhíu chặt hơn khi thấy Thái Bách Trung cũng từ trong đó đi ra, anh quay đầu nhìn cô với cặp mắt lạnh đi vài phần: “Cô đi gặp người yêu cũ? Cô là đang sợ phóng viên chụp được nên mới chạy bán sống bán chết lên xe của tôi để trốn?”
Lưu Lan điều chỉnh hơi thở, vuốt ngực trấn an bản thân hoàn toàn không để ý đến mấy lời Tống Tranh vừa nói, cô lười phải giải thích chắc gì anh đã chịu nghe cô nói hết. Nếu đổi lại là lúc trước thì Lưu Lan đã cuống quýt giải thích sợ anh hiểu lầm rồi.
Thấy Lưu Lan không để ý đến lời nói của mình, Tống Tranh bắt đầu nổi cơn giận, ngữ điệu lạnh lùng nhắc nhở: “Lưu Lan! Cô nên nhớ thân phận hiện tại của mình, cho dù hôn nhân của tôi và cô chỉ là trên danh nghĩa nhưng cô cũng phải ý tứ một chút.”
“Tôi biết điều này không cần anh phải nhắc nhở.” Lưu Lan lạnh nhạt đáp, chung quy Tống Tranh cũng chỉ là lo cho mặt mũi của mình mà thôi.
Bên ngoài Thái Bách Trung chạy đi tìm hết một vòng quanh đó vẫn không thấy Lưu Lan, hắn điên tiết lên hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm hận không thể bóp chết Lưu Lan ngay lập tức: “Lưu Lan! Tốt nhất là cô nên trốn kỹ một chút đừng để tôi bắt được, nếu không cô chết chắc.”