Ca phẫu thuật thay tim diễn ra rất thành công, lúc này Lưu Lan mới yên tâm bắt đầu điều tra từng việc, đầu tiên chính là kẻ đã khiến mẹ của cô rơi vào hôn mê. Lê Trọng Hưng đưa Tống Tranh và Lưu Lan đến phòng quan sát xem lại camera, nhìn thấy và nhận ra kẻ đã đến tìm Phương Ngọc Mai, đôi mắt của Lưu Lan lộ rõ sự giận dữ, căm hận, hơi thở dồn dập, khuôn ngực phập phồng. Đào Cẩm Xuân, lại là bà ta, hai bàn tay của cô siết chặt lại, những ngón tay đâm vào lòng bàn tay đến mức rướm máu mà Lưu Lan lại không có cảm giác đau đớn, hiện tại trong mắt cô chỉ có thù hận, cô hận không thể ngay lập tức giết chết bà ta.
Do trong phòng bệnh không có camera nên ba người không biết rốt cuộc Đào Cẩm Xuân đã nói điều gì khiến cho Phương Ngọc Mai tái phát bệnh tim. Tống Tranh, Lê Trọng Hưng thấy Lưu Lan bất ngờ im lặng, bình tĩnh đến đáng sợ, hai mắt của cô cứ nhìn chằm chằm vào màn hình một lời cũng chẳng nói.
Tống Tranh nhíu mày khi thấy hai tay cô nắm chặt lại, anh sợ cô sẽ bấm mạnh đến mức lòng bàn tay bị thương liền nhẹ nhàng cầm tay Lưu Lan gỡ từng ngón tay ra, điều anh lo lắng đã xảy ra, lòng bàn tay rươm rướm máu thế mà cô không có phản ứng gì cả. Anh không biết Lưu Lan đang suy tính điều gì nhưng sự im lặng này anh rất sợ: “Lưu Lan! Cô ổn chứ?”
Lưu Lan không trả lời chỉ đứng dậy muốn rời đi, Tống Tranh vội dìu lấy cô tiếp tục hỏi: “Cô muốn đi đâu vậy? Đi tìm Đào Cẩm Xuân tính sổ sao?”
“Tôi chỉ muốn quay về phòng bệnh của mẹ thôi, còn về chuyện tìm Đào Cẩm Xuân tính sổ thì là chuyện tất nhiên nhưng không phải bây giờ.” Lưu Lan không nhanh không chậm đáp lại, toàn thân cô toát ra khí lạnh đáng sợ vô cùng, nếu như giết người mà không cần phải chịu tội thì người cô giết đầu tiên chính Đào Cẩm Xuân.
Quay trở lại phòng bệnh của Phương Ngọc Mai, Tống Tranh mang chuyện này kể cho ba mẹ của mình biết, Trương Minh Nguyệt cũng có mặt ở đó sau khi nghe xong thì rùng mình, cảm thấy Đào Cẩm Xuân quá độc ác rồi, ngay cả một người bệnh, tính mạng lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm cũng không tha.
Trương Minh Nguyệt đưa mắt nhìn Lưu Lan sau đó khẽ nói: “Lan! Tớ có chuyện muốn nói riêng với cậu, chúng ta ra ngoài nói đi.”
Lưu Lan gật đầu đi ra cùng Trương Minh Nguyệt, Tống Tranh đứng gần đấy thấy Lưu Lan đi anh cũng nhấc chân muốn đi theo liền bị Hà Yên Thư cầm tay ngăn lại: “Này, con định đi đâu vậy? Đừng nói với mẹ là con muốn đi nghe lén đó nha?”
Tống Tranh gật đầu một cái thật mạnh, thẳng thắn thừa nhận, anh cảm thấy Lưu Lan có gì đó rất kỳ lạ, rất khó hiểu, anh muốn biết rốt cuộc cô đang muốn giấu anh điều gì? Trực giác cho anh biết chuyện mà Lưu Lan đang che giấu có liên quan đến anh, mặc cho mẹ mình ngăn cản Tống Tranh vẫn kiên quyết đi ra ngoài.
Bên ngoài, Trương Minh Nguyệt nghiêm mặt hỏi bạn thân: “Cậu định xử lý Đào Cẩm Xuân như thế nào? Báo cảnh sát?”
Lưu Lan khẽ lắc đầu, ánh mắt còn ẩn nhẫn sự giận dữ điên cuồng, mẹ chính là điểm giới hạn là vảy ngược của cô, Lưu Lan không thể nào tha thứ cho bất kỳ ai làm hại đến mẹ của mình: “Chỉ có một đoạn camera quay lại cảnh bà ta ra khỏi phòng bệnh của mẹ tớ thôi không đủ để làm bằng chứng chứng minh bà ta hại mẹ tớ đâu. Đào Cẩm Xuân chắc chắn sẽ không thừa nhận điều mình đã làm, cùng lắm bà ta chỉ bảo đến thăm này nọ.”
Trương Minh Nguyệt có thể cảm nhận rõ rệt sự căm hận của Lưu Lan đối với Đào Cẩm Xuân, cô nuốt nước bọt hỏi tiếp: “Vậy bây giờ cậu định làm gì bà ta?”
“Một lát nữa tớ sẽ đến gặp bác sĩ để tháo bột, đi dạy dỗ hồ ly tinh mà để cái chân như thế này thật sự rất bất tiện. Đáng lẽ ra thời điểm mẹ tớ tái phát bệnh tim là tận nửa năm sau, tớ đã chuẩn bị mọi thứ chỉ chờ đến ngày đó có người hiến tặng tim rồi phẫu thuật cứu mẹ thế mà Đào Cẩm Xuân lại khiến nó đến sớm, mẹ suýt nữa đã chết, mối thù này tớ nhất định sẽ tính với bà ta nhưng không phải là bây giờ.” Đáng lẽ ra ngày mốt mới là ngày Lưu Lan tháo bột ở chân, nhưng cô cảm thấy chân mình đã ổn rồi tháo bột sớm một chút cũng không sao.
Xâu chuỗi lại tất cả mọi chuyện ở kiếp trước, Lưu Lan nghi ngờ việc vận chuyển trái tim đến không kịp e là cũng có người đứng sau, chỉ là khi đó cô hoàn toàn tập trung lo cho mẹ mình, bản thân quá ngu ngốc không nghi ngờ gì cả.
Tống Tranh đứng ở một góc khuất nghe mấy lời của Lưu Lan thì không khỏi nhíu mày khó hiểu, thời điểm tái phát bệnh tim của mẹ cô là nửa năm sau? Sao Lưu Lan lại biết trước mà nói như vậy chứ? Nhớ lại chuyện cô từng lẩm bẩm trước phòng cấp cứu còn có cả chuyện sản phẩm bị người ta sao chép, Tống Tranh nghi hoặc tự hỏi cô có thể dự đoán trước tương lai? Nếu không thì làm sao cô lại biết trước được mấy chuyện này?
Trương Minh Nguyệt nghĩ đến vụ tai nạn khi nãy, mày hơi cau lại hỏi nhỏ: “Vụ tai nạn lúc nãy cậu nghĩ có liên quan đến Đào Cẩm Xuân không?”
“Tớ không biết, nhưng hiện tại đối với tớ kẻ tình nghi số một chính là Đào Cẩm Xuân, nghi ngờ thì nghi ngờ nhưng hiện tại vẫn không thể chắc chắn được điều gì để kết luận.” Bây giờ đối với Lưu Lan ngoại trừ những người xung quanh mà cô tin tưởng thì bất cứ ai cô cũng nghi ngờ cả, ngay cả Lưu Quân Tùng cũng thuộc diện tình ghi, không biết chừng ông lại cùng Đào Cẩm Xuân làm ra chuyện độc ác này.
Tống Tranh thấy Lưu Lan sắp quay lại liền vội vàng đi về phòng bệnh sau đó ngồi xem điện thoại như không có gì, anh đột nhiên nhận được tin nhắn từ Đinh Thất: “Chủ tịch! Tôi vừa mới phát hiện người thường xuyên mua cổ phiếu của Tống thị là Lưu Lan tiểu thư, điều đáng nói ở đây là mỗi lần cô ấy mua đều đúng lúc cổ phiếu tăng giá.”
Tin nhắn này khiến cho Tống Tranh càng tin suy đoán của mình là đúng, Lưu Lan thật sự có thể biết trước được tương lai? Theo những gì trợ lý Đinh báo cáo thì thời điểm vợ anh bắt đầu mua cổ phiếu là thời điểm cô bắt đầu lạnh nhạt với anh, hai mày của anh càng lúc càng nhíu chặt lại, Lưu Lan đã thấy được chuyện gì đó trong tương lai nên mới lạnh nhạt, buông bỏ tình cảm của cô đối với anh sao?