"Ừ, của em hết đấy."
"Chậc chậc, nói nghe hay ghê, đây là tài sản trước hôn nhân đấy, lúc đó chả có quan hệ gì với em cả." Kiều Dư An cũng không bị phát sốt, nóng tới mức tên đàn ông này nói gì cô cũng tin, "Nhưng mà vẫn cảm ơn anh, thoạt nhìn cũng khá đẹp."
Dù sao cô cũng không bỏ ra phân tiền nào, giống như vào ở không mà, cũng khá tốt đấy chứ.
Giang Mộ Trì nghe vậy cười khẽ một tiếng, "Vậy cũng không phải là cái gì em cũng không hiểu nhỉ..." Một người khôn khéo lanh lợi như vầy, có điểm nào là ngáo ngơ như người ngoài đồn đâu chứ.
Kiều Dư An trợn trắng mắt, "Tất nhiên là em không ngu ngốc rồi."
"Ừ, đi thôi, vào xem nào." Không ngốc là được rồi.
Từ nhà để xe rẽ phải vào trong có một lối nhỏ, xe vào không được, nhưng mà chạy bằng xe điện thì được.
"Bên này đều là nhà của anh à?" Kiều Dư An nhìn sơ qua một lượt, lớn hơn chỗ ở của nhà họ Kiều một chút, mà hai người ở thì hình như hơi lãng phí.
"Là nhà của chúng ta," Giang Mộ Trì uốn nắn cô, "Nếu em hài lòng thì ở chỗ này, không hài lòng thì chọn chỗ khác."
"Được rồi được rồi, nhà của chúng ta, anh cũng so đo quá đi." Kiều Dư An bĩu môi, người đàn ông này cứ luôn biểu thị quyền chiếm hữu công khai, nhìn có vẻ bá đạo quá.
"Anh chỉ sợ em không quen với thân phận này, ba mẹ cũng sẽ không ở chung với chúng ta, khi em dọn qua đây ở thì anh sẽ mời mấy người giúp việc để ở chung với chúng ta bên này."
"Chỗ lớn như vậy mà chỉ có hai người chúng ta ở à?" Quả nhiên là giàu mà!
"Nếu em ghét cảnh hai người sống chung quá cô đơn thì chúng ta cũng có thể sinh con sớm một chút, có con rồi thì ở đây náo nhiệt lên ngay ấy mà."
"Shhh!" Kiều Dư An thoáng run rẩy, nhìn Giang Mộ Trì một cách quái dị, "Em không muốn có con sớm vậy đâu, anh không ép em chứ?" Mới kết hôn mà đã có con, đây chẳng phải là vừa ra khỏi cái hố này thì đã rơi vào một cái hố khác à?
"Không, khi nào em muốn thì sinh." Giang Mộ Trì đặt tay lên tay nắm cửa, khóa vân tay lập tức mở ra, "Tới đây, anh chép dấu vân tay vào cho em."
Kiều Dư An đi qua, Giang Mộ Trì cầm đầu ngón tay cô ấn vào khu nhận dạng, đây là lần thứ nhất hai người nắm tay, tay của Giang Mộ Trì hình như nóng hơn tay của cô nhiều.
Giang Mộ Trì chép xong, nhìn thoáng qua đầu ngón tay của cô rồi buông ra, "Được rồi."
"Oke, vậy ở đây có chìa khóa không?" Kiều Dư An đi vào, bên trong rất rộng rãi, cũng rất sáng sủa, đây là phía ngoài cùng của tòa nhà, bên ngoài là biển cho nên ánh sáng vô cùng tốt.
"Có một chìa sơ cua, anh đang giữ."
"Vâng, em biết rồi." Kiều Dư An nhìn thấy một vài tấm ảnh chụp nước non được treo trên tường, nhất thời kinh ngạc, "Đây là tác phẩm của tiền bối Vân mà?"
Giang Mộ Trì nhướng mày cười khẽ, "Ừ, em rất am hiểu về nhiếp ảnh nhỉ, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra?"
"Anh xem thường em à, tất cả các tác phẩm của tiền bối Vân em đều biết, chụp ở đâu em cũng biết đấy. Bức chụp thác nước này là ở Tứ Xuyên nè, bức biển mây này là ở Vân Quý nè, bức hải âu này là được chụp ở tại Vân Thành luôn, còn có bức kia......"
Kiều Dư An thuộc như lòng bàn tay, nói từng ảnh một, thậm chí có thể nói được linh cảm và khát khao ẩn chứa trong mỗi bức ảnh, Giang Mộ Trì lặng lẽ nhìn cô. Đôi mắt của cô sáng như ánh sao, trong mắt tràn đầy niềm hân hoan vui vẻ giống như đứa trẻ nhìn thấy kẹo que vậy.
Kiều Dư An nói, lúc quay đầu thì phát hiện Giang Mộ Trì đang lẳng lặng tựa vào cạnh cửa lắng nghe, không có chút gì là không kiên nhẫn, lập tức vuốt vuốt tóc tỏ ý xin lỗi, "Em nói hơi nhiều rồi phải không? Hình như là có một chút, ngại quá..." Kiều Dư An nghiêng người vả nhẹ vào miệng mình, chỉ cần cô nhìn thấy ảnh chụp hay những chuyện liên quan đến nhiếp ảnh là không ngừng miệng được, bại lộ cái tính nói nhiều ra.
"Không đâu, em rất chuyên nghiệp, nói rất hay mà." Giang Mộ Trì nở một nụ cười tán thưởng, anh treo mấy tâm ảnh ở đây cũng là vì có chút thưởng thức, nhưng không ngờ cô lại còn thưởng thức hơn cả mình, vô cùng chuyên nghiệp nữa chứ, xem ra nếu nói rõ ràng đâu ra đấy thì một cô gái như cô có chỗ nào giống "cô nàng ăn chơi trác táng" trong miệng người ngoài sao?
"Hí hí, cảm ơn nhé, chúng ta lên lầu xem một chút đi." Kiều Dư An lần đầu được khích lệ nên bỗng nhiên có chút ngượng ngùng. Trước đây cô và đối tượng xem mắt mẹ giới thiệu đi xem triển lãm nhiếp ảnh, kết quả người kia bỏ chạy giữa chừng, cô ở đó đợi anh ta một giờ đồng hồ. Từ đó về sau cô không dám để lộ sở thích nhiếp ảnh của mình với những đối tượng xem mắt nữa.
Ai ngờ đâu một người nhìn có vẻ không thú vị như Giang Mộ Trì lại biết thưởng thức tác phẩm của tiền bối cô thích nhất.
Giang Mộ Trì đi theo phía sau, cảm thấy bóng lưng của cô giống như đang hoảng loạn bỏ chạy vậy.
"Lầu ba là phòng ngủ chính, lầu hai có một phòng để nghỉ ngơi, đi xem nhé?"
"Vâng."
Giang Mộ Trì đẩy cửa phòng nghỉ ngơi ra để cho cô vào trước, Kiều Dư An mới xoay người đã kinh ngạc đến ngây người, hai mặt đều là thủy tinh, kéo màn ra, ngồi ở đây là đã có thể trông thấy biển rộng ngoài kia, còn có cả những cánh chim biển vay vụt qua.
"Ôi vãi, đẹp quá đi mất!" Kiều Dư An chạy chậm qua, loại cảnh đẹp đánh mạnh vào thị giác thế này đỉnh quá đi. Không phải cô chưa bao giờ thấy cảnh đẹp, nhưng đây là đang ở trong nhà. Nghĩ tới cảnh mỗi ngày không cần bước chân ra khỏi nhà, mở mắt là có thể trông thấy biển rộng, hơn nữa là có cả hai mặt thủy tinh trong suốt, ánh sáng rực rỡ như đứng dưới ánh mặt trời, ở đây có thể nghe thấy âm thanh rào rạt của sóng biển vỗ vào bờ, thật là quá sung sướng mà....
Giang Mộ Trì đi theo đằng sau, vô cùng thỏa mãn với vẻ mặt của Kiều Dư An, nhưng mà, "Đã bảo là không được nói tục rồi mà." Giang Mộ Trì liếc cô.
Kiều Dư An giống như đột ngột giật mình vội vàng che miệng lại, vừa rồi quá mức phấn khích, vàu giây sau, Kiều Dư An làm mặt quỷ, cười hì hì chạy ra, "Biết rồi, sau này không cần anh nhắc nữa đâu."
Giang Mộ Trì không thích nghe những lời nói tục cũng dễ hiểu thôi, dù sao từ nhỏ đến lớn có lẽ cũng không có ai dám nói tục trước mặt anh, nếu như không thích thì cô tôn trọng anh một chút là được rồi, không nói trước mặt anh là xong ngay thôi.
Lên tầng cao nhất, Kiều Dư An mới chính thức nhìn rõ ràng cả mảnh đất này, biệt thự tọa lạc ở vịnh Repulse xa hoa, như kéo dài thêm một góc nữa cho vùng đất, mà cả ba tòa biệt thự này chiếm cứ luôn cả cái góc ấy, đó là lí do mà nơi này là bãi biển riêng, quản lí cũng khá chặt chẽ. Thật sự rất là lớn luôn.
"Giang Mộ Trì, nếu như chúng ta ở nhà này thì không phải từ đây tới nhà để xe sẽ rất xa à? Ngày nào cũng đi như vậy mệt lắm ấy."
Giang Mộ Trì sửng sốt một chút, đã rất lâu rất lâu rồi chưa có ai gọi tên đầy đủ của anh cả, dường như anh cũng quên mất tên của mình.
Sau đó thì thờ ơ ghé tới gần Kiều Dư An, "Nếu em cảm thấy không thích thì có thể xây dựng lại một chút."
"Không cần không cần, em có chú lừa nhỏ, em có thể cưỡi chú lừa nhỉ từ nhà tới nhà để xe, sau khi xuống xe thì có thể cưỡi chú lừa nhỏ về nhà."
Gió trên mái nhà rất to, làn tóc màu nâu hạt dẻ của cô bị thổi bay phấp phới trên bờ vai của Giang Mộ Trì, Giang Mộ Trì nhìn thoáng qua, mặt mày dịu dàng, nghe cô nói lại không hiểu, "Chú lừa nhỏ là cái gì?"
Kiều Dư An nhíu mày nhìn anh, vẻ mặt như thấy người tối cổ, "Cái này mà anh không biết à? Tổng giám đốc Giang không có kiến thức cơ bản rồi đấy nhé? Chú lừa nhỉ là xe điện đấy, em có một chiếc xe điện mày hồng nhạt, còn có một chiếc xe điện màu xanh da trời nữa, như vầy đi, chiếc màu xanh da trời cho anh cưỡi đấy." Kiều Dư An vô cùng hào phóng nói.
"Anh không biết cưỡi." Giang Mộ Trì có tiếp xúc với loại xe điện này bao giờ đâu, lúc nhỏ ra ngoài thì có người đưa đón, sau đó lớn lên tự mua xe thì lại càng không có cơ hội tiếp xúc.
"Không phải chứ ha ha ha, anh không biết cưỡ chú lừa nhỏ thật sao?" Kiều Dư An dựa người trên lan can cười to, trên thế giới này cũng còn người không biết cưỡi chú lừa nhỏ. Ngẫm nghĩ một lúc lâu, rồi nhớ tới tính cách của Giang Mộ Trì thì cũng bình thường trở lại, "Được rồi, không sao cả, em sẽ không kì thị anh đâu, em sẽ dạy anh."
Kiều Dư An nháy mắt mấy cái, làm ra vẻ ông cụ non vỗ vỗ vai anh, đã thế còn muốn vỗ đầu anh nữa chứ, tiếc là với không tới.
"Anh yên tâm, học dễ lắm, đi theo em, tối em dẫn anh ra ngoài dạo phố." Buổi tối cưỡi chú lừa nhỏ ra ngoài hóng gió biển ăn đồ nướng uống bia, sảng khoái hết chỗ nói!
Giang Mộ Trì liếc qua cánh tay đang khoác trên vai anh, móng tay vẫn là màu đỏ, ngón tay nõn nà khiến anh nghĩ đến những búp măng non, yết hầu lên xuống, giọng nói thay đổi, "Được."
Gió lớn vô cùng nên Kiều Dư An không phát hiện điều gì bất thường cả, cô còn đang thầm vui vẻ vì Giang Mộ Trì cũng có cái không biết làm, xem ra không phải ai cũng biết tất cả mọi thứ cả.
"Đi thôi, xuống dưới đi, trên này gió lớn quá, tóc em rối tung hết rồi." Kiều Dư An nghĩ thầm bây giờ chắc nhìn mình như con điên chứ gì.
Đi ra khỏi biệt thự, Kiều Dư An lại đi giẫm cát một vòng nữa, vừa khéo là mang dép bệt, hất văng dép rồi xông lên, nóng lòng tiếp xúc thân mật với những chú bồ câu. Giang Mộ Trì thì mang giày da đứng tại chỗ chờ.
Nhìn Kiều Dư An tự mình chơi vô cùng vui vẻ, dáng vẻ tươi cười thoải mái, trong lúc bất tri bất giác, anh cũng cười theo cô. Ở bên cạnh Kiều Dư An, tâm trạng luôn cực kỳ tốt, không hề cảm thấy cuộc sống mệt mỏi chút nào, giống như căn phòng bị đóng chặt bao nhiêu năm đột nhiên mở tung cửa sổ, ngoài cửa sổ có một luồng gió xuân thổi vào, thổi thẳng vào lòng người rồi cắm rễ sinh trưởng ở đó.
Có lẽ ngay cả Giang Mộ Trì cũng không nhận ra số lần cười trong mấy ngày nay của anh đã nhiều hơn số lần cười suốt bao nhiêu năm qua cộng lại.
Thấy sắc trời cũng không còn sớm, Kiều Dư An có chừng mực, chơi một hồi rồi cũng quay lại, tâm trạng vô cùng tốt, "Đi thôi, đói bụng rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi. Em phát hiện bãi cát ở đây sạch sẽ cực kì, em đi chân trần giẫm cát vô cùng mềm mại, không có những vật khác."
"Ở đây có chuyên gia quét dọn, vậy em thấy nhà ở đây ra sao, có hài lòng không?"
"Tốt lắm ạ, ở đây em chơi rất vui." Kiều Dư An vốn không phải là một người hay bắt bẻ, có người sắp xếp xong xuôi vậy rồi thì kén cá chọn canh làm chi nữa.
"Ừ." Giang Mộ Trì dẫn Kiều Dư An đi ăn cơm, lúc lên xe, Giang Mộ Trì mở cửa xe cho Kiều Dư An rất tự nhiên, "Cám ơn nhé."
Kiều Dư An cúi đầu ngồi vào. Tính đến bây giờ thì hai người mới biết nhau ba ngày thôi mà như quen thân lâu lắm rồi, xem như là một trong những quan hệ thân mật nhất trên đời. Trải qua hai ngày nay, cô cũng không cảm thấy hối hận, Giang Mộ Trì làm người cũng không tệ lắm, ga lăng lịch sự, mặc dù cũng có khuyết điểm là không biết cưỡi chú lừa nhỏ nhưng không sao, có thể học được.
Aen cơm xong rồi đưa người về nhà, mẹ Kiều chờ ở phòng khách, thấy cô mặc quần đùi áo thun dép lê thì xém chút nữa đã xỉu cái đùng, "Con mặc cái này đi hẹn hò với A Trì à?"
"Không phải hẹn hò, anh ấy dẫn con đi xem nhà, cách ăn mặc này không đẹp hả mẹ?" Kiều Dư An nhìn từ trên xuống dưới mình một lượt, Vân Thành một năm bốn mùa đều nóng, một năm bốn mùa cô cũng chỉ gần như ăn mặc như này thôi mà....
"Đây cũng là lần đầu tiên đi ra ngoài với nhau mà, có có thể thục nữ một chút được không hả, mua cả đống váy ấy cho con đúng là uổng tiền của mẹ mà." Mẹ Kiều nhọc lòng vì chuyện này đến mức hoài nghi cuộc sống, tính cách như A Trì thì sao mà có thể thích cách ăn mặc thô thiển như An An được.
"Con cũng biết mà, nên lần sau mẹ đừng mua cho con nữa, có tiền thì chuyển thẳng qua cho con còn tốt hơn." Kiều Dư An chấp nhận sự thật. Thật ra cô cũng mặc váy, nhưng mà váy mẹ mua thì hầu hết là cô không mặc, nó mang cảm giác nghi thức trang trọng quá, mặc ra ngoài đi chơi không hợp chút nào, vừa mệt lại vừa vô dụng.
"Con nhóc này, mày muốn chọc mẹ tức chết mà." Mẹ Kiều quét mắt xung quanh tìm chổi lông gà, Kiều Dư An lật người trèo qua lan can cầu thang, "Mẹ yêu của con ơi, con đi ngủ đây, mẹ ngủ ngon nhé." Sau đó chạy mất hút.
Mẹ Kiều nghĩ thầm gả đi rồi cũng tốt, chứ với tình hình như vầy thì sớm muộn gì cũng có ngày bà tức chết.
Xem nhà xong, cũng không tổ chức hôn lễ, những thứ hay dùng tới như áo cưới cũng chẳng có, mọi chuyện lập tức đơn giản hơn nhiều. Mọt tuần sau có ngày tốt, hai nhà đặt bữa cơm mời bạn bè thân thích, ngay cả điều này Kiều Dư An cũng cảm thấy phiền phức, nhưng mà đơn giản hơn lễ cưới nhiều rồi.
Sáng hôm sau Kiều Dư An lập tức dọn đồ qua nhà mới, nhưng mà phòng có rất nhiều đồ đạc, mỗi thứ đều phải mua mới lần nữa. Thế là gian phòng ở nhà họ Kiều vẫn đầy ắp, mẹ Kiều nói căn phòng này giữ lại cho cô, khi nào về ở cũng được hết, dù sao cũng ở cùng một nơi, lái xe về cũng không tới 30 phút.
Buổi tối sau khi ăn tiệc xong, Kiều Dư An lên xe của Giang Mộ Trì, hai người trở về biệt thự vịnh Repulse, lúc gần về đến nhà thì cô nghĩ thầm, hôm nay cũng xem như là đêm "động phòng hoa chúc" đấy nhỉ?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Khụ khụ, xem là vậy đi.
~hết chương 6~