Hôm Nay, Vợ Chồng Cậu Ba Bỏ Nhau Chưa?

Hôm Nay, Vợ Chồng Cậu Ba Bỏ Nhau Chưa? - Chương 5: Mẹ chồng nàng dâu




Trúc lén nguýt con Đẹt đang rụt cổ bên cạnh, mới đó không lâu nó còn nói bà đã lên chùa thắp hương ngày mai mới về, quay đi ngoảnh lại mới có bao lâu, bà đã có mặt tận nhà rồi này.

"Con chào má." Trúc dịu dàng đi tới bên cạnh bà Thiên Kim, cười nói: "Cám ơn má đã quan tâm con, con khoẻ rồi ạ."

Bà Thiên Kim đã ngoài năm mươi nhưng vẫn còn trẻ đẹp lắm. Bà có gương mặt đầy đặn phúc hậu, dáng người thon gầy đoan trang, thần thái sang trọng ngút ngàn. Vừa nhìn đã biết là người quen sống trong nhung lụa, giữa trán không nhìn ra được chút phiền muộn ưu tư.

Có chồng yêu thương chiều chuộng, con cái ngoan ngoãn nghe lời thì có gì phải sầu lo, muốn già đúng tuổi còn khó huống chi là già trước tuổi.

Bà Thiên Kim nhìn đứa con dâu vừa quen thuộc lại có phần xa lạ đứng trước mặt mình. Đây là lần đầu tiên con dâu mặc quần áo bà tặng, đúng là rất đẹp, càng nhìn càng hợp mắt.

Vốn định ngày mai mới trở về, nhưng người làm trong nhà báo tin mợ ba tỉnh rồi, cho nên bà mới vội vã trở về xem sao. Dù gì cũng là con dâu có cưới hỏi đàng hoàng, đâu thể mặc kệ không lo cho được. Vừa nhìn thấy con dâu đang nói chuyện với cô bạn của con trai, bà cứ sợ con dâu mình chịu thiệt cho nên đứng lại trông chừng, nào ngờ người bị chọc giận bỏ đi lại là cô bạn khéo ăn khéo nói kia, cô con dâu này đúng là cho bà một bất ngờ không nhỏ.

Rất có dáng vẻ con dâu trưởng trong nhà.

Trúc biết mình đột nhiên đổi tính đổi nết chắc chắn sẽ khiến người khác nghi ngờ, vì vậy cô phải tạo một ấn tượng thật tốt, tốt đến mức lất át luôn chút nghi ngờ không nên có đó.

Cô khoát tay bà Thiên Kim, áy náy nói: "Con dâu bất hiếu, phải để má lặn lồi đường xa thắp hương cầu phúc cho con. Xin tha thứ cho sự bồng bột nhất thời của con, nha má?"

Bà Kim cười khẽ, nửa thật nửa đùa vỗ tay con dâu nói rằng: "Bây mới bồng bột nhất thời mà đã ném bể đầu con trai má rồi, bây mà bồng bột cả đời không biết con trai má sẽ ra làm sao..."

Trúc vội thưa: "Má, má đừng giận con, con biết con sai rồi. Cũng tại con thương cậu, thấy cậu dẫn theo cô bạn xinh đẹp về nhà, còn đối xử dịu dàng hơn cả với con, cho nên con mới giận quá mất khôn, lỡ tay... ném trúng cậu."

Hai má con vừa nói vừa đi vào nhà, đến phòng khách, bà Kim ngồi xuống ghế, thở dài nói: "Má biết con với ba Hưởng lấy nhau là vì nghe theo lời người lớn trong nhà, cũng biết là làm khó cho hai đứa. Nhưng vợ chồng sống với nhau cả đời, cần phải vun vén sao cho êm đẹp chứ đừng thật sự xem nhau như kẻ thù."

"Má nói phải ạ." Trúc ngoan ngoãn nghe lời, hợp tình hợp lí nói: "Con biết tính tình con nóng nảy, lại vội vàng hấp tấp, con hứa từ rày về sau sẽ cố gắng sửa đổi."

Như nghĩ đến chuyện gì đó thẹn thùng, cô hơi đỏ mặt, không dám nhìn thẳng bà Kim, nhỏ giọng nói: "Chắc má cũng biết từ đầu chồng con đã không ưng cuộc hôn nhân này. Thật ra... con hay gây sự, cãi nhau với cậu cũng chỉ vì muốn cậu để ý đến con chút thôi. Dù là cậu nghĩ xấu về con cũng được, nhưng ít nhất cậu cũng còn có cái để nhớ tới con... Con, con chỉ sợ cậu lạnh nhạt mình, rồi quên mất trong nhà còn có một người vợ mà thôi."

Bà Kim uống ngụm trà, suy ngẫm lời con dâu nói.

Vợ chồng cậu ba cưới nhau mới hơn hai tháng, ngày đầu chung đụng đã ầm ĩ đến mức không ngủ chung phòng, những ngày về sau càng thêm lạnh nhạt không vui. Cậu ba Hưởng quản chuyện làm ăn trong nhà, sớm chiều bận rộn đến tận trời tối mịt mới trở về, vợ chồng gặp nhau thì ít, đôi bên có khúc mắc lại càng không dễ nói chuyện, đa số đều là do một mình mợ ba chủ động gây sự, sau đó to tiếng bỏ đi. Mà đúng thật là nếu mợ ba không tự mình đi tìm cậu ba, có lẽ cậu ba đã quên bén cô vợ trẻ mới cưới về nhà.

Bà Kim nhìn con dâu ra dáng đoan trang ngồi đó, dù sao cũng là cô dâu trẻ mới về nhà chồng, khó tránh chưa buông bỏ được cái tính tiểu thơ được nuông chiều từ bé, ốm đau một trận lại thông suốt được đến mức này, dù không biết là đổi tính thật hay chỉ là giả vờ giả vịt, thì với mấy lời hôm nay ít nhiều gì cũng khiến bà mát lòng mát dạ hẳn ra.

"Vợ chồng cãi nhau, đầu giường cãi cuối giường lành. Hai đứa ngủ hai giường hai nơi, rồi chừng nào mới hoà hợp được?"

"Má thật kì ghê..." Trúc ngượng ngùng thốt lên, trong lòng thì cảm khái má chồng quá cá tính, chuyện này cũng có thể nói thẳng mặt cơ đấy. Cô làm ra vẻ e thẹn, mím môi một hồi, mới nói: "Chuyện này... đâu phải chỉ mình con muốn là được. Con trai má... tính tình còn lớn hơn cả con cơ đấy!"

Nghe con dâu hờn dỗi mà bà Kim bật cười. Con trai bà, bà đương nhiên hiểu tính hiểu nết nó ra sao, nếu con dâu là con gái rượu muốn gì thì được nhà sui gia cho nấy, thì con trai bà hể muốn gì là tự mình làm cho bằng được mới thôi, mười con trâu cũng không kéo giữ được chân nó.

Nghe con dâu than thở như thế, bà lại có thêm mấy phần thông cảm cho cô.

Phận đàn bà, cho dù trước đó không thương nhưng một khi đã đồng ý lấy ai đó làm chồng thì đều dành hết tình cảm của mình cho người đó. Cho nên bà tạm thời tin tưởng mấy lời giải thích này của con dâu.

Bà Kim nhìn con dâu với ánh mắt hiền từ, tốt bụng nhắc nhở: "Sau chuyện hôm đó, thằng ba giận con lung lắm đa."

Chuyện hôm đó... chắc là chuyện bị chọi trúng đầu chảy máu rồi.

Trúc xấu hổ cười, không chịu thua thiệt, đáp: "Con thương thì con mới ghen chứ đa. Mà con nói thiệt với má, hai người đó mà cứ Hưởng Hưởng, Liễu Liễu trước mặt con nữa, con cũng sẽ chọi tiếp thôi!"

Lần này không chỉ khiến bà Kim trừng mắt nhìn con dâu, mà đám tôi tớ trong nhà cũng vội vàng rụt cổ.

Trúc vội làm lành, nói: "Má đừng lo, lát nữa con kêu con Đẹt may mấy cái túi vải mang sẵn trong người, con hứa không làm cậu bị thương nữa đâu ạ, nhìn cậu đổ máu, con cũng xót xa lắm chứ."

Lời hứa này, hình như hơi sớm.

Bà Kim chẳng biết phải nói thế nào, không cho nó may túi vải thì sợ nó lại dùng bình trà, ly trà ném bể đầu con trai, mà cho nó may thì con trai mình cũng ăn túi vải... Đường nào con trai bà cũng là người bị chọi! Mà thôi, ném túi vải vẫn tốt hơn, coi như vợ chồng chúng nó chơi đùa bồi dưỡng tình cảm với nhau.

Hai nhà Lê - Trần thân thiết với nhau mấy đời, tình nghĩa còn sâu nặng hơn cả bà con họ hàng ruột thịt, con dâu cũng là do ông chồng của bà đồng ý cưới về, thôi thì bà sẽ cố để mắt trông chừng, chỉ dạy nó nhiều hơn.

Nghĩ tới cô bạn của con trai mình, đúng là dạng không biết an phận, trách không được con dâu nóng nảy mà vợ chồng cự cãi, bà nói: "Chuyện cái Liễu, má sẽ nói lại với thằng ba."

Lôi kéo được đồng minh to bự về phe mình, Trúc mừng rỡ cười tít mắt, thưa: "Dạ, con cám ơn má. Dù sao cũng là do con ghen tuông quá mức, cho nên mới thiệt thòi cho cô Liễu. Những gì con nói với cô Liễu đều là lời thật lòng, nhà ta cũng không thiếu chút tiền thuê nhà đó, con muốn giúp cô ấy tìm một căn nhà tốt, tiện đường đến trường làm việc, số tiền đó má cứ tính để con chi trả là được."

Coi bộ con dâu bà là người thẳng thắn, mà lời thật thì mất lòng, cho nên người ta hiểu lầm mà đặt điều nói ra nói vào mấy lời không hay về nó. Bà Kim nhớ lại cuộc nói chuyện của con dâu và cô Liễu bên ao sen, hừ nhẹ: "Má còn tiếc chút bạc lẻ đó sao. Dù gì cũng là chuyện do con trai má gây ra, con cứ để đó má lo liệu, mười thằng ba Hưởng cũng không dám cãi lời má đâu."

Trúc che miệng cười khẽ, thầm nghĩ má chồng đúng là nghe được không ít chuyện bọn họ nói nha. Lần sau cần phải cẩn thận hơn mới được.

Do dự một chút, cô lại nói: "Thưa má, con muốn ra chợ mua chút gì đó nấu cho chồng con một bữa cơm chuộc lỗi, má giúp con gợi ý vài món, được không má?"

Lần này bà Kim giật mình thật, hỏi: "Con biết nấu cơm?"

Ông tỉnh trưởng Trần Minh mà chịu để con gái rượu động tay vào mấy chuyện này sao?

"Dạ, biết ạ." Trúc tự tin trả lời: "Con hay coi người ta làm cơm, chắc là không quá khó đâu... nhỉ?"

Bà Kim lại thở ra một hơi. Đúng rồi, như vậy mới là bình thường nè.

Dù nghĩ vậy, bà vẫn nhiệt tình liệt kê mấy món con trai thích, cuối cùng còn không quên bổ sung: "Đi chợ vui chơi khuây khoả thôi cũng được, mấy chuyện bếp núc cứ để mấy đứa nhỏ trong nhà làm."

Bà sợ con trai ăn không vào rồi lại xào xáo không yên.

Trúc đáp: "Má cứ yên tâm, con làm được hết. Con muốn tạo chút ấn tượng tốt cho chồng con, để cậu nhớ cơm con nấu sẽ siêng về nhà."

Bà Kim chỉ cười không nói, bà cũng thật lòng cầu khấn sẽ là ấn tượng tốt, chứ không phải cảnh bể đầu chảy máu kia nữa, trái tim già yếu của bà chịu không thấu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.