Hôm Nay Vợ Tìm Ra Lỗi Của Anh Chưa?

Chương 2: Chúng ta kết hôn đi




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Ái Ái

______

Trái tim của Kiều Dư An nằm yên trở lại trong lòng, cô thở phào một cái, may là không quá mất mặt, hai người kết bạn WeChat với nhau khá nhanh.

Lúc Kiều Dư An đặt biệt danh WeChat cho Giang Mộ Trì thì nổi lên ý xấu, gõ mấy chữ "tảng băng *đẹp trai ngút ngàn*".

*Nguyên văn là "thịnh thế mĩ nhan": ý chỉ những người vừa trẻ vừa đẹp, mà trẻ đẹp ở hàng top đầu í.

Giá trị nhan sắc quả thật rất cao, nhưng người này lại quá lạnh lùng, người đẹp hệ cấm dục, trông có vẻ khó tiếp cận, lại kiệm lời nữa chứ. Chỉ là mặt hết sức đẹp trai, giọng nói cũng quyến rũ nữa, vì mặt và cổ họng của anh ta, thôi thì cô cố gắng kết giao vậy.

Nhìn hai người trao đổi phương thức liên lạc, ba mẹ hai bên đều thở phào một hơi, có thể thực hiện bước đầu thành công như vậy là tốt rồi. Mẹ Giang nghĩ thầm đây cũng là một mở đầu tốt đấy chứ, lúc trước Giang Mộ Trì sẽ thà chết cũng không làm thế với những cô gái khác, bà còn đang sợ lỡ đắc tội với nhà họ Kiều, dù sao thì đây cũng không đơn giản chỉ là xem mắt mà còn là xã giao bạn bè nữa.

Cuộc gặp này mang tên là bạn bè gặp mặt, thật ra bản chất là một bữa ăn tối xem mặt vui vẻ, ít nhất thì những người lớn cũng cảm thấy vui vẻ. Ăn cơm xong thì ai về nhà nấy, vừa lên xe là mẹ Kiều đã hỏi ngay cảm giác của Kiều Dư An, "Con thấy A Trì sao hả? Mẹ thấy người thanh niên này rất tốt, đẹp trai, hành vi cũng đúng mực. Thảo nào ai ở Vân Thành này cũng khen là kỳ tài kinh doanh, cũng không biết người ta có vừa ý con hay không nữa."

Kiều Dư An còn có thể nói gì chứ, mẹ Kiều vừa mở miệng là đã khen Giang Mộ Trì hết lời, nhìn kiểu vầy là hài lòng 120% với anh ta, hài lòng đến mức mà thấy con gái mình không xứng với anh ta???

Nói tới đây, Kiều Dư An cũng rất bất mãn, tức giận trừng mắt thật to, "Mẹ à, nào có ai lại như mẹ vậy chứ? Con là con gái mẹ hay anh ta là con trai mẹ, sao mà khen người khác lắm thế?"

"Nếu mà mẹ có đứa con trai như vậy thì chắc đang ngủ mẹ cũng phải cười tỉnh. Lão Kiều, ông thấy sao hả?" Mẹ Kiều vỗ vỗ vào lưng ghế phía trước.

"Ừ, không sai, lúc trước tôi cứ tưởng cậu ấy chỉ hào nhoáng bên ngoài thôi, hàn huyên vài câu thì mới nhận ra đây đích thực là một thanh niên có năng lực. Tôi thấy á... vẫn đừng nên ôm hy vọng quá lớn, An An chỉ thích ăn nhậu chơi bời, còn giống như đứa trẻ mãi không chịu lớn, chắc người ta không thích kiểu như vậy đâu."

Thậm chí ngay cả ba Kiều mà cũng khen Giang Mộ Trì không dứt, tính tình trầm ổn, cử chỉ đứng đắn, ông tùy ý nói một chút chuyện công việc mà Giang Mộ Trì cũng có thể đối đáp trôi chảy, hơn nữa nói rất có lý lẽ, người đàn ông như vậy khó trách được nhiều người ca tụng. Kể cả ba Kiều cũng cảm thấy hai người không xứng đôi.

"A a a, không phải chứ, ba mẹ bị sao vậy ạ? Con kém cỏi lắm sao?" Kiều Dư An cực kỳ không cam lòng, tuy Giang Mộ Trì vô cùng đẹp trai nhưng cô cũng không thua anh ta mà...? Sao nhìn hai người như đang có ý rằng cô không hề xứng đôi với anh ta vậy, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì chứ?

"Ha ha ha, cũng không phải thế, con gái của ba sao có thể kém cỏi chứ, chỉ là ba thấy đứa trẻ như Tiểu Trì sẽ không thích loại hình kiểu như con đâu." Ba Kiều cười giải thích rồi quay về phía mẹ Kiều, "Nếu không thì con đi thêm vài lần nữa, đặng xem thử có ai phù hợp với mình hơn không?" Đây là có ý định tìm đối tượng xem mắt tiếp theo cho Kiều Dư An à?

"Để tôi về rồi tìm thử, tôi cứ tưởng là người ta nói ngoa đấy chứ, ai ngờ thằng bé ưu tú đến như vậy, haiz, được rồi, ưu tú quá cũng không được, lỡ đâu sau này lại khiến An An tủi thân."

Mẹ Kiều cũng là suy nghĩ cho con gái mình, đàn ông tốt tuy là khó tìm, nhưng mà hào quang của Giang Mộ Trì không phù hợp với con gái nhà mình, sau này nếu ở chung thì có thể sẽ bị chèn ép, sao họ đành lòng để chuyện đó xảy ra chứ.

Kiều Dư An nhìn thấy ba mẹ nói về người khác như chốn không người, vòng tay trước ngực thở phì phò tựa lưng vào ghế ngồi. Cái gì vậu chứ, dựa vào đâu mà lại thấy cô không xứng với Giang Mộ Trì, không phải là Giang Mộ Trì chỉ đẹp trai một chút thôi sao? Không phải là giọng nói hay một chút thôi sao? Sau lưng cũng không biết rốt cuộc là người hay là quỷ đâu, nói không chừng anh ta đang vờ là người tốt đấy, hừ!

Trong lòng càng nghĩ càng giận mà, Kiều Dư An chưa bao giờ phải chịu thiệt thòi như thế. Mấy lần xem mắt trước đây, ba mẹ đều đổ cái sai về phía nhà trai, thế mà lần này lại đổ cho cô? Vầy thì làm sao mà nhịn được, cô không nhịn được!

Kiều Dư An là một người có tính chống đối, ba mẹ nói như vậy, trong lòng cô lại càng không tin tưởng. Cho dù hai người không ở bên nhau thì đó cũng là do cô từ chối, sao có thể là do ba mẹ ghét bỏ không xứng đôi với Giang Mộ Trì được. Cô không thể nào nhịn được cái kiểu nói chuyện này, cắn chặt môi nghĩ cách làm thế nào để hòa ván này.

- --

Giang Mộ Trì đưa ba mẹ về nhà rồi chuẩn bị đi lại bị mẹ giang kéo tay, "Haiz, Tiểu Trì à, chớ đi vội, con nói với mẹ một chút về An An xem nào?"

"Mẹ, mẹ nói không phải là xem mắt cơ mà?" Giang Mộ Trì đau đầu vuốt vuốt thái dương, quả nhiên miệng của mẹ mình là quỷ gạt người mà.

"Mẹ chỉ hỏi một chút thôi, sẵn tiện hỏi thôi mà. An An còn chưa có đối tượng, mẹ nghe nói gần đây nó đang xem mắt, mẹ thấy An An rất tốt, xinh đẹp, tính cách lại dịu dàng, không hề giống lời đồn đãi bên ngoài lúc nào. Mẹ nghĩ chắc là mấy người kia ghen ghét mới đồn đại một đứa con gái tốt ra như vậy. Con cũng lớn rồi, nếu thấy An An tốt thì ráng chủ động một chút đi, cô gái đẹp như vậy mà do dự một giây thôi là bị người ta cướp mất đấy."

Giang Mộ Trì nhớ tới dáng vẻ cúi đầu uống trà của Kiều Dư An, nói: "Mẹ, tụi con mới gặp nhau một lần mà, mẹ làm như quen thân lắm rồi ấy."

"Vậy thì sao chứ, đàn ông thì nên chủ động một chút. Con học tập ba của con kìa, trước kia ba với mẹ cũng gặp nhau lần đầu, nếu ba con không chủ động thì không biết bây giờ con đang ở cái ngõ ngách nào đâu." Giang mẫu lườm Giang Mộ Trì một cái sắc lẹm, ngày xưa ba Giang theo đuổi bà thì lắm chiêu trò, sao giờ lại sinh ra một thằng nhóc đầu gỗ như vầy chứ?

Mẹ Giang chỉ tiếc rèn sắt không thành thép* vỗ vỗ tay anh. Đứa con trai này của bà cái gì cũng tốt, chỉ là lĩnh vực tình cảm thì lại trống trơn. Khi còn nhỏ thì có thể cho là chuyên tâm học tập, sau khi tốt nghiệp thì chuyên tâm làm việc, điều này cũng tốt. Nhưng bây giờ đã qua cái tuổi xây dựng sự nghiệp rồi, vẫn là thanh niên sức như sức trâu, vậy mà mấy năm ròng vẫn không thấy bóng dáng của con dâu, chẳng lẽ lại muốn sống cô độc hết quãng đời còn lại hay sao? Như vậy sao được chứ.

*Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.

"Con chủ động một chút, có nghe hay không? Cô gái xinh đẹp như vậy mà con còn không thích thì con muốn lên trời à?"

"Dạ, con biết rồi." Hiếm khi Giang Mộ Trì cười khẽ được một cái, nghe giọng điệu mẹ nhà mình cứ như là đang nói về con gái ruột, cũng ít khi thấy mẹ thích một cô gái đến như vậy.

"Vậy là tốt rồi, con về chú ý an toàn nhé, đừng có lái xe nhanh quá, nhớ chủ động một chút nhen...." Giang mẫu thấy Giang Mộ Trì nở nụ cười nên cũng cười đứng lên. Xem ra lần này có hy vọng rồi, mấy lần trước đều từ chối thẳng thừng, lần này không từ chối thẳng tức là có một tia hy vọng, như vậy là tốt rồi....

Giang Mộ Trì lái xe rời khỏi nhà cũ, gặp đèn đỏ nên dừng lại, gác tay lên trên cửa sổ xe, trong miệng thì thầm câu "Kiều Dư An", trong đầu tự nhiên hiện lên những móng tay màu đỏ trên chén sứ trắng, khóe miệng hiện lên chút ý cười, khuôn mặt lạnh như băng giờ đây như đang tan chảy.

"Reng...reng...reng" Điện thoại được đặt ở bên cạnh rung lên kéo hồn của Giang Mộ Trì về, bắt máy thì bên kia nói vài câu, công ty xảy ra chút việc nhỏ, "Biết rồi, tôi tới ngay đây."

Vừa lúc nhảy sang đèn xanh, Giang Mộ Trì tỉnh táo trở lại, để điện thoại sang một bên rồi nổ máy xe biến mất trong màn đêm.

- ---

Kiều Dư An vừa về đến nhà là đã bộc phát sự giận dữ bất bình bằng cách oanh tạc bằng giọng nói trong nhóm chị em của mình, thái độ của ba mẹ thật sự là hơi quá đáng, rõ ràng là đang nâng người lên đạp mình xuống, trên thế giới này có người nào mà Kiều Dư An cô không xứng cơ chứ?

Có bao giờ cô bị ghét bỏ như vậy đâu, càng nghĩ càng giận, cái giọng điệu nói chuyện ấy mà không được phát tiết thì rất là khó nhịn, nhưng mà không phát tiết được với ba mẹ nên đành phải phát tiết với nhóm chị em.

Không hiểu sao lại bị cả đám cười nhạo:

Lâm Tự Cẩm: "Ha ha ha ha bà mẹ nó, chú dì quả là bảo vật sống mà, giờ tao lại muốn gặp Giang Mộ Trì để xem anh ta ưu tú cỡ nào cơ đấy."

Dương Khinh Tuyền: "Chậc chậc chậc, mày kém người ta bao nhiêu mà lại khiến cho chú dì ghét bỏ mày đến mức như vậy hả?"

Cao Phái Thanh: "Lời này của A Tuyền không đúng rồi, lão Kiều bị ghét bỏ đâu phải vì cái chuyện đó đâu cơ chứ? Nó là cô gái ăn chơi trác táng nổi danh ở Vân Thành chúng ta mà...."

Nhìn thấy vẻ cười nhạo của tụi bạn, Kiều Dư An cảm thấy trong đầu như có cây pháo đang đốt, nổ đùng đùng không dứt.

"Tụi mày quá đáng rồi đấy, bọn mày là chị em của ai hả, sao mà giống ba mẹ tao vậy hả. Bây giờ mẹ tao đã xem xét tìm kiếm đối tượng xem mắt kế tiếp cho tao rồi kìa, hoàn toàn nghĩ rằng tao và Giang Mộ Trì không có khả năng yêu nhau, tức chết tao mà."

Cao Phái Thanh: "Đừng giận đừng giận, tao từng nghe anh tao kể về Giang Một Trì, đúng thật là một nhân vật chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể chạm vào, là một bông hoa cao lãnh, tuyết liên trên núi cao, mày và anh ta vốn dĩ chẳng hợp nhau, mày tức cái gì chứ."

Lâm Tự Cẩm: "Chị Kiều à, không phải là mày thích anh ta đấy chứ? Nghe nói anh ta cực kì đẹp trai, chẳng lẽ đã chạm trúng trái tim nhỏ bé của mày khiến mày mở cờ trong bụng rồi hả?"

Dương Khinh Tuyền: "A há, thảo nào tức giận như vậy, thì ra là thích rồi à, thích thì cứ theo đuổi đi. Đến lúc đó kéo tới trước mặt chú dì, dọa bọn họ hết hồn luôn."

Kiều Dư An bị lũ bạn nói đến mức mặt đỏ tía tai, "Tụi bay nói bậy, tao không có, tao chỉ không phục thôi, nói không chừng anh ta thích tao thì có, sao mà tao không xứng đôi với anh ta được chứ."

"Ha ha ha, mày nói câu đó mà mày không xấu hổ hả? Người trong nhóm này đều biết hai người chênh lệch ra sao? Nói khéo léo một chút thì người ta là tài liệu dạy học chính diện, còn mày là ví dụ phản diện." Lâm Tự Cẩm đâm thêm một nhát.

Kiều Dư An nhìn thoáng qua gương, mặt hồng ửng, nhưng mà không thể hạ thấp uy phong của mingf được, "Hừ hừ, tụi bay cứ đợi đấy, tao không tin là không bắt được tên đàn ông này!"

Quăng điện thoại đi, Kiều Dư An nhào lên giường, trong đầu đều là gương mặt của Giang Mộ Trì, không thể không nói đối với một người chuộng vẻ ngoài như cô, giá trị nhan sắc là chính nghĩa, giá trị nhan sắc là lẽ sống.

Trong thế giới mà phẫu thuật thẩm mĩ trở thành phong trào như hiện nay, giá trị nhan sắc khiến cho Kiều Dư An gặp mà không thể quên tương đối ít, những người phẫu thuật thẩm mĩ cô liếc một cái là phân biệt được, tất nhiên là không đẹp đối với cô. Nhưng mà nhan sắc của Giang Mộ Trì kia chắc chắn là tự nhiên, được ngắm một khuôn mặt đẹp trai như vậy là một loại hưởng thụ, cộng thêm giọng nói êm tai, đúng thật là cô chưa gặp qua người đàn ông nào ưu tú hơn Giang Một Trì cả.

Lúc trước cô cảm thấy Giang Mộ Trì lạnh lùng quá, lạnh như băng vậy. Nay bị ba mẹ, bị bọn chị em ghét bỏ, trong lòng cô dâng lên cảm giác không cam lòng, cô phải thử vận may một chút, người đàn ông đẹp trai như vậy thì dù có làm bạn thôi cũng tốt.

Kiều Dư An lại lụm điện thoại lên, mở giao diện WeChat của Giang Mộ Trì ra, nghĩ nên ngắn cái gì đây? Cô không có cái loại ý nghĩ là con gái thì không nên chủ động, chỉ cần là mình thích thì mình là người can đảm chủ động, không phân biệt giới tính.

"Hế lu~, xin chào bạn học Tiểu Giang, anh về nhà chưa?" Kiều Dư An nhắn lời xin chào trước, đợi một lúc vẫn không thấy trả lời nên đành đi tắm rửa.

Lúc tắm xong quay lạu vẫn chưa thấy hồi âm, Kiều Dư An bĩu môi, lại nhắn thêm hai tin nữa.

"Có đấy không có đấy không?"

"Dì không bảo anh phải chủ động một chút à, thế mà lại không để ý tới tôi."

Sau đó Kiều Dư An lại nhắn một cái meme "bé heo con nói lầm bầm"* vô cùng đáng yêu, tự cô nhìn mà cũng buồn cười.

*Có lẽ là cái hình này á:)))

hom-nay-vo-tim-ra-loi-cua-anh-chua-2-0

Không có trả lời cũng không thèm để ý, chắc là đang bận, dù sao cô cũng thể hiện tâm ý của mình rồi, nếu vẫn không trả lời lại thì... thôi quên đi, cô ném điện thoại đi bắt đầu dưỡng da.

Giang Mộ Trì đang mở một cuộc họp nhỏ, mấy trưởng phòng đều đang ở trong văn phòng nghe anh sắp xếp công việc, công ty tạm thời xảy ra chút vấn đề nhỏ. Đang tăng ca bỗng nhiên tin nhắn được gửi tới làm điện thoại trong tay Giang Mộ Trì rung lên. Tất nhiên là anh cảm nhận được nhưng mà đang có nhiều người ở đây nên anh không quan tâm.

Lúc tin nhắn kêu tới tiếng thứ ba, anh vô thức nhìn thoáng qua điện thoại, ánh mắt của những trưởng phòng kia cũng theo ánh mắt anh mà nhìn tới chiếc điện thoại. Bởi vì Giang Mộ Trì đã từng nói rằng trong lúc họp cấm mang điện thoại theo, người đặt ra yêu cầu như anh không thể tự vả mặt mình được, nên anh chỉ đẩy điện thoại ra rồi tiếp tục làm việc.

Đã qua hơn mười phút, rốt cuộc cũng sắp xếp công việc theo, đám trưởng phòng đi ra ngoài, Giang Mộ Trì mới cầm lấy điện thoại, không hiểu sao trong lòng có cảm giác như trút được gánh nặng.

Trượt mở khóa màn hình, thấy là WeChat của Kiều Dư An đã phát liên tục bốn tin nhắn, anh còn tưởng là có chuyện gì gấp lắm, nhưng đọc đến tin cuối cùng thì khóe miệng vô thức nhếch lên, vừa lúc bị trợ lý Thiệu Tiêu đẩy cửa vào trông thấy. Thiệu Tiêu hoảng sợ nhìn Giabg Mộ Trì như đang gặp quỷ, anh ta theo Giang Mộ Trì cũng đã bốn năm rồi, chưa bao giờ thấy Giang Mộ Trì cười, hôm nay bị sao vậy cà?

Giang Mộ Trì thấy anh ta thì thu ý cười lại, mặt vô cảm hỏi: "Chuyện gì?"

"Tổng giám đốc Giang, đây là một phần văn bản cần chữ kí của anh ạ."

"Để đó trước đi, đặt một phần ăn khuya cho nhân viên tăng ca đi."

"Vâng ạ." Thiệu Tiêu mặt vô cảm nhưng thật ra lòng cực kì hưng phấn đi ra ngoài, tay vừa chạm đến tay cầm cửa lại bị Giang Mộ Trì kêu lại, "Lần sau nhớ gỗ cửa trước khi vào."

"Dạ, tổng giám đốc." Thiệu Tiêu vô cùng thắc mắc đi ra ngoài truyền đạt "ý chỉ" này. Lúc trước tổng giám đốc Giang nói đi thẳng vào không cần gõ cửa, chậm trễ thời gian, dù sao trừ anh ra cũng không có mấy người sẽ vào đây, sao bây giờ lại bảo gõ cửa nhỉ, chỉ là tổng giám đốc lớn nhất nên phải nghe theo thôi.

Trợ lý đi ra, Giang Mộ Trì mới bắt đầu quay lại WeChat của Kiều Dư An, "Xin lỗi cô, vừa rồi đang tăng ca, sao cô biết mẹ tôi bảo tôi chủ động một chút vậy?" Nhìn con heo đang lầm bầm trên màn hình điện thoại kia, khóe miệng anh hơi cong lên, cảm thấy tâm trạng mình rất tốt.

Kiều Dư An đang đắp mặt nạ, nghe thấy chuông điện thoại di động, "Vậy mà anh lại không chịu chủ động hơn một chút, cứ để cho tôi chủ động." Kiều Dư An để điện thoại di động xuống, tự nhủ, "Cũng biết tán gẫu đấy chứ, xem ra cũng không phải không thú vị."

"Xin lỗi, lúc nãy đang làm việc, nếu không chúng ta làm quen lại lần nữa nhé?" Giang Mộ Trì nhớ tới bộ dạng của Kiều Dư An rồi nghĩ đến những lời đồn mà mình đã từng nghe kia, nghĩ thầm quả nhiên là đúng như lời mẹ Giang nói, không thể tin những lời đồn đó mà, cô ấy không những không giống kiểu người như vậu mà thoạt nhìn còn khá thú vị nữa.

Giang Mộ Trì: "Chào cô, tôi là Giang Mộ Trì, lần đầu gặp mặt, mong quan tâm nhiều hơn."

"Ha ha ha......" Lúc Kiều Dư An thấy tin nhắn này thì cười đến mức rớt cả mặt nạ. Thật sự nhìn không ra đấy, không ngờ Giang Mộ Trì lúc riêng tư lại không hề lạnh như băng, thú vị, vẻ ngoài đẹp trai cũng có linh hồn thú vị.

"Chào anh, tôi là Kiều Dư An, là đối tượng xem mắt của anh, mong chỉ bảo nhiều hơn."

Giang Mộ Trì: "Cô thật là......" Thú vị không nói nên lời, không hề giống những người trước kia, gò bó cứng nhắc, vừa thấy là mất hứng.

"Tôi làm sao hả?"

"Không sao cả, rất tốt." Có sinh lực, có sức sống, khiến cho người ta nghĩ đến là cảm thấy vui vẻ.

"Hí hí, tôi cũng thấy tôi rất tốt." Kiều Dư An mèo khen mèo dài đuôi, trong lòng đắc ý cực kỳ, nghĩ thầm vụ này thành cái chắc rồi, làm gì có người đàn ông nào mà cô không hạ được cơ chứ.

"Ừ, nghỉ ngơi sớm đi, tôi làm việc thêm chút nữa đã." Giang Mộ Trì mở ra tài liệu văn bản ra, đã 9:30 rồi, cũng nên về nghỉ ngơi.

"Được, anh làm việc đi."

Lần đầu nói chuyện của hai người coi như vui vẻ, điều này khiến cho Kiều Dư An tràn đầy tự tin. Cũng không phải nói là thích nhưng dù sao Kiều Dư An cũng rất có hảo cảm với Giang Mộ Trì, dầu gì người ta cũng đẹp trai, giá trị nhan sắc là tất cả.

Ngày hôm sau Kiều Dư An thức dậy rất sớm, không ngờ cô lại mơ tới gương mặt đó của Giang Mộ Trì, bị sợ hãi nên tỉnh giấc, chỉ gặp qua một lần mà nhớ mãi không quên, quá đáng sợ rồi. Không muốn ngủ tiếp, cô rửa mặt thay quần áo xuống lầu ăn cơm, mẹ Kiều giữ chặt Kiều Dư An, cô còn tưởng rằng mẹ muốn hỏi cô và Giang Mộ Trì ở chung như thế nào, ai ngờ lời nói của mẹ không làm người ta sợ hãi thì đến chết cũng không thôi.

"An An à..., con thấy thằng bé này thế nào, tuy dáng vẻ hơi kém một chút nhưng năng lực thì không kém, đang làm trưởng phòng của một công ty đã lên sàn chứng khoán đấy." Mẹ Kiều cầm lấy một phần album xem mắt, không biết là ai lén đưa cho bà nữa.

"Không phải chứ mẹ, hôm qua chúng ta mới xem mắt xong cơ mà, hôm nay lại xem mắt, mẹ không biết là làm như vậy là không tốt sao?" Kiều Dư An mặt vô cùng kinh ngạc nhìn mẹ mình.

Mẹ Kiều liếc ngang một cái, "Cái này thì có gì không tốt chứ, ngày hôm qua là con và Tiểu Trì ăn bữa cơm với nhau, mẹ và ba con đều không để trong lòng, chắc chắn là hai đứa không có cơ hội rồi, không bằng tìm nhà khác xem mắt cho kịp. Con tới xem cái đây này."

"Mẹ!" Kiều Dư An đẩy ra, liếc cũng không muốn liếc, "Sao mẹ biết là không có khả năng chứ, nói không chừng tụi con sẽ ở bên nhau đấy?" Tuy khả năng này có hơi nhỏ... khụ khụ.

"Con?" Mẹ Kiều đánh giá Kiều Dư An từ đầu tới chân, thở dài, "Con gái à, tuy con rấtt là xinh đẹp, nhưng mà cubgx không thể mơ quá đẹp được, Tiểu Trì không hợp với con, chúng ta phải sống thực tế hơn một chút."

Một người đàn ông tinh anh thành công sẽ vừa ý một người phụ nữ tâm tính chưa trưởng thành giống như một đứa trẻ sao? Mẹ Kiều không có niềm tin này.

"Mẹ, mẹ quá khinh người rồi, con không nói với mẹ nữa, con không xem mắt đâu, ngày nào cũng xem mắt, khi nào thì mới kết thúc đâyyyy...."

Kiều Dư An xém bị mẹ mình làm tức chết. Trong thời gian gần đây, biên độ xem mắt ngày càng lớn, không phải là cô không có ý định kết hôn, mà là chưa gặp được người thích hợp, cho nên cũng không chống đối lắm chuyện xem mắt, chỉ là xem mắt hàng ngày thì ai mà không phiền chứ....

"Chừng nào bay kết hôn thì mẹ sẽ không giục bay kết hôn nữa, anh hai bay chuẩn bị có con rồi kia kìa mà bay còn chưa có bạn trai. Bảo mẹ sao mà không vội đây cơ chứ." Suy nghĩ của mẹ Kiều đều đặt hết lên người đứa con gái này, muốn tìm cho con một mối lương duyên xứng đôi, mấy bữa nữa là nó hai mươi tám rồi, không vội sao được?

"Rồi rồi rồi, con biết rồi ạ, nhưng mà hôm nay không xem mắt được không ạ? Con còn có việc, con ra ngoài trước đây." Kiều Dư An không dám cãi lí với mẹ nữa, lỡ bị ba nghe được là ăn đòn cái chắc, trong nhà này mẹ có vị trí tối cao, ai dám tranh luận với mẹ thì bị đánh trước.

"Ai, con đứa nhỏ này, mới sáng sớm mà con đi đâu?" Mẹ Kiều không bắt người lại được, Kiều Dư An chạy ra cửa nhanh như chớp.

Kiều Dư An lái xe đến bờ sông, ngồi trên thềm đá chịu gió lạnh. Lúc này mới bảy giờ sáng, ven bờ sông đều là những người chạy bộ sáng sớm, chỉ có cô là bị mẹ bức đến nỗi phải ra khỏi nhà, ủ rũ chống cằm ngắm cá bơi dưới sông. Lần đầu tiên cô phát hiện, bờ sông buổi sáng lại có nhiều cá đến vậy, nhớ tới trên xe còn có một mẩu bánh mì, cô chạy tới lấy, ngồi xổm bên bờ sông cho cá ăn.

"Cá con ơi, chị chỉ còn một miếng bánh mì đều cho mấy em ăn hết đấy, nhớ mang đến cho chị nhiều vận may nhé. Em thấy chị có đáng thương không nè, mới sáng sớm đã bị đuổi ra ngoài, mẹ của mấy em có giục hôn mấy em không..." Mẹ kiều bảo nếu cô kết hôn thì sẽ không thúc giục nữa, vậy là Kiều Dư An cũng coa thể tưởng tượng được những ngày kế tiếp sẽ ra sao rồi, nghĩ tới là nhức đầu.

Loáng một cái đã xong một miếng bánh mì, Kiều Dư An phủi tay, "Hết rồi nhé, chị cũng đói bụng rồi, chị đi ăn cơm đây."

Kiều Dư An đang muốn đi thì đằng sau bỗng có người lên tiếng: "Cô ở đây làm gì thế?"

Vốn là cô đang đắm chìm trong thế giới của mình, đột nhiên có giọng nói khiến cô giật mình, cả người theo quán tính nghiêng về phía trước, khi sắp chuẩn bị thân mật với những chú cá thì cổ áo bị người ta kéo trở lại, rơi vào trong một vòng tay mạnh mẽ đầy sức lực. Kiều Dư An nhắm mắt lại, hơi thở đàn ông tràn ngập trong mũi, có mùi mồ hôi nhưng không khó ngửi lắm.

Không khí yên tĩnh một lát, người đàn ông mở miệng, giọng điệu hơi gấp gáp, giọng trầm xuống, "Mới sáng sớm mà cô đã bơi rồi sao?"

"Là anh...," Kiều Dư An mở mắt ra thì thấy một khuôn mặt cười cười quen thuộc, luống cuống chui ra khỏi vòng tay của anh, sau đó bĩu môi, "Không phải là do tôi bị anh dọa sợ sao, sao anh lại ở đây?"

Kiều Dư An vỗ vỗ ngực, lúc nãy bị dọa sợ hết hồn, tuy cô biết bơi nhưng nước này bẩn lắm, lại mới sáng sớm nữa. Nếu bị lên báo, bị mẹ thấy được thì có thể bà lại cho rằng cô muốn trốn xem mắt mà nhảy sông tự tử nữa đấy.

"Tôi đang chạy bộ buổi sáng, mới sáng sớm mà cô làm gì ở đây vậy?" Giang Mộ Trì đã chạy tầm vài vòng rồi, chạy vòng nào qua đây cũng thấy cô, ngồi xổm bên bờ sông không biết đang làm gì. Lúc đầu anh cũng không chắc đó là cô, sau đó thấy màu đỏ trên móng tay thì mới chắc chắn, chạy xong rồi nên muốn tới chào hỏi một chút.

"Tôi á, rảnh rỗi cho cá ăn." Kiều Dư An bĩu môi, nghiêng đầu nhìn cá dưới sông.

"Ừm, ăn sáng chưa?" Giang Mộ Trì một tay chống nạnh, nhìn thoáng qua những chú cá dưới sông vẫn chưa nỡ rời đi kia. Cũng thật là có năng lượng.

"Chưa, anh muốn mời tôi ăn sáng sao?" Kiều Dư An được voi đòi tiên, cười y như tên trộm.

"Được, đi thôi. Cô lái xe tới sao?" Nơi này cách nhà họ Kiều hơi xa, chắc là không phải đi bộ tới đâu.

"Đúng vậy, xe tôi kia kìa." Kiều Dư An chỉ tay vào chiếc Ferrari màu đỏ đang đậu bên đường.

Giang Mộ Trì cười nhẹ, thật đúng là phong cách của cô, sôi nổi đường hoàng.

"Vậy đi thôi, chở tôi một đoạn nhé." Giang Mộ Trì không hề mất tự nhiên đi về phía chiếc xe, Kiều Dư An mới phản ứng trở lại, quay đầu nhìn về phía bầy cá còn đang quanh quẩn ở ven bờ sông, nở nụ cười, vận may đến rồi.

Kiều Dư An nghe Giang Mộ Trì chỉ đường lái xe đến một tiệm bán đồ ăn sáng, gọi hai phần bữa sáng. Quán này đông khách nhưng tốc độ rất nhanh, hai người mới nói chuyện vài câu thì đồ ăn đã tới. Sau đó ăn cơm thì không nói nhiều, ăn sáng xong hai người sánh vai đi ra khỏi tiệm.

Giang Mộ Trì mở miệng trước, "Tôi tự mình về, cô cũng phải đi làm phải không?"

"Việc này không vội, tôi muốn nói với anh một chuyện." Kiều Dư An giữ chặt ống tay áo anh kéo anh tới dưới gốc cây, bộ dạng cứ như là ăn trộm.

Giang Mộ Trì nhìn bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn đang níu lấy ống tay áo mình, móng tay màu đỏ, khoảng giữa lông mày giãn ra, nhưng anh không mở miệng từ chối mà đi theo cô qua đó.

"Chuyện gì?" Giang Mộ Trì cũng không biết mình lấy đâu ra cái tính tình tốt như vậy, nếu trước kia xảy ra việc như này thì nào như thế được.

Kiều Dư An do dự một hồi, lời đã đến bên miệng rồi mà không nói ra được. Cuối cùng thấy Giang Mộ Trì muốn mở miệng, cô khẽ cắn môi, trong lòng căng thẳng, nhắm mắt nói, "Chúng ta kết hôn đi."

~hết chương 2~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.